Chẳng Biết Phải Quên Đến Bao Giờ - Chương 5
Anh bộ đội dạo này đến xóm trọ liên tục, cuối tuần nào cũng có mặt, nhiều hôm giữa tuần cũng thấy anh mò tới, chắc vừa trốn trại ra thăm người yêu. Đúng là bộ đội có khác, chắc cú thật, không ra thường xuyên thằng khác đong mất ngay, em Thúy cứ phơi phới như kia cơ mà. Phải nói lại một lần nữa là trong cái xóm trọ toàn cá xấu này thì em Thúy có vẻ xinh nhất, được phong hoa hậu, còn chị Mai được bình chọn á hậu 1, nó biết khối anh em thầm tơ tưởng em Thúy nhưng mãnh liệt và si tình nhất chỉ có Thịnh “ hâm”, nhiều khi nghĩ mà thấy tội cho lão.
Có một hôm, chính xác là thứ 7 vì nó thấy chị Mai bảo chiều học xong chị về quê, Thúy không về vì sáng mai lên Hà Nội chơi với người quen, nó nghe thì biết thế. Nhá nhem tối khi cả lũ đang quần đùi cởi trần cong đít đá cầu ngoài sân thì anh bộ đội nhễ nhại mồ hôi cọc cạnh đạp xe phóng vào, lại còn gật đầu chào rất thân thiện. Đúng lúc đấy Thịnh hâm lại đang đi vệ sinh mới oái oăm, thằng Hải đít to nhanh như U sên Bôn lao ra bám cửa nhà vệ sinh hoảng hốt :
– Địt mẹ anh ơi bộ đội lại đến rồi
Lời nói của nó như liều thuốc chữa chứng táo bón mà bấy lâu nay Thịnh hâm đang mắc phải, lão đi ra ngay sau Hải đít to có khi quên mẹ chùi đít. Lão ngước con mắt lộ rõ vẻ ghen tức lên phía phòng em Thúy, miệng lảm nhảm :
– Tiên sư thằng này rảnh gớm nhỉ.
Thằng Hải đít to có vẻ rất thương cảm cho ông anh cùng xóm, mặt nó cương quyết, xung phong :
– Để em chạy vào lấy con dao nhọn, xiên cho nó phát…
Cả lũ ngớ người mắt tròn mắt dẹt nhìn Hải ta mà thán phục, hôm nay manh động gớm.
– Cơm sinh viên không đủ ăn, muốn ăn cơm tù hả mày ?
– Ý em là xiên thủng con mẹ nó lốp xe, hết đường về…
… Anh Thịnh hâm mặt nhăn như quả táo tàu, nhanh chân tung một cước vào quả mông to như cái lồng bàn của Hải, miệng rít lên :
– Địt mẹ thằng này mông to mà óc bằng quả nho, mày xiên thủng lốp xe nó để nó không về được, nó ở đây với em Thúy cả đêm ah, ăn gì mà ngu thế ?
Cả lũ lại được phen ngớ người ra, gật gù trước những phản biện sắc bén của Thịnh hâm, thôi cứ thế đã, giải tán về cơm nước tắm rửa, tí tính tiếp.
Buổi tối, cả bọn lại lấy ngô cay ra nóc bể ngồi ăn bàn “ mưu hèn kế bẩn”, chiêu bài chọc thủng lốp xe coi như bỏ, vì đó là kế ngu. Sau một hồi tranh luận bàn bạc sôi nổi, đầy tính dân chủ thì quyết định được đưa ra, sẽ áp đặt qui định xóm vào trong trường hợp này…Trong lúc chờ đợi em Thúy và anh bộ đội đi chơi về, Thịnh hâm lại bật bông mấy bản tình ca quen thuộc, mấy thằng ngồi vừa bốc ngô ăn vừa thưởng thức, tao nhã hơn cả đi xem phim rạp.
Khoảng 10 giờ tối, khi sương xuống ướt hết mẹ nó cả tóc anh em thì bộ đội mới đạp xe đưa em Thúy về, vẫn ôm chặt như thường lệ . Kế hoạch bắt đầu được triển khai, anh Hậu “ xỉn”, nhiều lúc bị gọi chệch thành Hậu “ sản”, được giao nhiệm vụ làm người phát ngôn. Nói về Hậu một chút, anh Hậu quê Bắc ninh, học năm 2 trường Nhân Văn, hình như khoa Lý luận văn học hay gì gì đại loại thế, nói chung văn hay chữ tốt, mỗi tội mặt tiền hơi xỉn, chắc ngày xưa bé uống nhiều Tê ta xi lin, nên giờ cứ cười phát là lộ hàm răng đen gần như hàng xén, nhìn rất duyên, anh em ưu ái gọi Hậu “ xỉn”.
Được giao trọng trách Hậu bước ra, điềm đạm như thầy giáo :
– Thúy này
– Dạ, gì anh ?
Ở bên bể nước Thịnh hâm không dám chứng kiến màn này, ngoảnh mặt ra hướng khác tai vẫn dỏng lên nghe ngóng, nhìn điêu không tả được, anh Hậu xỉn tiếp lời:
– Cô chủ nhà có dặn, bạn đến chơi thì thoải mái không cấm, nhưng 11h đóng cổng đấy nhé…
Em Thúy hồn nhiên như cô tiên :
– Vâng, anh cứ đóng cổng vào ạ, chiều nay em xin phép cô chủ rồi, cho bạn em ở lại sáng mai em có việc đi sớm…
Anh Thịnh hâm dỏng tai nghe như nuốt từng lời của em Thúy, nghe xong anh thở dài hắt ra, mặt thì ngắn lại như cái bơm, nhìn rất thương tâm. Kế hoạch của anh em coi như lại đổ bể.
Bộ đội đưa Thúy lên phòng rồi lập tức đóng cửa lại, bỏ lại sau lưng những cặp mắt vừa ghen tức vừa thèm muốn. Nó vỗ vai an ủi anh :
– Để tí em lên phòng nghe ngóng xem tình hình như nào, có gì em gọi anh nhé…
Cả bọn lặng lẽ lên phòng nó tắt điện nằm chờ, muỗi đốt sưng hết cả mặt nhưng không dám kêu, sợ bị đánh động. Nó ra cửa phòng nhìn sang, bên kia đèn vẫn sáng, sau lưng nó mấy anh em cũng không giữ được bình tĩnh bám đít nhìn theo. Nó ra dấu im lặng rồi từ từ chân đất tiến về phía cửa sổ phòng em áp tai nghe ngóng.
Không gian tĩnh lặng như tờ, cả lũ không ai bảo ai đều yên lặng chờ đợi, hồi hộp nhất có lẽ là anh Thịnh hâm, đúng là tâm trạng kẻ đang yêu. Được khoảng 15 phút thì tắt điện, không khí càng hồi hộp căng thẳng, có tiếng em Thúy bên trong :
– Anh mệt không?
Bộ đội giọng sang sảng :
– Mệt gì, khỏe như voi đây này
Bên ngoài, Thịnh hâm toát mồ hôi vì căng thẳng, khổ thân. Lại tiếng em Thúy :
– Em đi ngủ trước đây…
Tiếng thắt lưng lạch cạch, rồi tiếng quần áo sột soạt, Hải đít to thì thầm :
– Cởi quần áo rồi…
Trong phòng tiếng giường kêu cọt kẹt, nó đoán là anh bộ đội trèo lên giường, liền đó tiếng em Thúy :
– Nằm lui ra đi…xa ra…nữa….nữa….
– Nằm gần 1 tí thôi mà
– Không…..
– Nài….cái tay hư nhá…
Hồi hộp vãi đái, mấy anh em buồn cười nhưng không dám cười, vẫn dỏng tai nghe ngóng. Tiếng anh bộ đội :
– Thơm 1 cái thôi, nhớ quá
– Hồi tối vừa thơm rồi còn gì….tham thế. Thôi quay ra ngủ đi
Nghe em Thúy nói thế anh Thịnh hâm mặt cũng giãn ra chút ít, lại có anh Hậu thì thầm càng khiến cho yên tâm :
– Chắc không làm gì đâu, em Thúy cũng ghê phết đấy….
Vừa dứt câu thì nghe tiếng xột xoạt, tiếng giằng co đè lên nhau rồi giường kêu cót két, cả lũ nín thở, tiếng em Thúy hổn hển “ Đừng….đừng mà anh” nhỏ dần nhỏ dần. Chỉ còn tiếng thở dồn dập, phì phò của anh bộ đội, chắc là đang hôn…Tiếp theo là những tiếng rên khe khẽ của em Thúy, quần áo xột xoạt bị cởi ra, em Thúy rên lên “ư..á…ư” làm Thịnh hâm giật thót cả mình, lão nhổm dậy phủi đít đi thẳng xuống dưới mà không nói 1 lời. Anh em vẫn tập trung nghe tường thuật trực tiếp mà quên mất ông bạn, trong phòng cái giường rung lên bần bật, tiếng thở gấp gáp hooig hộp xem lẫn những tiếng kêu khe khẽ của em Thúy trong sung sướng, rồi bất chợt tiếng động ngưng hẳn, Hải đít to thì thào :
– Ơ…xong rồi ah? Bộ đội mà yếu nhỉ?
Lão Hậu xỉn tập trung quá vẫn đang phê đờ mặt ra, nó lấy tay rung vai mấy phát mới tỉnh, lập tức Hậu xỉn bảo Hải :
– Mày chạy xuống xem ông Thịnh đâu, có khi nhảy mẹ xuống hồ Phùng Khoang rồi đấy, anh với thằng Hoàng trên này có gì tí kể cho.
Hải đít to chạy đi, nó với lão Hậu ở lại nghe ngóng nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, chỉ có tiếng thở đều nhè nhẹ, tiếng ngáy khò khò của bộ đội vang lên như kéo bễ, chán quá nó bảo :
– Xuống đi anh ơi, nó ngủ rồi còn ở đây làm gì….
Thịnh hâm đang ngồi buồn ở quán mụ béo, chắc là lão đang rất thất vọng, em Thúy đã chính thức tan một đời hoa rồi còn gì, bao hoài mộng yêu đương của lão cũng tan theo, đến gỗ đá cũng đau chứ đéo phải người, nghệ sĩ dễ bị tổn thương lắm, mà lão thì lúc nào cũng tỏ ra nghệ sĩ.
Thịnh bảo “ hôm nay các chú phải say với anh, không say không về”. Đêm đó anh em được bữa túy lúy, trong cơn say tình, Thịnh đã thề “….Không thèm yêu, không thèm cưới gái xinh cho đời nó hận…”. Cơn đau tình khiến con người ta dễ nảy sinh thù hận như thế đấy, nhưng được cái lão này quân tử, nói là làm…Nghe đâu sau này ra trường rồi, lão thực hiện đúng lời hứa, anh em đi ăn cưới về kể lại, nhan sắc vợ lão thuộc dạng “ Thị Nở phiên bản lỗi”….
Tuần sau thì anh Thịnh chuyển về khu Mỗ lao ở với bạn, nhưng có lẽ đấy chỉ là lý do thôi, nguyên nhân là gì, chắc chỉ Thịnh mới biết…
Những ồn ào rồi đã qua, đời sinh viên lại đẹp như vốn dĩ vẫn thế. Anh em trong xóm đã chấp nhận bộ đội như một người bạn mới, vì dạo này anh ấy đến nhiều hơn, trèo tường liên tục, ai bảo yêu được gái xinh.
Đi chơi ngoài đường mãi cũng chán, vừa bụi vừa mệt, mà trời cũng sắp sang đông, lại còn lạnh nữa, anh bộ đội đến chơi toàn ngồi phòng em Thúy. Một, hai lần không sao, vẫn còn khách sáo, chứ nhiều lần anh chị không ý tứ nữa, cứ vô tư thể hiện tình cảm…làm cho chị Mai thấy ngại, chạnh lòng.
Có hôm nó đi chát yahoo về, thấy chị Mai đứng ngoài lan can, trời cũng khá là lạnh, nó hỏi :
– Sao chị lại đứng ở đây cho lạnh ra, không vào phòng đi
– Chị vừa đi học thêm về, đứng đây cho mát
Nó nhìn cửa phòng có đôi giày đen là biết anh bộ đội lại đến, biết ý nó bảo :
– Chị vào phòng em chơi đi…
Những lần trước, mỗi khi anh bộ đội đến thì chị Mai lại phải lánh đi nơi khác, hoặc đi lang thang lên thư viện, hoặc sang nhà bạn. Dạo này nó toàn bảo chị sang phòng nó chơi, có hôm nó đi chơi Đế chế, cửa cũng chẳng khóa, chị thích sang lúc nào thì sang, chơi chán lúc nào anh bộ đội về chị lại về.
Hôm đấy mấy anh em trong xóm lại hò nhau đi làm mấy trận Chế giao lưu, mãi tận 2h sáng mới về. Nó đứng đái dưới sân nhìn lên thấy phòng tối om, chỉ có ánh điện đèn bàn mờ mờ . Mò lên phòng nó giật mình khi thấy chị Mai vẫn ngồi trong phòng nó đọc truyện, nó ngạc nhiên định hỏi thì chị Mai ra giấu nói khẽ thôi, nó hỏi nhỏ :
– Sao chị đọc muộn thế?
– Ừ, chị sang phòng đứa bạn nhưng nó lại về quê
Nó biết ý, chắc anh bộ đội lại đến rồi, nó hỏi :
– Anh Chiến ở bên phòng chị à ?
– Nói bé thôi…Anh ý đi sinh nhật với Thúy về nhưng uống nhiều rượu quá, say không về được phải ngủ lại…chị bảo sang nhà bạn nhưng nó về quê rồi, sang đây đọc sách vậy…làm phiền em quá, có ngại không?
Ngại gì, chị chả ngại thôi chứ nó đang sướng bỏ mẹ, hơi đâu mà ngại, nó thân thiện :
– Ngại gì chị…chị em mà …