Chẳng Biết Phải Quên Đến Bao Giờ - Chương 6
Đêm đấy, lần đầu tiên nó được ở gần bên một người con gái đến vậy, cảm giác xao xuyến khác lạ rất khó tả. Nó ngồi trên giường còn chị ngồi ghế đọc truyện, nó hỏi :
– Chị đọc truyện gì mà say sưa thế?
– Kiếm hiệp Kim Dung, chị thích đọc thể loại này…
Hai chị em cứ thế ngồi nói với nhau đủ thứ chuyện, nó cũng chẳng nhớ là mình đã nằm lăn ra giường ngủ từ khi nào nữa. Đêm đã quá khuya, nó tỉnh giấc và thấy lạnh lạnh, nhìn đồng hồ cũng đã 3 rưỡi sáng, nó nhẹ nhàng ra khép cửa lại. Chị ngồi trên ghế và gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành, lúc đấy nó chỉ biết choàng cho chị cái chăn mỏng lên người rồi nó leo lên giường ngủ tiếp…
…Sau cái đêm đấy, nó và chị thân thiết hơn, chị hay sang phòng nó để dọn dẹp, nhiều khi chỉ là sang để ngồi đọc truyện thôi, nhất là mỗi khi anh Chiến người yêu em Thúy đến chơi thì chị lại sang phòng nó.
Hà nội đã vào đông rồi, những cơn gió mùa mang cái se lạnh đã bắt đầu lùa qua khe cửa. Đây là mùa đông đầu tiên nó xa nhà, mùa đông Hà Nội.
Cuối tuần, anh bộ đội lại đến và đưa Thúy đi chơi. Hôm nay nó không về quê, xóm trọ cuối tuần thật là buồn và vắng vẻ, thấy cửa phòng bên vẫn mở nó gõ cửa và nhòm vào, thấy chị đang nằm trên giường đọc truyện, nó hỏi :
– Chị không về quê ah?
– Không, chị mới về rồi mà
– Cuối tuần ở đây buồn quá
– Thì biết làm sao được…
Nó thẫn thờ ra lan can đứng, chẳng lẽ lại ra quán game ngồi một mình cũng chán, bỗng dưng nó nảy ra ý định đi chơi, quay vào rủ chị :
– Chị em mình đi chơi đi???
– Đi chơi đâu em?
– Thì đi lượn, lên phố chơi, em đã lượn lờ lên phố bao giờ đâu, đi nhớ…
Nó mượn bà chủ nhà cái xe đạp rồi đèo chị ra đường Lương Thế Vinh, Nguyễn Trãi và thẳng lên Ngã Tư Sở, vừa đi vừa ríu rít chuyện trò, đạp xe đi chơi thế này cũng thú vị ra phết, nhất là khi nó lại không biết đường xá gì cả, đã đi bao giờ đâu, chị cũng thế, khu vực trên phố này chắc là chị cũng mù tịt.
Cứ thế cong đít nó đạp, chả mấy chốc đã đến phố Tôn Đức Thắng, đến đúng đoạn ngã tư theo dòng người đông đúc rẽ luôn vào Nguyễn Thái Học, vì thấy người ta đi nó cũng đi theo, đến đâu thì đến, chị ngồi sau bám áo nó giật giật hỏi :
– Em có biết đường không đấy?
– Em không….Nó cười
– Không biết sao vẫn đi thế ?
– Chị yên tâm đi, không lạc được đâu mà lo, tí nữa em mua bản đồ…
…Khu vực này toàn đường một chiều, nó đèo chị cứ hết phố Bà Triệu lại vòng sang phố Huế, rồi lại về bà Triệu, xong lại sang phố Huế, chị ngồi sau kêu ầm lên như phát hiện ra điều gì vĩ đại lắm :
– Ơ….đường này vừa đi rồi mà
– Vâng..nhưng em đi sao nó cứ vòng lại thế nhỉ???
Tính ra nó với chị đạp xe lòng vòng phải đến 4,5 lượt qua hai con phố đó, vui ơi là vui nhưng thật gà ơi là gà.
Trời tối dần, những màn sương mờ đã buông dài trên khắp các con phố, hương hoa sữa nồng nàn trong cái gió thoảng se lòng, khiến cho con người ta rạo rực. Hình như nó và chị đang bị lạc trên đường Nguyễn Du mà không hề hay biết, con đường đã đi vào trong thơ ca và âm nhạc, một con đường đặc trưng của Hà Nội :
“ …Nhớ phố Quang Trung đường Nguyễn Du những đêm hoa sữa thơm nồng.
Và nhớ, nhớ bao khuôn mặt mến thân đã quen bước chân giọng nói…”
Phải dạo mất 2 vòng quanh hồ Thiền Quang, nó mới ra khỏi được cái nồng nàn hoa sữa đang bao phủ khắp không gian, chị bám tay thật chặt vào áo nó, cố vươn người để hít thật sâu cái mùi thơm nồng ngào ngạt ấy :
– Ui da….thơm quá…thích quá
– hihi, đi chơi thế này thích chị nhỉ?
– ừ….
Tiếng chị cười khúc khích sau lưng, làm nó thấy vui và xao xuyến trong lòng, chắc là đói hay sao ý, đạp xe từ chiều rồi chưa có gì nhét vào bụng. May quá gặp một hàng xôi khúc, nó mua 2 gói rồi tiện thể mua luôn tấm bản đồ của bà chủ quán.
– Xong rồi, mời người đẹp lên xe, giờ muốn đi đâu cũng được, đã có bí kíp trong tay
– Hihi, thật không, cho chị lên bờ hồ nhé
Từ lúc có bản đồ tự tin lên hẳn, “ nhà quê ra phố” mà. Hai chị em lên Bờ Hồ ngồi ăn xôi khúc. Phải nói chưa bao giờ nó được ăn gói xôi khúc ngon như hôm đấy, vừa thơm mùi gạo nếp, mùi muối vừng, nhân đỗ xanh béo ngậy.
Chị cũng ngồi ăn ngon lành, nó thì vừa nhai vừa…ngắm chị. Lần đầu tiên, nó được ngắm chị kỹ đến thế. Những ánh đèn vàng từ trên cao hắt xuống, xen qua những kẽ lá cây đong đưa trong gió, nhìn chị cũng lung linh và rực rỡ, thỉnh thoảng chị lại đưa tay lên gạt những lọn tóc đang bay nhè nhẹ theo gió heo may, bất chợt chị nhìn sang và gặp ánh mắt đắm đuối của nó đang nhìn mình, chị đỏ mặt ngượng ngùng :
– Nhìn gì mà ghê thế ???
– Em nhìn chị ăn thấy ngon ơi là ngon
– Nhìn chị xấu hổ không ăn được đâu
– Em ngoảnh đi nhớ
– Ừ…
Nó giả vờ ngoảnh đi rồi quay lại, gương mặt chị đã có chút e thẹn, nhưng mà xinh. Sao mà nó thấy chị đáng yêu đến thế chứ, bao lâu nay không nhận ra điều này. Chị quay ngoắt sang :
– Nài…lại nhìn gì đấy hả?..Rồi chị cười, nụ cười này sao mà duyên dáng, làm xao xuyến con tim của chàng trai chưa từng rung động.
– Em nhìn chị cười, hihi
– Cười mà cũng nhìn á, lạ nhỉ
– Vâng, em dân tộc, cứ ai cười mà xinh là em thấy lạ lắm….
Tiếng cười của chị rúc rích và giòn tan trong sương đêm. Không gian xung quanh như đang ngừng lại, nó thấy yêu cái cảm giác này quá, nhẹ nhàng và sâu lắng, một tối mùa đông thật đáng nhớ đối với nó, còn với chị thì sao???Chắc chắn một điều là chị rất vui, đôi lúc nó không còn nghĩ là đang đi chơi với chị, mà là đang đi chơi với một em nào đấy, nhí nhảnh và hồn nhiên.
Càng về khuya trời càng lạnh, nó thì đạp xe suốt nên không cảm nhận được cái lạnh đang buông dần xuống theo thời gian. Lúc chiều đi vội quá hai đứa không mang theo áo rét, chẳng biết làm thế làm nó cứ đánh liều hỏi chị :
– Chị có lạnh không?
– Cũng hơi hơi
Chả lẽ lại bảo chị ôm chặt vào em đi, lúc đấy nó không dám thế, rát non mà, nó đề nghị :
– Hay là chị đạp xe một lúc cho nóng đi, ngồi sau mãi cũng lạnh đấy, em mỏi chân rồi…
Chị đạp xe và nó ngồi sau, tay chẳng dám bám vào người chị mà bám chặt vào yên xe, mùi hương tóc chị thoang thoảng bay vào mũi làm cho nó ngất ngây.
– Nặng không chị ?
– Cũng nặng gớm nhỉ, bao nhiêu cân đấy?
– Có 58 cân thôi mà, em vừa cân hôm qua
– Thế ah? 58 cân mà cao 1,7m, dáng chuẩn đấy nhỉ
– sao chị biết em cao 1 mét 7
– chị nhìn đoán thế
Nó cứ để cho chị hồn nhiên đạp xe, đi hết đường Tràng Thi sang Điện Biên Phủ rồi, nó mới nhẹ nhàng bảo chị :
– Chị ơi..lạc đường rồi
Làm cho chị hốt hoảng, mất bình tĩnh nên luống cuống, theo phản xạ hai tay nó bám vào hai bên eo chị, trời ơi mềm ơi là mềm, chị xấu hổ quá lắp bắp chữa ngượng :
– Sao em không nhắc chị sớm
– Em cũng không biết mà
– Thế cái bản đồ đâu rồi?
– Trong giỏ xe…mà có sao đâu, đi lạc đường càng nhớ mà
-…đồ khỉ…
Khuya lắm rồi, nó đưa chị về, chị ngồi phía sau nhưng nó cảm nhận hơi thở của chị đã gần hơn trước, chị ngồi sát vào nó có lẽ do trời lạnh. Hà Nội về đêm thật yên bình, đường Nguyễn Trãi ngày ấy vắng vẻ chứ không đông đúc như bây giờ, nó đạp xe đi bên trong hàng xá cừ, lối dành riêng cho xe buýt, nhưng giờ này vắng tanh vì xe buýt chỉ chạy đến 9h tối.
Mênh mang đêm mùa đông, trong cái lạnh se lòng
– Em hát cho chị nghe nhé
Có lẽ là chị bất ngờ lắm, trong giây lát không nói lên lời, nó tiếp
– Không thích nghe hả ?
– Có chứ….
Nó chưa bao giờ được sống trong mùa đông Hà Nội cả, đây là những ngày đầu tiên, là đêm đầu tiên nó đắm chìm trong cảm giác miên man se lạnh ấy, nó hát :
“ Em ơi Hà Nội phố, ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm.
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa Đông…”
Cảm nhận cái gì đó thật ấm áp đang sát vào cơ thể. Chị đang thật gần, đang dựa vào lưng nó, tất cả diễn ra rất tự nhiên, như những gì vốn thân thuộc tự tìm đến nhau…
Mùa đông Hà Nội, khi những cơn gió heo may đã mạnh dần, mang theo nhiều hơi lạnh, trong căn gác nhỏ này đôi lúc nó cảm thấy cô đơn, thấy thèm một vòng tay ấm áp. Những hôm chị đi học thêm về muộn, nó ra ban công đứng ngóng, chẳng biết từ bao giờ nó bắt đầu thấy nhớ gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy.
Hôm nay cũng vậy, nó biết chị đi học thêm ở trường Ngoại ngữ, ngồi nhà mãi cũng chán, nó bật thật to mấy bản nhạc nước ngoài vẫn hay nghe, “ I Wanna Love You Forever” của Jessica Simpson, nhưng vẫn thấy bứt dứt trong người quá, nó xuống mượn xe đạp rồi chạy sang trường, nó cứ đạp xe lòng vòng quanh sân vận động, đi hết các con đường có những hàng cây xà cừ lá rụng xào xạc, cuối cùng nó dừng lại ở một gốc cây gần với cái cổng phụ lối sang đường Lương Thế Vinh…chờ đợi một bóng hình.
Chưa bao giờ nó hò hẹn, nên cũng chưa từng chờ đợi ai như thế này, chỉ biết rằng khi ấy, thời gian trôi qua thật chậm, để nó cứ phải ngồi mà ngạt ngào đắm chìm trong hương hoa sữa đang bung tỏa khắp các con đường nhỏ, người đâu chẳng thấy…Khi thấy thấp thoáng bóng chị từ phía xa,con tim nó đã loạn nhịp vì hồi hộp, nó gọi :
– Chị Mai
Chị bất ngờ quay lại :
– Sao lại ngồi đây ?
Nó thấy ngại ngùng, tự nhưng khó nói quá trời, gãi đầu gãi tai chẳng lẽ lại bảo em muốn đi chơi với chị nhưng mà không cất lời được, chị nói nửa đùa nửa thật :
– Lại rủ chị đi lượn đấy hả ?
Nó mừng như bắt được vàng, chị nói đúng ý nó luôn
– Vầng, em có xe đây rồi, chị em mình đi lượn đi….
Không nghĩ là chị cũng thích đi chơi như nó, ngồi sau xe chị bảo hôm trước đi chơi thích nhỉ? Chị thích mùi hoa sữa thơm thoảng thoảng còn sót lại trong cái se lạnh của mùa đông. Hôm nay trời lạnh hơn nhưng hai đứa đã mặc nhiều áo ấm. Ra khỏi cổng phụ nó đi hết đường Lương Thế Vinh để vòng ra đường Láng hạ, con đường này ngày xưa rất vắng, nhiều cây cối hai bên nhưng là con đường ngắn nhất để đi lên mạn Cầu Giấy, đường tối um, chẳng ai qua lại có mỗi chiếc xe đạp cọc cạch lăn bánh, chị ngồi sau có vẻ sợ sợ, khẽ bám vạt áo nó :
– Sao lại đi đường này? Tối um ah, em có biết đường không?
– Em đoán đường thôi
– Sao liều thế, chị thấy ghê ghê như nào ý
– Yên tâm..em hỏi mấy anh trong xóm rồi, đường này không có cướp giật biến thái gì đâu, thỉnh thoảng ..có ma thôi, hehe
Nói xong nó co cẳng đạp thật nhanh, chị ngồi sau đấm vào lưng nó thùm thụp :
– Dọa chị ah? Đồ đáng ghét này
– Chị đừng đánh em nữa, bám chặt vào để em chạy thật nhanh nào, không bám mà rơi xuống là em bỏ lại đấy, …nhanh nào
Nó lại co cẳng đạp làm chị tí ngã ra sau, biết điều chị bám vào nó thật chặt, nó cảm nhận hơi ấm từ phía sau rồi, ngoảnh mặt lại nhìn đúng lúc bắt gặp ánh mắt chị nhìn lên, hai cặp mắt chạm nhau..nó thấy xao xuyến :
– Đằng sau kìa….
Nó dọa và ăn nguyên quả đấm vào lưng, nhưng sau đó nó thấy lưng nóng ran, cả một khoảng lưng của nó ấm lên vì chị đã vòng tay qua ôm nó thật chặt. Nó cảm nhận phút giây êm ái này mà chẳng nói được gì, đã ra đến đường Trần Duy Hưng, đèn đường đã sáng, nó bảo :
– Đấy…chị ôm thế là chuẩn….không ma nào đuổi được đâu
Chị đỏ bừng mặt buông vội ra, nhìn thấy ghét, nó còn dọa :
– Tí nữa lại về đường đấy nhé
– Không…sợ lắm…..
Hai đứa đi ăn ngô nướng với bánh khoai ở đường Láng, vỉa hè ngay sát sông Tô Lịch, bên kia đường là một dãy các hàng bán sách cũ. Ngồi bên bếp lửa, tí tách từng bắp ngô nướng thơm lừng, ăn bánh khoai nóng hổi và ngắm dòng người qua lại, tự dưng nó thấy yêu cái mùa đông này đến thế. Nhìn sang chị, má đang ửng hồng lên, chiếc khăn len quấn quanh cổ…nhìn ấm ấp và đáng yêu quá, nó cứ thế ngồi ngắm cho đến khi chị phát hiện ra :
– Nhìn gì????
– Ngắm chị ăn thôi mà..
– Không được, ngắm cũng không được
Nhìn cái mặt đầy thách thức kia tự dưng nó chỉ muốn hôn cho phát vào má, sao trong lòng lại xốn xang thế nhỉ, cảm giác mỗi lần ngắm chị là thế….
Lại tiếp tục rong ruổi trên những con đường, tất nhiên là đi bằng xe đạp, nên rất chậm, mới cảm nhận hết được cái không khí miên man trong sương mờ của đêm đông Hà Nội. Đường Kim mã, hoa sữa vẫn ngọt ngào , lá xà cừ vẫn rơi lất phất trong gió nhẹ. Hôm nay nó không bị lạc bởi đường to và dễ đi, mới cả nó cũng nghiên cứu bản đồ từ ở nhà, khôn ra nhiều rồi.
Trong cái khung cảnh lãng mạn ấy, con người ta dễ mở lòng mình lắm, chẳng biết từ lúc nào mà chị đã cho tay vào túi áo nó, ngồi sát vào người nó, cứ thế..dù không nói và mải trôi theo những dòng suy nghĩ riêng, nhưng nó và chị cùng cảm nhận những hơi ấm đang được truyền sang nhau, những cảm xúc ban đầu bỡ ngỡ, mới lạ và đơn sơ, nhưng chẳng bao giờ quên được.
Khuya dần, trời lạnh hơn, nó với chị nói với nhau cũng ít hơn, nhưng khoảng cách thì lại gần hơn, không ai nói với ai câu nào vì sợ rằng, khi nói ra khoảnh khắc này sẽ tan biến, cứ để như vậy thôi.
Trời không chiều lòng người, gió ào ào thổi tới mang theo rất nhiều hơi lạnh, hình như là có áp thấp nhiệt đới, gió mùa về…Nó bảo chị bám chặt để đạp xe thật nhanh theo dòng người đang vội vã trên phố, mưa bắt đầu lất phất, để về nhà nhanh hơn nó đành phải đi theo đường cũ…
Mưa mỗi lúc một dày, gió kèm theo mưa lạnh tạt vào mặt, nó vẫn miệt mài đạp, phía sau chị đang ôm sát vào người nó cho khỏi ướt. Đến hồ Mễ Trì, chỗ đoạn đường vắng thì mưa rất to, nó đành tạt vào một gốc cây đứng trú, bây giờ mà cố đi thì cả hai sẽ ướt hết. Nó đứng sát vào chị, dưới gốc cây nhưng mưa vẫn tạt vào, những hạt nước to từ trên tán lá rơi xuống lộp bộp, thấy chị rét run lên, nó cởi cái áo khoác gió ra giơ cao lên làm áo mưa :
– Chị chui vào đây, trú một lúc rồi về.
Chị khẽ đứng sát vào người nó dưới tán của cái áo hai tay nó đang giơ lên, cũng đỡ mưa hẳn. Nó nhìn lên cao, những hạt mưa vẫn đua nhau lao xuống không ngừng, gió vẫn thổi xào xạc, đôi lúc nó khẽ rùng mình vì lạnh, hai bàn tay tê buốt vì ngấm nước mưa. Chị ngước mắt lên hỏi nó :
– Em có bị ướt không?
– Không sao
Chị đứng gần vào nó thêm một chút nữa, rất gần, tay chị vòng qua khẽ ôm nó, hình như để truyền sang nó một chút hơi ấm thì phải. Trên gương mặt chị cũng lấm tấm những hạt nước mưa, nó cảm nhận rõ ràng mùi thơm từ tóc chị, mùi hương cơ thể chị hòa lẫn với mùi của mưa, của gió, mùi của những hơi lạnh mùa đông. Nó thấy xao xuyến….ấm lòng.
Mưa ngớt một chút nó quyết định lên đường, đứng đây mãi chờ mưa tạnh hẳn không biết đến bao giờ. Nó đạp xe thật nhanh, vươn mình hứng hết những đợt mưa lạnh tạt vào mặt, vào người…để che chắn cho chị.Phía sau, chị cũng đang ôm nó thật chặt, nhiều khi nó cảm nhận chị cũng đang rét run. Nó vòng tay qua phía sau tìm tay chị, như một bản năng, hai bàn tay tự thấy nhau và nắm chặt, ấm hơn rất nhiều. Chị cứ để như thế một hồi rồi bất giác rụt tay lại :
– Tập trung lái đi, nguy hiểm lắm
– Em đi một tay còn nhanh hơn hai tay
-…Thôi…giờ này còn đùa được.
….Về đến nhà, nó ướt như chuột lột, từ đầu đến chân không chỗ nào khô, nhưng may chị không bị ướt mấy.Đứng trong nhà nó run như cầy sấy, chị thấy thế xót xa :
– Ướt hết rồi kìa, có lạnh lắm không?
– Không sao đâu, chị cứ về phòng đi
Chị nấn ná rồi bước chân về phòng, nó gọi giật lại :
– Chị…..
Nó rút trong người ra 1 quyển sách mà nó mua hồi tối trên đường Láng, quyển sách vẫn khô roong không bị ướt.
– Tặng chị này….
Ánh mắt ấy tràn đầy xúc động, chị cầm rồi bước về phòng, bước chân thật chậm…Đó là món quà đầu tiên mà nó tặng cho người ấy, cuốn sách có tựa để “ Để Mãi Yêu Thương”…
Nửa đêm, người nó nóng như hòn than, đầu đau như búa bổ, nó vật vã , mơ màng không thể ngủ được…