Chị em Diễm Vân - Chương 30
Diễm dậy rất sớm. Cô trằn trọc mãi về mối liên hệ giữa tên quai nón với ba cô, và với cái chết của mẹ và ông ngoại. Cô quyết định tìm hắn.
Diễm gom một ít quần áo mượn của Vân vào ba lô, cầm theo tấm hình. Đứng trước giường, ngắm nhìn em gái ngủ say, cô cảm thấy an tâm vì Vân đã có Trọng chăm sóc. Cho dù anh đã phản bội cô, nhưng những gì anh đã làm cho Vân khiến cô tin rằng anh sẽ bảo vệ Vân.
Diễm cúi xuống hôn lên môi Vân. Vân tỉnh giấc, phản xạ đầu tiên là đưa lưỡi ra, mắt vẫn nhắm nghiền. Hai chị em mút lưỡi nhau một hồi Vân mới nhận ra Diễm đang mặc đồ như chuẩn bị ra ngoài. Cô hỏi:
– Chị lại đi đâu?
– Chị đi một thời gian, có vài thứ chị cần làm rõ. Giờ em ở một mình sẽ không an toàn. Trọng sẽ chăm sóc em tốt.
Thấy Diễm rất cương quyết nên Vân không ngăn cản, chỉ nhắn chị bảo trọng.
Diễm gật đầu. Cô tiến về phía giường bên Trọng. Cô sợ anh tỉnh dậy sẽ không cho cô đi, nên thay vì một nụ hôn, cô liếm dọc thân buồi anh làm nó cương lên, thì thầm với cái buồi “Chị sẽ nhớ mày lắm đấy.” Nói rồi Diễm rời đi ngay, khi trời mới bắt đầu hửng sáng.
Sau khi Diễm đi khỏi, Trọng vẫn ngủ, nhưng buồi không chịu xẹp xuống. Ngắm nhìn một hồi, Vân ngoạm luôn buồi Trọng, đánh thức anh. Buổi sáng của hai anh em lại bắt đầu….
—
Diễm nhớ ra Thư cũng tới khách sạn hôm ấy, cô nhờ Thư dò hỏi về tên quai nón. Hắn tên Bắc, một tay giang hồ khét tiếng. Mọi người vẫn thấy hắn lui tới tiệm karaoke Silver của một người đàn bà tên Duyên. Có vẻ như hắn là đàn em của người này. Diễm liền nhờ Thư giúp tiếp xúc với Duyên. Mục đích không chỉ là trả thù kẻ đã cưỡng hiếp mình, mà còn để tìm ra chân tướng của ba cô, Tiến và Tú.
Thư lo lắng, cô không muốn Diễm liều mình tiếp cận những kẻ như vậy:
– Em chắc chứ? Chị có thể làm gì khác cho em?
– Em muốn tự mình làm việc này. Hơn nữa hai anh chị đã hoà hợp trở lại, em không muốn chị đánh đổi gì vì em. – Diễm tắt máy.
Sáng hôm sau, theo chỉ dẫn của Thư Diễm tới quán Silver. Sau khi nhắc tên Tiên với gã bảo vệ, Diễm được hắn dẫn lên lầu. Đi qua mỗi lầu, Diễm đều nhìn vào bên trong cửa phòng hát. Lầu 1, 2 và 3 có vẻ chỉ như bao quán Karaoke khác. Nhưng cầu thang lên lầu 4 lại bị chắn bằng một cánh cửa. Tên bảo vệ nói mấy câu với người bên trong đó, cửa liền mở ra.
“Là hắn….!” Tim Diễm đập thình thịch. Cô cố gắng trấn tĩnh khi nhìn thấy tên quai nón. Hắn trông trẻ hơn ba cô chục tuổi, không bặm trợn hổ báo như những tên khác, mà có vẻ sát gái, tuy cách nói chuyện hơi…. đểu. Hắn có vẻ không nhận ra Diễm dưới mái tóc tomboy, và bộ quần áo sơ mi kiểu gái ngoan.
Lần lượt Diễm được dắt qua những phòng hát lớn, trên cửa dán chữ VIP. Bên trong đó là những cảnh thác loạn tập thể. Diễm nhận ra một số người quen. Có bạn của ba cô, cũng có người cô thấy trên truyền hình. Mỗi phòng là những cuộc chơi khác nhau, lãng mạn có, bệnh hoạn có, cả những cuộc some đồng tính, lưỡng tính…. Có một điểm chung là các cô gái ở trong đó đều vô cùng xinh đẹp. Họ phần lớn là trần truồng, khắp người bóng nhẫy dâm thủy, nhưng cũng thấy cả những bộ cosplay sexy, hoặc đồng phục hay áo dài….
Diễm tiến tới cánh cửa cuối cùng, đóng kín. Tên bảo vệ mở cửa, đẩy Diễm vào và đi ra, để cô lại một mình.
Đây không phải phòng hát. Nó giống như một phòng ngủ màu hồng phấn, có một chiếc giường đệm nước tròn ở chính giữa, tấm drap và gối màu đỏ thẫm. Sát mặt trái là một quầy bar, trước đó là một bàn billiard snooker. Mặt bên phải giống như bàn làm việc, với một dãy màn hình camera, chiếu cảnh thác loạn trong các phòng VIP.
Nhìn qua dãy màn hình, một người phụ nữ trung niên ngồi trước bàn làm việc. Cô ta dùng một tấm khăn lớn, vò mái tóc ướt, thân mình quấn hờ một chiếc áo choàng tắm. Diễm đoán đây là cô Duyên. Cô ta đẹp một cách sang trọng. Tuy cũng có đôi vết chân chim bên khoé miệng và mắt, nhưng không những không làm bớt đi vẻ quý phái mà khiến cô ta thêm quyến rũ. Ngoài gương mặt thanh tú, mái tóc xoăn trĩu nước, rủ xuống vai, thì thân hình cô ta vẫn giữ được nét thanh xuân, khiến Diễm phải ganh tị.