Chẳng Biết Phải Quên Đến Bao Giờ - Chương 9
Lại tiếp tục những ngày tập quân sự, buổi tối nó xuống căng tin ăn mỳ tôm rồi tranh thủ gọi điện cho em.
-Anh đây
-Vâng, anh đợi em lâu không ?
-Lâu ơi là lâu
-Em vừa tắm xong, anh đã ăn gì chưa? Có bị đói không?
-Đói…anh vừa ăn mỳ tôm rồi, nhưng chưa tắm, trên này lạnh lắm
-Thương anh lắm….
-Cuối tuần anh về nhé?
-…Tuần này em về quê rồi
-Nhưng mà anh rất nhớ em
-Em cũng nhớ anh, nhưng tuần này em về quê có việc, tuần sau mình gặp nhau anh nhé.
May quá tuần đấy em lại về quê nên nó không về để gặp em, chứ không thì chắc chắn thất hứa với em bởi lớp nó tham gia giải bóng đá trên trung tâm và đánh nhau một trận tơi bời với lớp X, tất cả 2 lớp cuối tuần đều không được “ tranh thủ”, 100% thành viên ở lại doanh trại tham gia dọn quét sân và dọn cứt trong nhà vệ sinh.
….Một tháng trôi qua thật lâu trong cái rét căm căm và trong nỗi nhớ em cồn cào không nguôi, cuối cùng cũng được về nhà. Thứ 7, đáng lẽ ra theo lịch thì em sẽ cùng với Thúy lên Sơn Tây thăm anh Chiến, sau đó sẽ ở lại nhà cô của Thúy chơi Chủ nhật mới về, nhưng 2 tuần nó và em chưa được gặp nhau, nhớ nhau lắm rồi, em hoãn cái vụ đi chơi kia để ở nhà đợi nó.
6H tối mới về đến cổng trường, nó đi bộ về phòng trọ, thấy vắng tanh, phòng em bật điện nhưng khóa ngoài, chắc lại đi đâu đó ra ngoài rồi. Phòng trọ của nó thì một tháng không có người ở, bây giờ toàn mùi ẩm mốc rất khó chịu, nó mở toang hết cửa ra cho thoáng rồi ra ban công đứng.
Một tháng xa nơi này bây giờ trở lại bỗng dưng thấy hổi hộp, cứ nghĩ đến lúc nữa sẽ được gặp em trong lòng nó lại rộn ràng cảm xúc khó tả. Nó nhìn thấy em đang đi từ dưới sân đi lên biết ngay là em vừa đi tắm….
Em lên phòng và đôi chút ngỡ ngàng khi thấy cửa phòng bên cạnh mở toang nhưng trong tối om, bước vào và gọi :
-Anh về rồi ah?
Không có tiếng trả lời, em bước vào phòng định bật điện thì từ phía sau :
– W òa…..
– Úi rùi….làm người ta giật hết cả mình, tim vẫn đang đập thình thịch đây này….
– Đâu?….
Nó đứng và ôm em thật chặt từ phía sau, hít thật sâu mùi hương tóc em :
– Thơm quá
– Em vừa gội đầu đấy
Ghé thật sát hơn vào tai em và thì thầm thật nhẹ :
– Nhớ em lắm
– Thật không?
– Thật….em có nhớ anh không
– ….Không…..
Nó đặt lên môi em một nụ hôn ngọt ngào và cuồng nhiệt. Bao nhiêu ngày nhung nhớ, bây giờ mới được ở bên em, được ôm chặt em trong vòng tay và truyền cho em những hơi ấm đang hừng hực trong cơ thể, nó ôm em lên và quay một vòng
– Ôi…anh làm em chóng mặt lắm, thả em xuống đi…
– Không
– ….đi mà…..
Ngực nó đang áp sát vào ngực em, ngu gì mà thả, nó cứ ôm em như thế một lúc để cảm nhận cái mềm mềm ấm ấm đang phập phồng nơi ngực em
-Anh đói không ?
– Đang đói phát điên lên đây này….
Bên phòng em, cơm đã nấu sẵn, biết hôm nay nó về nên em đã đi chợ mua thức ăn về nấu, hôm nay Thúy không có nhà nên chỉ có 2 đứa thôi. Bao nhiêu ngày trên trung tâm quân sự ăn uống chẳng ra gì, nay được ăn bữa cơm em nấu thấy ngon thật là ngon, nó ăn như thằng sắp chết đói.
– Anh ăn đi, nhìn kìa…ăn từ từ thôi không nghẹn
– Ngon quá….em nấu ăn sao mà ngon thế
– Thật không?
– Thật mà….chưa bao giờ ăn ngon như thế này
– Hí hí…. Được nó em khen sướng, nhưng phải công nhận bữa cơm đấy nó ăn thấy ngon thật, chắc tại đang đói, mà đói thế thì ăn đéo gì mà chả ngon.
Tối hôm đấy cơm nước xong xuôi nó và em rủ nhau đi dạo sang bên trường Ngoại ngữ, nó nói là thấy nhớ cái gốc cây xà cừ số 12, chớ thực ra nó muốn dẫn em ra đấy để ôm em , để được hôn em giữa cái lạnh se sắt trong sương mờ. Giữa cái lạnh lẽo của mùa đông ấy, khi mà đám lá trên cây cứ rì rào những bản tình ca phố, tay lại tìm đến tay, môi lại tìm đến môi, sưởi ấm com tim nhau bằng những ánh mắt long lanh, những nụ cười trong vắt. Những hơi thở ngọt ngào và ấm áp giữa cái lạnh này càng thêm nhiều ý nghĩa, dạt dào bất tận, hòa quện cùng nhau.
Chiếu bên phòng nó mốc hết rồi, hôm nay Thúy lại không có nhà, nó đánh liều :
– Tối nay cho anh ngủ nhờ bên phòng em nhé
– Không được…
– Bên phòng anh ẩm mốc lắm không ngủ được đâu…cho anh sang phòng em nằm đất cũng được
– …Nhớ nhé, nằm đất thôi đấy…
Đêm mùa đông, trên căn gác nhỏ ấm áp, em ngồi trên giường đọc sách còn nó ngồi trên cái chiếu ăn cơm trải dưới đất, vẫn thoang thoảng mùi nước mắm rất quyến rũ.
– Khách đến nhà mà cho ngồi dưới đất thế này hả em? Lại toàn mùi thức ăn nữa chứ
– Thế là tốt rồi đấy
– Hic hic, cho anh lên giường ngồi 1 tí nhé
– Không được….
– ..Ôi lạnh quá, tưởng về nhà được ấm áp hơn ai dè lạnh hơn trên Mai Lĩnh..
Cái chiêu ôn nghèo kể khổ của nó nghe chừng có tác dụng ghê ghớm, em thấy thương nên bắt đầu mủi lòng :
– Thôi được, cho anh lên giường ngồi 1 lúc, tí nữa ngủ thì xuống nhé….
Chỉ chờ có thế nó tót lên giường đắp chăn, em ngồi sát vào góc giường nhưng hai đứa vẫn chung một cái chăn. Lần đầu nó được nằm trên giường và đắp chăn của con gái, mùi thơm lạ lạ khiến cho nó ngất ngây, tự dưng lại thấy hồi hộp mới chết chứ.
Càng về khuya , trời càng lạnh, nó lại càng tiến sát về phía em hơn. Em từ nãy giờ vẫn đang chăm chú nghe nó kể chuyện đi tập quân sự trên Mai Lĩnh, nó kể cho em nghe về những đêm lạnh mà đói run người, những lần cả trung đội bị kỷ luật phải đứng cả đêm giữa sân vận động vì tội quấy rầy giấc ngủ phòng nữ, những bữa tranh nhau phích nước tắm, xếp hàng chờ đến lượt gọi điện ở quán mỳ tôm…và cả những khi nhớ em đến nao lòng…
Có lúc em cười ngặt nghẽo khi nghe nó kể chuyện vui, có lúc mắt em lại long lanh vì xúc động khi nó bảo “ điều đọng lại lớn nhất sau chuyến đi này là anh thấy rất nhớ em, anh muốn ở bên em, không bao giờ rời xa…”
Bây giờ, em đã thật gần, đã nằm gọn trong vòng tay nó ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Tình yêu thật ấm áp, khiến cho con người ta rạo rực đê mê
– Em à, em có nhớ anh không?
Em khẽ gật gật đầu, nó hôn lên làn tóc em mềm mại, thì thầm những lời ngọt ngào bên tai em :
– Đêm ở trên đấy lạnh lắm, anh cứ nằm nhớ em mà không ngủ được, anh chỉ ước có em ở bên, được ôm em trong vòng tay ấm áp thôi
Em xúc động nghẹn ngào, cứ rúc vào nó, vòng tay qua ôm lấy nó :
– Bây giờ, có em ở đây rồi mà…Anh có biết, em rất nhớ và thương anh ?
Môi lại tìm đến môi, lại trao cho nhau hơi ấm dồn dập và vụng dại, cái lưỡi của nó đưa sang tìm kiếm lưỡi em, khi gặp nhau cả hai quấn lấy nhau cuồng nhiệt như hai con rắn đang vờn, người em khẽ run lên, tay em xiết chặt vào lưng nó. .. Mắt em nhắm nghiền đê mê khi nó hôn lên trán em, hôn lên đôi mắt nhung huyền đang khép lại hờ hững. Lại hôn lên đôi môi rồi tiến xuống cổ, em rướn lên và nổi ra gà, con tim nó cũng hồi hộp nghẹn ngào khi trước mặt là ngực em đang phập phòng sau làn áo.
Em vẫn trong tư thế ngồi tựa vào cái gối ở góc giường, người hơi ngả về phía sau, nó nằm bên cạnh vòng tay qua ôm lấy em. Mùi thơm từ cơ thể em tỏa ra làm cho nó bị kích thích tột độ, mùi thơm của thiếu nữ đang tuổi xuân thì, đánh thức bản năng của chàng trai tuổi đôi mươi đang hừng hực lửa tình.Nó rúc mặt vào ngực em hổn hển, em lấy tay đẩy ra nhưng không được
– Đừng mà anh…đừng
Nó vẫn lao vào như con thú đang say mồi, ngực em mềm mại và phập phồng mặc dù nó chỉ cẩm nhận qua mấy lớp áo, nó cúi xuống và hôn vào bụng em, cái bụng trắng ngần ấm nóng và gợi cảm, em lại nổi da gà lần nữa, hình như là em xấu hổ nên với tay lên công tắc điện, “ tạch”….Tắt điện…
“…Khi ta chưa biết nhau, ngày thật hoang sơ
Khi ta chưa biết nhau, đêm quá mịt mờ, nỗi nhớ bơ vơ
Chẳng biết đi về đâu, khi bóng cô đơn đầy trên khắp lối
Khi anh chưa biết em, giấc mơ chỉ là mơ thôi,
Khi anh chưa biết em , mong chờ thương nhớ.
Chỉ là thoáng vội chưa biết tiếc nuối mong manh.
Chưa biết khi phải cách xa,con tim ôi sao nghẹn ngào trong buốt giá
Giờ thỳ anh đã biết, đã biết em ơi, yêu thương tuyệt vời
Giờ thỳ anh đả biết, đả biết em ơi, đam mê đắm đuối.
Một ánh mắt nồng nàn, một vòng tay ôm khiến bóng đêm tan. cho cô đơn quên lãng…”
Chỉ có thể là yêu thôi….