Chẳng Biết Phải Quên Đến Bao Giờ - Chương 23
Bất giác nó nghĩ về Mai, và lại nhớ về em. Nhớ về những ngày bên nhau êm đềm, nhớ cả những giọt nước mắt nức nở trong chiều ấy…Tiếng khóc vẫn sụt sùi, nghẹn ngào mà thấy nao lòng, nó muốn tìm xem là ai để an ủi, hỏi han, nhưng nghĩ lại mình đang trong bộ dạng của một thằng say rượu, nồng nặc hơi men, nó chợt thấy nản lòng. Nó kiếm tìm, cô bé đang nép vào gốc cây và khóc, nức nở như vừa chia tay người yêu, sao mà xót xa quá.
– Có sao không em?
Ánh mắt ấy nhìn nó đầy bất ngờ, sao mà ánh mắt buồn đến vậy :
– Không, em không sao
Nói rồi cô bé chạy vụt đi, bỏ lại nó ở lại hụt hẫng với nỗi cô đơn, không còn ai bên cạnh nữa, chỉ còn tiếng ve đang đua nhau thét gào trên những cành xà cừ bắt đầu rụng lá.
Mùa Thu, bắt đầu bước vào năm học mới, việc đầu tiên cần làm là phải chuyển nhà, khu trọ cũ người ta phá đi xây mới hết, nó chuyển sang khu trọ ngay bên cạnh. Xóm trọ này nhà nào chẳng hao hao nhà nào, cũng vẫn phòng nhỏ cũ kỹ, có cái bể nước ngoài sân và khu vệ sinh chung.
Nó đang lúi húi dọn đồ thì thấy ai như Thúy lệ khệ tay sách nách mang chuyển đồ đạc tới phòng bên cạnh :
– Ơ, Thúy…em chuyển đồ cho ai đấy
– Anh Hoàng, em chào anh, em mới chuyển đến khu này anh ạ, anh cũng ở đây à?
– Ừ, anh cũng mới chuyển đến sáng nay
– Thế ạ
– ừ, trái đất này thật là tròn, quay đi quay lại lại gặp em ở đây
– Hihi, vâng, em ra trường nên người ta không cho ở kí túc nữa anh ạ
– Đuổi đấy hả?
– Dạ vâng
Nó giúp Thúy dọn những đồ đạc nặng, còn Thúy thì quét dọn hai phòng luôn, sát nhau mà. Bao nhiêu cái cảm giác của những ngày đầu đi ở trọ cứ ùa về, nó thấy xốn xang, tâm trạng vui tươi khác lạ rất khó tả, cảm thấy mình như sống lại những ngày tuổi 18, phơi phới niềm tin.
Mặc dù nó đã chuyển sang khu mới nhưng Hiền vẫn chưa đến chơi lần nào, Hiền còn bận bịu chạy show ca nhạc, bây giờ đã là ca sĩ Mộc Miên khá có tiếng ở các phòng trà, nóng bỏng, cá tính và hấp dẫn. Thỉnh thoảng, hai đứa mới gặp nhau 1 lát, còn lại chỉ là những dòng tin nhắn vội, những cuộc gọi bất thình lình. Đôi khi, nó có cảm giác rằng, có một lực đẩy vô hình nào đó ngày càng kéo nó và Hiền rời xa nhau.
Nó tự hỏi lòng mình tại sao không thể thích nghi với cuộc sống ấy, ồn ào và sôi động, có lẽ nó là thằng sống hướng nội nhiều hơn, thích những thứ nhẹ nhàng, sâu lắng, không vội vã, không hào nhoáng bề ngoài. Càng ngày, nó càng bị dao động khi ở ngay bên cạnh phòng Thúy, một ngày chỉ nhìn thấy nhau một lúc, vài ba câu hỏi thăm xã giao, nhưng không có thì bắt đầu nhớ, không biết là từ khi nào, nó đã luôn ngóng chờ hình bóng Thúy mỗi sáng, chỉ để hỏi 1 câu :
– Em đi làm ah?
Buổi chiều, nhìn thấy Thúy bưng chậu ra bể giặt quần áo, rồi đi tắm, nó lại hay nhìn theo, Thúy vẫn một mình như thế, không thấy có anh nào đến tán tỉnh nó lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cứ thế này, khi mà hàng xóm ngày càng thân thiết hơn, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Từ ngày đến xóm mới, nó hầu như không lên thăm Hiền lần nào, lấy lí do năm cuối bận làm đồ án tốt nghiệp, Hiền cũng bận và mải mê với niềm đam mê riêng nên cũng chẳng đòi hỏi gì, nhiều lúc nó cũng không hiểu nổi tình yêu của hai đứa bây giờ là thứ tình cảm gì nữa.
Một ngày mùa Thu đẹp trời, hôm nay là ngày đặc biệt với nó, ngày sinh nhật. Sáng ngủ dậy nó đã nhận được tin nhắn của Hiền “ Chúc mừng sinh nhật tình yêu của Em. Chúc anh thành công và hạnh phúc. Mãi yêu Anh. Mộc Miên”. Nó thấy vui, năm nào Hiền cũng nhớ sinh nhật nó, cũng là người chúc đầu tiên và bên nó đến cuối cùng. Năm nay có lẽ cũng vậy, buổi chiều nó ở phòng cùng với thằng T dọn dẹp, mua chút đồ ăn, bánh kẹo hoa quả, tối kiểu gì chả có khách, Hiền , mấy thằng bạn và anh chị em cùng xóm trọ.
Tối mấy thằng ngồi uống rượu đến hơn 7 rưỡi thì xong, đồ sinh nhật chuẩn bị dọn ra rồi mà vẫn chưa thấy em đâu, thằng T sốt ruột hỏi :
– Hôm nay Hiền có đến không?
– Có, chắc tí nữa
– mẹ, không đến sớm mà chuẩn bị đi toàn mấy thằng với nhau, mày thử gọi xem nó có đến không?
Nó lấy điện thoại ra nhắn tin, không thấy trả lời, nhấc máy lên gọi cũng chỉ là những hồi chuông đổ dài mà không nhấc máy. Kệ mẹ, đéo đến thì thôi không quan trọng. May quá có em Thúy với mấy em sinh viên năm 2 ở trong khu trọ sang giúp gọt hoa quả bày biện bánh kẹo.
– Sinh nhật anh Hoàng vẫn đơn sơ thế này làm em nhớ lại ngày trước hồi còn đang học ĐH, vui ơi là vui
– ừ, anh thích đơn giản thôi mà, có ai đâu toàn anh em thôi
– Hihi….
Sinh nhật sinh viên ngày xưa vẫn thế, với dân XD, KT thì lại càng đặc trưng dễ nhận ra, đó là nơi mà các anh thể hiện tài năng ca hát, với những cây đàn ghi ta và những giai điệu của Ban nhạc Bức tường, như biểu tượng của một thời tuổi trẻ, cuồng nhiệt và say mê, mãi đến sau này, vẫn nổi da gà khi nghe âm thanh ấy
“ Sâu trong đáy mắt, em nói gì đôi mắt huyền.
Không là cao xa, không thật gần nhưng chứa chan.
Khi anh mất lối trên con đường xa.
Trong đôi mắt em ấm lửa soi lối về
Khi anh vấp ngã mắt em luôn dịu êm, rồi đốt cháy anh trong niềm kiêu hãnh tới…”
Nó bắt gặp ánh mắt của Thúy, sâu thẳm và dịu êm như biển khơi, long lanh chứa bao điều ngập ngừng, bẽn lẽn. Nó thấy xốn xang, ấm áp trong lòng quá mặc dù trời nóng như chảy mỡ.
– Anh nào tên là Hoàng quê Hòa Bình ra nhận quà nhé?
Có tiếng vọng vào từ ngoài cổng, “ Có quà kìa Hoàng, ra xem ai tặng”, nó chạy ra gặp một chú lạ hoắc
– Anh là anh Hoàng phải không ạ?
– Ừ
– Anh nhận quà giúp em
– Của ai đấy?
– Của bạn anh, bên em là bên giao hàng anh ạ
– Ừ, cảm ơn…
Nó ôm hộp quà to tướng đi vào phòng, chẳng biết của ai nữa, hay là của Mai nhỉ? Làm sao Mai biết được nó ở đây mà tặng, hay của ông Tiền? Nó cứ đoán già đoán non thế.
Tiệc tan, chỉ còn nó, T và Thúy ở lại dọn dẹp, xong xuôi Thúy cũng xin phép về phòng đóng cửa
– Quà của ai đấy?
– Đéo biết
Cầm bó hoa to nhất nó sang gõ cửa phòng Thúy
– Em ngủ chưa?
– Dạ chưa, có việc gì vậy anh?
– Anh tặng em này, cắm trong phòng cho có không khí, anh không thích cắm hoa lắm
– Hoa sinh nhật anh mà
– Ừ, nhưng anh cứ tặng em…
Thúy khó mà từ chối, không nhận có khi nó cứ đứng mãi ở cửa soi vào trong, đến bao giờ mới đi ngủ được, lúc đấy Thúy lại mặc quần đùi áo hai dây nữa chứ, hàng họ cứ tơ hơ cả ra, khiêu gợi.
Về phòng thấy ông bạn T đang hì hục bóc quà
– Mẹ thằng này, sao bóc quà của bố
– Bóc hộ thôi mà
– Không khiến.
Nó bóc gói quà to đùng mà không biết chủ là ai, trong đấy có một con gấu bông rất đáng yêu nhìn khá giống cái mặt nó, và một cái hộp con con.
– Chắc hộp bao cao su hả?
– Đ.m thằng chó
– Bố đoán em Hiền tặng mày bao cao su rồi, hay thuốc yếu sinh lý?
– mek mày
– Hehe
Nó xé toạc cái vỏ giấy bên ngoài trong sự hồi hộp và sốt ruột, biết đâu BCS thật thì sao. Ồ không, một con ĐT mới toanh, Nokia 7610 chiếc lá thần thánh, đẳng cấp đấy. thằng T suýt xoa :
– Kinh nhỉ, em Hiền ăn chơi đấy, tặng quả ĐT vãi đái
Nokia 7610 thời đấy là chiếc điện thoại thời thượng, đẳng cấp cao và nhiều tiền. Thằng T bảo bật máy lên xem có âm thanh nổi không nào, nó bật và nhận được tin nhắn.
“ Anh yêu, em xin lỗi hôm nay không đến sinh nhật anh được, em có việc đột xuất. Chúc anh sinh nhật vui vẻ”
“ Luôn nhớ em anh nhé,. Gọi và nhắn tin cho em nữa. Trong máy này em đã cài sẵn sim rồi, hai cái sim chỉ dành cho em và anh thôi. Yêu anh nhiều.”
Hừmzzzz, nó thở dài, thằng T thấy khó hiểu :
– Thở dài đéo gì, được tặng thế không thích à?
Nó tắt máy, gói lại và cất đi :
– Đi uống rượu không, mai tao đi thực tế rồi
– ở đâu?
– Ninh Bình
– Sao không ở HN đi NB làm gì?
– Thích thế, đi làm vài chén đi
– Đi nuôn…
Nó đã quyết định đi thực tế ở Ninh Bình, chẳng biết để tìm kiếm thứ gì nữa, nó chỉ muốn đi đâu đó khỏi HN, để thay đổi không khí, nhưng trong thâm tâm nó cũng không thể tự dối lòng mình, nó đi để tìm kiếm hình bóng người xưa, biết đâu đấy, trái đất tròn nó lại có thể gặp được Mai.
Nhà thờ đá Phát Diệm, một công trình Kiến trúc độc đáo, giao thoa giữa văn hóa Đông Tây, mang nét Kiến trúc kết hợp giữa Phật giáo và Thiên chúa giáo. Ấy vậy mà, người bên Phật lại không thể lấy được người bên Đạo, sao quá đau lòng.
Lịch trình của đoàn là tham quan thực tế và sáng tác tại Ninh Bình trong vòng 2 tuần. Được mấy ngày thì Hiền gọi điện
– Anh à, anh đang ở đâu đấy? Mình gặp nhau được không?
– Anh đang ở Ninh Bình rồi
– Sao lại ở NB, anh đi đâu à?
– Anh đi thực tế hai tuần
– Hai tuần? Sao anh không nói gì với em?
– Định nói hôm sinh nhật nhưng không gặp được em
– Sao anh không gọi điện nhắn tin báo cho em một tiếng
– Anh có gọi nhưng em không nhấc máy, anh cũng nt rồi mà em có trả lời đâu, mà cũng quan trọng gì
– Không quan trọng? Anh coi em là gì của anh?
– Anh nghĩ em bận việc nên không muốn em phải suy nghĩ
– Anh, anh thật là, anh không còn quan tâm đến em nữa thì đúng hơn
– Không phải thế
Hiền khóc, nức nở trong điện thoại, giọng em run lên thổn thức :
– Anh à, bao nhiêu lâu rồi anh không lên thăm em, điện thoại nhắn tin anh cũng chẳng gọi, anh quên em nhanh đến thế ư? Hay anh giận vì em mải đi hát, đi kiếm tiền không quan tâm đến anh, anh có biết tại sao em phải làm như thế không, anh nghĩ em thích lao đi kiếm tiền như một con thiêu thân vậy sao, những lúc em mệt mỏi, em chán chường, em buồn vì chuyện gia đình thì anh có biết không?
– Thôi em đừng khóc nữa
– kệ em, chỉ với anh thì em mới khóc thôi, em vẫn luôn nhớ đến anh , vậy mà…huhu
Tâm trạng rối bời, nó chẳng nói được gì trong lúc ấy, thôi để cuối tuần nó sẽ về, sẽ gặp em, nó sẽ đưa em đi chơi, sẽ hâm nóng lại tình yêu. Nó nghĩ và thương em, bấy lâu nay em dành cho nó quá nhiều tình cảm, còn nó thì, bây giờ không cảm thấy rung động như ngày trước nữa.
Chiều thứ 7 nó về, vì muốn tạo cho em một sự bất ngờ nên nó không báo trước, nó chỉ nhắn tin hỏi “ tối nay em có đi đâu không”, em nhắn lại “ em hơi mệt nên tối nay em ở nhà thôi”
Vậy là tốt rồi, nó sẽ đến và đưa em đi chơi, hai đứa lại vi vu trên phố mùa Thu như ngày nào, như những buổi đầu tiên ấy. Nó háo hức phóng xe đến nhà em, bồi hồi như chàng trai lần đầu hò hẹn.
Nhưng nó thoáng chột dạ khi thấy chiếc xe ô tô quen quen đậu trước ngõ nhà em, xe của lão Trần. Nó dừng lại và đứng khuất từ xa theo dõi, không hiểu lão ta đến đây làm gì nhỉ, bao câu hỏi hiện lên trong đầu, lòng dạ nóng bừng như lửa đốt.. Rồi em cũng xuất hiện, xúng xính và tươi tắn như Cám đi trẩy hội, em bước vào ngồi trong xe, cửa đóng sập lại chiếc xe lao vút đi, chỉ còn lại nó với bao nỗi bàng hoàng , ngổn ngang, giằng xé tâm can
Sao lại như thế? Em nói em mệt nên ở nhà cơ mà, hay em nói dối, em lừa dối nó để đi chơi với lão già kia rồi. Càng nghĩ nó càng uất ức, nó không ngờ em lại thay đổi nhanh chóng như vậy, miệng thì vẫn nói em nhớ anh, em yêu anh, lúc đấy nó không đủ tình tĩnh để suy xét, nó nghĩ rằng em cũng bắt đầu thay đổi, cũng rung động trước một người khác, như nó, nhưng sao lòng vẫn cay.
Nhấp chén đắng trên môi, cho quên sầu mà sao không quên được, hình ảnh em tươi vui nói cười bên lão già kia làm cho nó uất ức, máu sôi lên, bao nhiêu thứ đen tối xấu xa được nó tưởng tượng ra, tại sao? Hay chỉ vì tiền.
Về phòng trọ, nó mệt mỏi mở cửa vào phòng, đúng lúc bắt gặp Thúy, nó lại thấy run lên hồi hộp.
-Anh bị làm sao thế anh Hoàng?
-Anh đi sinh nhật bạn, có uống ít rượu
-Anh có ổn không?
-Không sao đâu
Nó nằm trên giường suy nghĩ, không thế vứt bỏ những hình ảnh ấy ra khỏi đầu, tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng nói cười, cái mùi khói thuốc ngột ngạt như trong cái quán hôm sinh nhật em cứ ùa về, rồi hình bóng em trên sân khấu, rạng rỡ trước những lời bông đùa trêu gẹo của đám dê già hám gái đang xăm xoi vào mông, vào ngực em. Nó không kiềm chế được và nôn đầy ra nhà.
Thoáng tỉnh giấc khi mà mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn là cốc nước chanh có lẽ Thúy đã pha sẵn, em ngó sang thấy nó đã tỉnh :
-Lần sau không uống được thì đừng có uống anh ạ, em pha cho anh cốc nước chanh giải rượu đấy, anh uống đi nhé.
Hôm sau nó về lại Ninh Bình thật sớm, mang theo bao nỗi u uất trong lòng. Liên tiếp mấy ngày, Hiền gọi điện nhưng nó không nghe máy, nhắn tin nó cũng không trả lời. Hiền đã gửi cho nó không biết bao nhiêu là tin nhắn “ Anh à, em gọi mãi sao anh không nhắc máy?”
“ Anh có sao không, em lo quá”
“ Anh, nhắn lại cho em đi”
“ Anh giận gì em à? Sao không thèm trả lời em một câu”
Đó là một tuần dài đằng đẵng, nó sống trong tâm trạng rối bời, suy nghĩ miên man, rốt cuộc thì nó với Hiền là như thế nào? Cứ kéo dài như thế này mãi vậy sao? Thôi, em đã muốn thế, thì tốt nhất nên giải thoát cho nhau, để cho em thoải mái sống cuộc sống của em, như thế là tốt nhất.
Thứ sáu, nó lại về, đó là một ngày mùa Thu ảm đạm, trời se se lạnh và lất phất mưa. Nó lại đến bên cửa nhà em, hy vọng một điều gì đó mong manh, dẫu biết rằng đang lừa dối chính mình, và lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày nó chủ động nhắn tin cho em “ Anh đang đứng trước cửa nhà em rồi”
Em gọi lại cho nó ngay lập tức
-Anh à, anh đang ở trước cửa nhà em hả
-Ừ
-Anh đợi em chút nhé, em đi có việc
-Ừ
Nó đứng ở ngõ nhà em đợi, mãi chẳng thấy lại lái xe vòng ra khu bờ hồ, nó ngồi co ro trong cái se lạnh heo may, mặc cho mưa phùn tạt vào mặt. Ở đây vẫn nhìn thấy ngõ nhà em, lặng yên, mắt dán vào nới ấy.Chiều buông xuống, rồi đèn đường đã bật, vẫn chưa thấy em đâu. Nhìn lên cao, những hạt mưa lâm thâm bay bay trong gió, lấp lánh qua ánh đèn đường, dòng người cứ đi lại,nó thấy mình thật cô đơn.
“ Anh đợi em một chút, em sắp về rồi”
Chiếc xe ô tô đen bóng đỗ xịch trước ngõ nhà em, em bước xuống vội vàng tìm kiếm, thấy em sao nó lại cảm giác như có cái gì đó nghẹn ngào trong họng như muốn trào ra.
“ Anh đang ở bên bờ hồ đối diện ngõ nhà em”
Em đến, gương mặt em đầy vẻ âu lo, em sát lại gần nó để tìm kiếm một cái ôm, mùi nước hoa từ em sao mà xa lạ, như mùi rễ cây khiến cho nó đau đầu.
– Anh đợi em lâu chưa?
– Từ chiều
– Em xin lỗi, em đi có chút việc không về sớm được anh ạ
Nó im lặng không nói gì, trong đầu vẫn quay cuồng suy nghĩ, ào ào, điên đảo như muốn nổ tung ra
– Anh sao thế ?
– Sao anh không nói gì vậy?
Em làm mọi cách mà nó vẫn cứ đứng im như tượng nhìn ra xa xăm, em ôm nó từ phía sau, nũng nịu bên tai :
– Giận em à? Em xin lỗi rồi mà
Nó khẽ đẩy em ra và quay mặt lại, nhìn vào đôi mắt nó lúc ấy em nhận ra muôn trùng sâu thẳm, em lo sợ một điều gì đó mơ hồ sắp đến.
– Bọn mình…dừng lại đi
– Anh nói gì? Anh đùa em ah?
– Không, anh nói nghiêm túc đấy. Nó nghẹn ngào trong cổ họng
– Tại sao? Tại sao lại như thế hả anh?
– Bọn mình không hợp nhau em ạ
Gương mặt em bàng hoàng và đau khổ, em không bao giờ tưởng tượng ra có lúc lại rơi vào hoàn cảnh này
– Không…anh nói dối
– Anh nói nghiêm túc đấy, Hiền ạ, bọn mình nên dừng lại thì tốt hơn
– Anh có người khác rồi ah?
– Không
– Vậy thì tại sao? Anh phải cho em một lời giải thích chứ
– Anh không có gì để giải thích cả, người phải giải thích là em, nhưng thôi anh không muốn nghe đâu…anh….
– Anh nghi ngờ tình cảm của em phải không?
Nó lặng im, không nói gì, hai tay nắm chặt và nhìn ra phía xa. Hiền bắt đầu nức nở, nước mắt ngắn dài trên má
– anh muốn em giải thích gì chứ? Anh thật ích kỷ, anh chỉ biết nghĩ đến mình thôi, đã bao giờ anh nghĩ cho em đâu
– Ừ, anh là thế đấy
– Anh cứ ở nhà mà suy diễn lung tung, anh không hiểu em gì cả
…….
Nó lấy cái hộp điện thoại em tặng đưa lại cho em trong lúc em vẫn đang khóc dòng, hu hu như một đứa trẻ, tiếng khóc ấy uất ức, nghẹn ngào, cay đắng
– Em cầm lấy, anh chưa dùng nó đâu
Nó đặt vào tay em hờ hững, quay mặt đi nghẹn ngào từng câu :
– Anh chúc em hạnh phúc với sự lựa chọn của em…
Rồi nó quay bước, em gào lên phía sau lưng :
– Anh thật là tàn nhẫn anh biết không, anh chúc em hạnh phúc làm gì chứ, anh thừa biết là em yêu anh, em chỉ hạnh phúc khi có anh thôi mà..hu…hu
– Em hãy quên anh đi, có người khác tốt hơn anh rồi còn gì
– anh lại còn nói những lời cay nghiệt thế với em sao, anh độc ác lắm, anh chưa bao giờ hiểu em, anh chưa bao giờ yêu em, chưa bao giờ…
Nó không muốn nghe nữa, nó chỉ muốn chạy thật nhanh đi, chạy trốn, để không phải nhìn thấy em đang đau khổ như thế này.
Anh, anh nỡ đối xử với em như thế này sao? Em đã có tội gì chứ? Hay tại vì em quá yêu anh, tình cảm em dành cho anh đến nay đã 4 năm trời, chưa một lần thay đổi. Anh quay bước đi mà không cần nghe một lời giải thích từ em. Lại còn nói em quên anh nữa, Quên? Em quên thế nào đây?
Không còn anh đã lâu tưởng rằng em đã thôi u sầu
Không còn trông thấy nhau tưởng rằng em sẽ không còn đau
Bao niềm thương nỗi sầu tưởng rằng đã chỉ là quá khứ
Như một tình yêu cũ từ trong câu hát buồn bã em nghe hàng đêm.
Khi lòng em biết yêu thì tình anh đã phôi phai rồi
Hay vì em thấy em chỉ là nơi ghé chân đùa chơi
Khi lòng anh hết vui, vội vàng đi chẳng một câu nói
Không một lời trăn trối và em ngơ ngác nhận biết nỗi đau ngậm ngùi.
Anh giờ như cánh chim biền biệt xa khuất nơi chân trời
Em giờ như áng mây bàng bạc hiu hắt trong chiều rơi
Ân tình như khói sương chiều mùa thu mịt mù giăng lối
Xua đời vào đêm tối và em cứ mãi phải cố quên đi một người.
Em đã mơ một hạnh phúc cho chúng ta có chút hơi vội vã
Gặp nhau trong thoáng qua đã trót yêu nhiều quá
Vì khi em đã yêu, sống cho tình yêu, em còn ngờ chi dối trá.
Em đã dâng trọn tình yêu trao đến anh lúc vẫn chưa nhận thức
Rằng yêu nhau quá nhanh chắc sẽ không bền vững
Ngày vui em với anh đến nay chỉ là dĩ vãng, cố quên đến bao giờ.
———— Hết ————
Cuộc đời là những ngã rẽ, mỗi người sẽ rẽ theo những ngả đường khác nhau, đó là số phận.
Câu chuyện đã kết thúc, nhưng truyện đời thì vẫn tiếp diễn. Có người hạnh phúc, có người chưa hạnh phúc trọn vẹn, nhưng đó đều là do mình lựa chọn và chấp nhận nó.
Tôi sẽ kể tiếp những câu chuyện về cuộc đời những con người ấy, Hoàng và bốn người con gái. Đứng trên góc nhìn của tác giả, không phải là góc nhìn từ các nhân vật.