Chị em Diễm Vân - Chương 11
Trong khách sạn, Khanh đang địt Diễm kiểu chó. Cậu ta đang gắng sức phun những luồng tinh dịch cuối cùng vào lồn cô. Cuối cùng thì người đẹp cậu theo đuổi suốt cả thanh xuân đã để cậu địt nàng.
Hai người nằm vật xuống giường. Diễm cười, quanh miệng cô vẫn đọng những giọt tinh trùng của Khanh khi nãy.
– Khanh cũng khá nhỉ? Diễm không ngờ đấy. Biết thế này mình đã làm bạn tình từ trước.
Khanh không trả lời mà hôn lên môi Diễm. Cậu liếm những giọt tinh đọng quanh miệng, cằm và cổ diễm, rồi đưa lưỡi vào miệng cô. Diễm mút lưỡi Khanh ngon lành.
Khanh đứng dậy đưa cho cô lon nước trên mở sẵn trên bàn. Cô tu một hơi hết sạch. Cuộc làm tình vừa rồi như làm cô chảy hết nước trong cơ thể.
Bỗng chuông điện thoại reo. Cả hai đều nhìn vào điện thoại, là chuông của Khanh. Cậu đi ra ngoài cửa nghe điện thoại. Diễm cũng kịp nhìn thấy gần chục cuộc gọi nhỡ của Trọng, mà không hề biết là Vân gọi cho cô.
Khanh quay vào:
– Khanh phải đi chút chuyện gấp rồi quay lại, Diễm có muốn chờ không?
Diễm gật đầu, cô đang bận lập kế hoạch cho lần làm tình sắp tới.
– Đằng nào mình cũng thuê phòng cả đêm, Khanh cứ đi sớm rồi về với Diễm. – Cô nháy mắt dâm đãng.
Khanh cười, lại chuông điện thoại.
– Dạ. Tôi tới ngay. – Anh chỉ kịp nháy mắt chào cô rồi đi ra cửa.
Diễm chợt rùng mình khi Khanh đưa điện thoại lên tai, cô thoáng thấy tên người gọi là … Tú. Chưa kịp định thần, máy cô rung lên, một tin nhắn từ Trọng. Diễm liếc nhìn thông báo, toan xoá đi, nhưng cô dừng lại vì hiện lên thông báo là “em Vân đây….” Đây là tin nhắn cuối cùng của Vân lúc trên xe Trọng, sau khi gọi cho Diễm nhiều cuộc. Cô nhắn chị rằng cô vẫn an toàn, hãy tạm lánh đi, rằng Diễm hay cẩn thận có người ám hại.
Việc này chắc liên quan tới mụ Tú. Không lẽ Khanh lừa cô? Bài học từ Trọng làm cô sợ hãi. “Phải về thôi, hình như đây là cái bẫy!”
Diễm đứng bật dậy, nhưng cô nhanh chóng đổ gục xuống sàn. Mắt cô hoa lên.
“Thôi chết mình rồi, lon nước ban nãy….”
Diễm đoán đúng, Khanh đã âm thầm bỏ thuốc vào lon nước. Cơ thể cô giờ tê dại đi, cô vẫn còn nhận thức, nhưng không thể điều khiển được cơ thể. Mắt cô nhoà đi, chỉ còn thấy ánh đèn ngủ loá lên, mọi âm thanh đều không còn rõ ràng.
“Có người….” Diễm hi vọng sẽ có người giúp mình. Nhưng cô không la lên được. Mặt áp chặt xuống sàn.
Một đôi chân đàn ông bước vào. Cô nhận ra giày của Khanh. “Thằng khốn….” Cô ước gì có thể giết chết hắn ngay bây giờ. Ba đôi chân đàn ông nữa xuất hiện. Có vẻ như bọn chúng là một hội. Diễm không hi vọng bọn người này sẽ cứu giúp.
Bọn người đang làm gì đó trong phòng. Chiếc túi xách rơi xuống trước mặt cô, mở tung. “Chúng đang tìm gì đó.” Cô loáng thoáng nghe được bọn chúng nói chuyện, rằng đã tới nhà cô nhưng không tìm thấy gì. Diễm thở phào khi biết chúng không bắt được Vân. Cô đoán chúng sẽ bỏ đi.