Chẳng Biết Phải Quên Đến Bao Giờ - Chương 7
Nó dậy đi đái nhưng thấy đầu nặng trĩu, cố lết ra mở cửa, gió lạnh ùa vào ù ù, ngó sang phòng bên thấy vẫn có ánh đèn mờ mờ, chẳng biết giờ này chị đã ngủ chưa nữa? Không biết có bị như nó không?
Ngủ thiếp đi đến sáng, nó chẳng nhấc nổi người dậy. Hôm nay như thường lệ hai chị em phòng bên vẫn dậy sớm như mọi ngày, Thúy đi học rồi nhưng chị vẫn nấn ná không đi , thấy ngạc nhiên vì phòng nó vẫn đóng cửa im ỉm, chị gõ cửa gọi :
– Hoàng ơi…..
Vẫn không thấy có tiếng trả lời, khiến cho chị lo lắng, gõ cửa thêm mấy tiếng nữa xong chị khẽ đẩy cửa bước vào, phòng nó khai mù mùi nước đái đêm qua nó tương ra chậu, nó vẫn mê man ngủ trên giường.
– Ngủ say thế không dậy đi học hả ông tướng?
Lúc này nó mới tỉnh :
– mệt quá…
Chẳng ngại ngần gì chị lại gần sờ lên trán nó và giật thót mình, nóng như lửa đốt, chị hốt hoảng kêu :
– Trời ơi…sao mà nóng thế này
– Em không sao , chị cứ đi học đi
– Thế này mà kêu không sao ư, thật là…
Sáng hôm đấy chị nghỉ học, loáng 1 cái đã thấy mang về bát cháo bê sang phòng nó
– Này…dậy ăn cháo đi
– Cháo ở đâu đấy chị. Giọng nó uể oải
– Cháo mua chứ cháo ở đâu…
– Chứ không phải cháo Thị Nở nấu cho Chí Phèo ah?
Chị phì cười, những mặt tỏ ra nghiêm ngay :
– Còn đùa nữa ah, dậy ăn cháo đi rồi còn uống thuốc nữa.
Chị để bát cháo nóng hổi trên bàn rồi đi về phòng, nó cố dậy mò xuống đánh răng rửa mặt, ốm đến đâu thì ốm chứ trước mặt gái là cứ phải thơm tho sạch sẽ, thế gái nó mới thích. Định ôm cái chậu nước đái đi đổ nhưng tìm mãi không thấy, hay là hôm qua bị mộng du, đái mẹ vào chậu quần áo của phòng nào rồi cũng nên, giờ chẳng nhớ gì….
Nó ngồi trên bàn, chị ngồi trên ghế đối diện nó, còn hơn giám thị ngồi canh học sinh làm bài thi. Nó bắt đầu múc cháo và ăn, đắng thôi rồi, cháo thịt nhưng mà ăn như mật công. Nó nhăn mặt, nhìn sang thấy chị đang cười, nó cũng phải cười theo, rồi vừa múc cháo cho vào mồm vừa ngắm chị:
– Nhìn gì…ăn đi
– Nhìn chị em ăn ngon hơn đấy
– Thế nhìn đi….nhưng phải ăn hết đấy…
Đúng là vừa ngắm chị vừa ăn ngon thật, nụ cười ấy có thể khiến cho con người ta đang héo trở lên tươi, đang mệt mỏi cũng phải phấn chấn hẳn lên.
– hôm nay chị không đi học ah?
– Ăn đi..hỏi nhiều thế nhỉ.
Nó có cảm giác hạnh phúc trào dâng, trong người cứ nâng nâng hệt như bị cảm, có lẽ nó đang bị cảm thật, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
– Cháo ngon lắm chị ah
– Thế ăn hết đi cho tôi nhờ…
– Được ăn ngon thế này cứ muốn ốm mãi…
– Chỉ được cái nói vớ vẩn
Chị ngồi canh nó ăn hết bát cháo, toát hết cả mồ hôi. Chị bảo “ thế mới tốt”
Sau đó nó còn phải uống hết một cốc đầy cái thứ nước đầy bọt nhìn như 7up nhưng uống vào ngang phè, tí nôn. Chị bảo xong rồi nằm xuống nghỉ đi, đừng có ngồi dậy đi linh tinh, đang chóng mặt ngã đấy. Xong chị khép cửa đi ra bỏ lại nó trong phòng.
Nằm một mình, nó thấy lạnh lạnh đắp chăn kín và mồ hôi bắt đầu túa ra, nó mê man chìm vào giấc ngủ. Nó mơ thấy hình bóng của bà già nó thấp thoáng, của các chị nó, hình ảnh nó hồi bé được mẹ đưa đi chơi…và của chị nữa, cứ hư hư ảo ảo.
Tỉnh giấc khi thấy mát mát ở trên trán, nó mở mắt ra thì chị đã ngồi bên, đang chườm khăn ướt cho nó, bất chợt thấy chị dịu dàng làm sao, cảm giác xuyến xang lại xâm chiếm toàn cơ thể.Nó nói một câu khiến cho chị phì cười :
– Em thấy chị giống mẹ em quá..
………………..
-Thật mà.
-Đúng là…nhóc….
Đến chiều tối thì nó thấy đỡ hơn hẳn, định mò đi ăn cái gì đấy thì chị ở đâu xuất hiện ngay cửa phòng
-Đi đâu đấy ?
-Em định đi ăn….
-Đã đỡ chưa mà đi ra ngoài, thích ăn gì chị mua cho
-Thôi em khỏe rồi mà chị, em đi được
-Nhìn mặt vẫn tái lắm, chưa đi được đâu, hay sang bên này ăn cơm với chị nhé
-Thôi
Nó thèm ăn bánh cuốn thế là chị đi mua bánh cuốn về cho nó, nhưng với một điều kiện là chị phải ngồi ăn cùng nó, chị đồng ý. Hai chị em ngồi ăn bánh cuốn chả nóng, miệng đang đắng ăn cái này cũng dễ nuốt, chị vừa ăn vừa trông chừng nó, cảm giác thật lạ. Nó nhìn chị và hỏi nhỏ :
-Chị ?
-Gì cơ…?
-Sao chị tốt với em thế ?
-Câu hỏi của nó khiến cho chị bối rối, mặt chị hơi đỏ lên :
-Chẳng sao cả…chị em mà
Thúy hôm nay đi học thêm xong anh bộ đội đón đi chơi luôn, cơm chị nấu hồi chiều thế là ế. Ăn bánh cuốn với nó xong chị về phòng lấy quần áo đi tắm, nó uống thêm cốc nước ngang phè nữa rồi nằm nghe nhạc.
“ …Hà Nội của tôi những mùa Đông giá lạnh
Những con đường thanh vắng trong sương
bước chân người đi không hối hả
những khuôn mặt không vất vả
Đêm nào trong chăn ấm nghe mưa
những mùa Đông thắm thoắt thoi đưa
Nhớ đôi môi nào vẫn tươi hồng trong giá lạnh
Mùa Đông xa nhau
biết bao nhiêu cồn cào nhung nhớ
Mùa Đông gặp nhau, khát khao được gần nhau hơn …
Miên man suy nghĩ trong những giai điệu nhẹ nhàng , nó nhớ những lúc đạp xe cùng chị lang thang trên phố, qua những con đường đầy hoa sữa thơm, những ánh cười rạng rỡ bên hàng ngô nướng, những phút ấm lòng khi bên nhau trú mưa, nó nhớ cả mùi hương tóc chị, những vòng tay ôm còn ngượng ngùng bỡ ngỡ…tự dưng, nó chị muốn có chị ở ngay trước mặt để ôm chị vào lòng….
Chị đứng ngay cửa, làm nó giật bắn mình, vãi…nó chẳng dám làm gì.
Hôm sau nó khỏi, chiều đi đá bóng được luôn, đúng là cháo hành Thị Nở có khác, ăn vào cái khỏe như Chí Phèo.
Mua mấy phích nước về tắm rửa cho sạch sẽ, lên phòng thấy chị đang lúi húi nấu cơm, nó bảo :
-Em khỏe rồi, hôm nay mời phòng chị đi ăn nhé
-Thôi, định cho ế cơm như hôm qua ah?
Ừ nhỉ, hôm qua ăn bánh cuốn ế cơm rồi, hôm nay lại ế nữa thì phí lắm, biết thế nên nó mời :
– Thế tí nữa đi ăn chè nhá
Ba chị em đi bộ sang Nguyễn Quí Đức ăn chè, đây là quán khá đông khách, chủ yếu là sinh viên các trường ĐH quanh đấy. Lúc ăn xong trên đường đi về, nó muốn đi dạo mấy vòng trong trường cho thoải mái đầu óc, nhưng em Thúy lại kêu bận nên về trước, còn lại nó và chị. Chị bảo :
-Ừ…đi bộ một lúc cho thoáng rồi về
Những con đường nhỏ trong khuôn viên trường Ngoại Ngữ, tối mùa đông như vắng hơn. Cảm giác se se lạnh, nó và chị đi bên nhau trong cái nồng nàn của hoa sữa cuối mùa, chút hoa sữa sót lại của mùa Thu, vẫn còn vương vãi trong gió heo may.
Lá trên cây xào xạc, rào rào đuổi nhau rồi rơi xuống mỗi khi có cơn gió lùa qua, ánh đèn đường lấp lánh soi dài bóng người chậm bước. Nhiều lúc nó muốn chị thật gần, muốn choàng tay qua ôm lấy bờ vai ấy, nhưng lại ngại ngùng không dám, chị bảo :
-Trời này mà có bắp ngô nướng thì tuyệt nhỉ ?
-Hay để em chạy ra cổng trường mua nhé..đầy
– Thôi
Thấy chị co ro, nó vừa xoa hai tay vào nhau vừa nói :
-Chị cứ xoa tay như này một lúc là ấm này, hồi bé em toàn làm thế
Chị nhìn rồi cũng bắt chước nó, hai tay xoa xoa vào nhau, nhìn đáng yêu cực. Một hồi nó hỏi :
-Nóng chưa?
-Chưa…mãi chẳng nóng gì cả….
– Chị xoa nhẹ thế không nóng được đâu, đưa em xem nào
Vừa nói nó vừa đưa tay ra nắm lấy bàn tay chị, thấy ấm ơi là ấm, chị ngại nên giật tay lại nhưng nó nắm chặt quá không rút ra được, nó cầm tay chị xoa vào bàn tay còn lại của mình
– Đấy, xoa như này mới nóng này, xoa như chị chỉ ấm thôi
…Bắt gặp ánh mắt chị đang nhìn nó, con tim nó lại loạn nhịp, trong lòng xao xuyến dâng trào. Tay vẫn trong tay, những cơn gió mang hơi lạnh vẫn thổi ào ào, lá bay xào xạc. Nó không nhớ là lúc đấy đã nghĩ gì, chỉ biết hành động theo cảm xúc, nó vòng tay qua ôm chị vào lòng. Hành động của nó khiến cho chị quá ngỡ ngàng, chị vùng tay đẩy nó ra nhưng cánh tay săn chắc kia đang gì hai cơ thể sát vào nhau, sự mạnh mẽ và cuồng nhiệt của nó khiến cho chị không thể chống cự, chị khẽ kêu lên :
– Hoàng….
Nó vẫn không nói gì cả, vẫn đứng im ôm chị thật chặt, nó hít thật sâu mùi hương tóc thơm dịu dàng, mùi cơ thể thiếu nữ đang xuân thì. Chị dường như cũng cảm nhận được thứ tình cảm mãnh liệt từ nó, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nó, những rung động hồi hộp và hơi thở gấp gáp từ nó. Nó và chị cùng đang run, những tình cảm diễn ra quá bất ngờ, những rung động đầu đời đầy bỡ ngỡ, nhưng lại rất ngọt ngào
– Người ta nhìn thấy bây giờ kìa.
Nó cầm tay và kéo chị đứng vào gốc cây xà cừ, lần này nó ôm nhưng không thấy chị phản ứng lại…
Tối mùa đông, gió vẫn lạnh, hoa sữa vẫn nồng nàn, dưới gốc cây xà cừ số 12, có hai người trẻ đang ôm nhau, đang đắm chìm trong hơi ấm ngọt ngào của tình yêu đầu đời, lúc này có lẽ cái lạnh của mùa đông không còn ý nghĩa nữa, chỉ còn hơi ấm đang lan tỏa, đang hòa quện hai tâm hồn gõ cửa yêu thương…
…Hà Nội của tôi, mỗi khi đông về gió se lạnh
Ngào ngạt nỗi nhớ, năm tháng tan trong vòng tay
Ngẩn ngơ góc phố, từng cây đèn đứng như đang mơ màng
Hà Nội ơi, hoa sữa rơi hay là hương tóc em?
Hà Nội của tôi, mỗi khi thu về lá rơi vàng
Dào dạt trong nắng, yêu dấu kín con đường xưa
Đầy trong môi mắt, để ai lặng đứng yên trong ngỡ ngàng
Hà Nội ơi, nguyện yêu mãi mãi yêu suốt đời.
Yêu từng giọt sương trên đường xưa
Như vẫn đâu đây hương hoàng lan
Yêu nhịp thời gian trong vòng quay
Đạp xe đón em bom giật trên mái phố.
Yêu chiều Hồ Tây chuông chùa vang
Từng cơn sóng tan theo trong hôn hoàng
Hà Nội ơi mãi trong tôi đẹp như giấc mơ…