Chẳng Biết Phải Quên Đến Bao Giờ - Chương 22
Chúng nó nghĩ chắc là ông già giấu thuốc phiện trong buồng nên không dám vào nữa, kéo nhau lủi mất. Đợi cho chúng đi hẳn ông già mới gọi hai thằng ra, rót cho hai chén rượu rồi bảo :
– Bọn này ở làng bên đấy không phải làng này đâu, nếu hôm nay mà để chúng nó bắt được thì hai thằng mày không còn đường sống.
Nghe xong lúc này hai thằng mới hoảng hồn, không biết Tú sống chết ra làm sao, có bơi thoát được về bên kia hay không? Đêm ấy, được ông già chăm sóc vết thương bằng thuốc của người dân tộc, lại được cho ăn no, uống rượu ngon, hai anh em đã dập đầu tạ ơn cứu mạng và xin phép từ nay được gọi ông là bố.
Sau vụ đấy, cả ba bị kỷ luật nặng, Tú cũng nhanh chóng ra quân về quê vì bị nhiễm trùng bởi mũi tên bắn vào đùi may mà không chết. Tiền và Thắng vẫn qua lại chỗ ông già thường xuyên, sau đó được ông già giữ ở lại luôn nông trường làm công nhân. Tiền vốn người HN nên một thời gian sau không quen đã xin về, còn Thắng ở lại được ông già quý, sau gả luôn con gái cho, lại mua cho mảnh đất ở phố huyện, nên với anh Thắng ông già nó mang tiếng là ông già vợ nhưng không khác gì bố đẻ.
Anh Tiền về HN nhưng thỉnh thoảng lại lên thăm, lần nào lên cũng biếu tiền, còn bảo :
– Không có bố, bây giờ bọn con thành người thiên cổ rồi.
Mà lần nào anh Tiền lên chơi cũng mua cho nó bao nhiêu là quà, đồ chơi, quần áo..toàn thứ đắt tiền Hà nội mà bọn trên quê có mơ cũng chưa một lần được nhìn thấy.
Nó ngồi tiếp rượu nghe hai anh hàn huyên tâm sự mà như bị cuốn vào câu chuyện li kỳ ấy, ông Tiền thì cứ nhắc :
– Tao chỉ muốn đưa ông già lên HN chơi một chuyến mà ông đéo chịu, mấy lần ông lên tao cũng không biết, mà thằng Nhất học ĐH trên này cũng không báo cho anh một tiếng…Mày biết nhà anh rồi, thỉnh thoảng cứ vào đây chơi cho vui, biết tính tao rồi đấy, tiền tao không thiếu, giờ chỉ thiếu tình cảm thôi.
Nó nhìn trên hai cánh tay ông ý có xăm hai dòng chữ, một bên là “ Tao là phù du”, còn bên kia đề “ Thầy u là tất cả”.
Cuộc đời ông Tiền cũng lắm thăng trầm, sau khi bộ đội về, không nghề nghiệp nên ban đầu chạy xe ôm ở chợ Ngã Tư sở, lấy được con vợ và có với nhau được đứa con gái thì vợ con sang Đức rồi mất hút không thấy về, ông Tiền dấn thân vào con đường tệ nạn, sẵn chút võ nghệ từ ngày bộ đội, thêm chút máu liều nên chả mấy chốc nổi danh cả khu Kim Giang, với biệt danh “ Tiền phù du”, chuyên bảo kê quán karaoke, quán mát xa, cầm đồ cho vay nặng lãi.
Ăn uống no say lúc về ông Tiền còn tặng cho nó một cái điện thoại di động samsung màn hình xanh nét, hồi đấy như thế là quý lắm rồi, nó định không nhận nhưng không được. Bắt đầu từ đấy nó mới biết cái điện thoại di động là như thế nào, thỉnh thoảng nhạc chuông lại tò tí te oai vãi cả đái.
Thời gian thấm thoát trôi, sau kỳ nghỉ Tết là những thay đổi. Nó lại trở về với căn gác trọ sinh viên ở làng Phùng Khoang, tìm lại kí ức của những ngày đầu bỡ ngỡ mà bất chợt đã bỏ quên. Con Linh đã quyết định đi du học bên Singapo ngay sau khi Cương sang đấy học Thạc sỹ, thôi thì đó cũng là một quyết định khiến cho nó nhẹ lòng, cầu mong cho hai đứa luôn yêu thương nhau, hạnh phúc bên nhau thì nó cũng đỡ ân hận, dằn vặt tội lỗi.
Căn nhà thuê trên phố Hiền vẫn ở, bây giờ có thêm một đứa bạn cùng trường của Hiền đến ở cùng. Thỉnh thoảng đi học Hiền vẫn tạt qua phòng nó rồi hai đứa đi ăn, đi chơi với nhau, tối nó lại đưa Hiền về….những lần như thế cứ giảm dần, một phần bởi nó khá bận bịu với bao nhiêu là đồ án, thực tập, và hơn nữa nó bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi đang lớn dần trong Hiền.
Đợt 26 tháng 3, trường của Hiền tổ chức cuộc thi Tiếng hát sinh viên Nhạc họa, và Hiền đã lọt qua vòng loại để vào đêm chung kết. Hôm ấy nó thấy Hiền rẽ qua phòng vui mừng thông báo :
-Anh ơi em được vào đêm chung kết rồi đấy.
-Thật không? Chúc mừng em
-Hihi, hôm này em thi anh nhất định phải đi cổ vũ cho em đấy
-Ok, anh sẽ cổ vũ cho em đạt giải nhất…
Tối 26 tháng 3 năm ấy, nó ăn cơm sớm rồi đóng bộ quần bò áo phông nom rất ngon trai, cưỡi quả 81 Kim vàng giọt lệ oai phong phóng ra cổng Ngoại ngữ mua một bó hoa thật đẹp treo lủng lẳng lát sẽ mang vào tặng em, nó tin chắc kiểu gì Hiền cũng có giải bởi giọng hát và phong cách biểu diễn của Hiền rất tự nhiên cuốn hút như ca sĩ.
Vẫn còn sớm, nó chạy xe chậm chậm vào trong sân trường Ngoại ngữ, hôm nay trong này cũng có biểu diễn ca nhạc ca nhẽo gì đấy, thấy nhạc ầm ỹ rồi sinh viên tập trung rất đông ở hội trường lớn. Nó chẳng muốn ghé vào làm gì, theo thói quen nó ra gốc cây xà cừ ngày xưa dựng xe ngồi hút thuốc, chìm vào những suy tư mặc cho tiếng nhạc từ đâu vọng đến và dòng người qua lại…
Có một chuyện xảy ra ngay trước mắt nó mà nó không thể không để ý, có một thằng ôn con người ngắn một mẩu cỡ chỉ khoảng mét rưỡi nhưng lại cưỡi trên con xe @ to tổ bố, nhìn hài vãi đái như con châu chấu cưỡi trên lưng voi, nhưng điều lạ hơn là thằng ranh này cứ chạy xe vè vè bám theo một cô gái suốt đoạn đường khá xa, cô gái thì tỏ rõ thái độ khó chịu, né tránh. Càng lại gần phía nó ngồi, nó càng ngờ ngợ đó là em Thúy, qua ánh điện mờ mờ nó vẫn có thể nhận ra Thúy với dáng người dong dỏng, hôm nay mặc áo dài hình như vừa đi biểu diễn văn nghệ hay nhận phần thưởng gì đấy ở trong hội trường ra.
Thằng @ vẫn bám sát phía sau, Thúy bước đi vội vã, nó cứ ngồi yên lặng lẽ theo dõi. Bên kia đường, thằng @ đã vọt lên và chặn xe trước mặt Thúy, không thấy thằng @ nhảy xuống hoặc do chân ngắn quá chưa kịp nhảy, Thúy khựng người cau có định quanh lại. Lúc này @ mới xuống xe, nó đứng chặn ngay trước mặt Thúy tay cầm cái hộp gì như hộp quà :
– Thúy…
– Anh định làm cái trò gì đấy?
– Mình tặng Thúy
– Tôi đã bảo không nhận, anh về đi đừng theo tôi nữa
Thằng @ đưa tay nắm lấy tay thúy và bị hất ra
– Anh buồn cười nhỉ, tôi kêu lên bây giờ đấy
– Kêu đi…
Bàn tay @ lại đưa ra túm lấy tay Thúy kéo lại nghe chừng muốn ôm, Thúy vùng vẫy mạnh nhưng không được. Nó chứng kiến từ đầu và máu sôi lên, nếu đây là chuyện của hai người yêu nhau mà nó can thiệp thì thật là vô duyên, nhưng nó linh cảm Thúy không ưa gì tên này, nó hô to đánh động :
– Thúy à
Cả hai bất giác nhìn sang phía nó, ánh mắt Thúy sáng lên như nhìn thấy vị cứu tinh trong đêm tối, thằng kia thì lộ rõ vẻ mặt khó chịu và ngạc nhiên, nó tiếp :
– Người ta đã không muốn thì thôi, sao ông bạn lại làm thế?
Thằng @ càng ngạc nhiên hơn nữa, tự dưng có thằng chõ mũi vào chắc là bực đây, buông tay Thúy ra và đi nhanh qua đường tiến về phía nó, vừa đi vừa nói giọng bực tức :
– Chuyện của mày hả thằng chó kia
Thúy chạy nhanh về phía nó, đứng ngay bên cạnh :
– Anh Hoàng
Nó nhìn Thúy gật đầu trấn an rồi quay về phía thằng @ giọng vẫn nhã nhặn :
– Không phải việc của tôi nhưng bạn cũng không nên làm thế, người ta là con gái mà
– kệ mẹ tao
– Ừ thì kệ bạn chứ sao…
…Bốp, thằng @ cắn trộm một phát khiến cho nó hơi choáng, mồm thấy mặn mặn trong khi giọng @ vẫn nheo nhéo bên tai : Đ.m thằng chó này mày thích trêu ngươi bố à
Nó bị đấm trộm một quả cũng nối điên, lao về phía thằng ranh ôm gì lấy và đấm liên tiếp vào bụng nó, mùi nước hoa lẫn mùi rượu xộc lên thấy kinh, thằng kia kêu a á vùng vẫy chạy ra con xe @ định lấy đồ, nó đuổi theo xông phi một phát cả người cả xe thằng @ ngã lăn quay, nó lao tới định đạp thêm cho vài phát nữa nhưng Thúy ôm tay nó kéo lại :
– Thôi, đừng đánh nhau nữa anh, mình về đi
Thằng kia ngã đau vẫn nằm im chưa dậy được, mặc mẹ nó quay ra lấy xe đi về trong khi Thúy kêu toáng lên :
– Anh có sao không, trời ơi miệng anh chảy đầy máu ra kìa
Nó bị gãy một cái răng, máu trong mồm chảy đầy ra như ăn trầu, thế mà vẫn lúng búng :
– Không sao đâu
– Bị thế này mà bảo không sao ah.
Nó quay về phòng trọ, tất nhiên là Thúy cũng về theo cùng, Thúy lấy khăn mặt lau vết máu đầy trên miệng nó, chảy cả ra cổ, rồi bắt nó xúc miệng bằng nước muối sinh lý xót ơi là xót.
– Anh thấy thế nào? Có đau không?
– Hơi xót một tí
– Có bị gẫy răng không? Má anh sưng tím lên rồi kìa
– Có , em nợ anh một chiếc răng nhé
– anh này
– Hihi, anh đùa thôi. Nó là thằng nào đấy?
– Là bạn của một chị cùng phòng em, cứ hay đến chơi tặng quà nhưng em không thích những người như thế.
Nó suy tư, ông Chiến đâu mà lại để em Thúy bị chúng nó vào cưa cẩm đến như thế này, nó hỏi :
– Anh Chiến dạo này làm ở đâu rồi?
Giọng Thúy trùng hẳn xuống :
– Anh ý công tác ở trong Quy nhơn, bọn em thôi lâu rồi
À, ra thế, nó cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
Được một lúc cảm thấy nó có vẻ ổn ổn Thúy ra về, còn không quên dặn nó :
– Anh đi ra ngoài phải cẩn thận, em sợ chúng nó trả thù anh đấy, bọn nó là bọn làm nghề cầm đồ anh ạ
– Ừ, anh biết rồi, không sao đâu, để anh đưa em về Kí túc nhé
– Không cần đâu anh cứ nghỉ đi, em đi bộ về được
– Đằng nào anh chẳng đi có việc, bây giờ cũng không nằm ở nhà được…
Nó đến trường của Hiền thì cuộc thi đã xong, Hiền được giải nhất, vui mừng trong vòng tay chúc tụng của bạn bè nhưng ánh mắt vẫn buồn rười rượi kiếm tìm hình bóng nó. Nó đến, Hiền chạy ra và òa lên như sắp khóc :
– Anh ở đâu mà giờ này mới đến, em mong anh mãi
– Anh…anh….
Nó đưa bó hoa ra tặng em, không quên hỏi :
– Em có đạt giải không ?
– Em được giải nhất rồi anh ạ, mà sao anh cứ ngoảnh mặt đi thế, quay lại em xem nào
Nó quay mặt lại, một bên má tím bầm, sưng vù như quả cà tím :
– Trời ơi, anh bị làm sao mà đau thế này ?
– Anh bị ngã xe
– Anh phải cẩn thận chứ
– Anh biết rồi, không sao đâu em. Hôm nay em thích đi chơi ở đâu anh sẽ đưa em đi?
– Em thích đi ăn kem…
Nó đưa em đi ăn kem Tràng Tiền, vẫn là em ngày nào nhí nhảnh và thơ ngây ấy, mái tóc ngắn ngang vai bồng bềnh lướt qua gương mặt xinh và nụ cười tươi rói. Kem là món em thích và hay đòi nó đưa đi ăn, những vị kem ngọt ngào mà mát lạnh ấy, nhìn em ăn sao thấy ấm lòng quá đỗi.
Sánh vai nhau bên hồ Gươm, sương mờ giăng phủ, mưa xuân lác đác bay trong cái se se của những hơi lạnh cuối đông còn sót lại. Đèn bên đường chiếu rọi xuyên qua tán lá, le lói lấp lánh trên gương mặt em, nó thấy lấm tấm những giọt nước mưa đọng trên má hồng, bám cả vào mái tóc em.
– Lâu lắm rồi mình mới đi chơi như thế này anh nhỉ?
– Ừ
– Em thích lắm, cảm ơn anh..
– Sao lại cảm ơn, mừng em đạt giải nhất, anh sẽ đưa em đi chơi bao giờ chán thì thôi
– Thật không?
– Thật
– Cả đêm nay, cả ngày mai nữa nhé
– Ok, đến bao giờ cũng được
Em kiễng lên ôm cổ nó rồi hôn chùn chụt lên má
– Anh tuyệt vời, iu anh nhất trên đời
Đêm, nó cùng em rong ruổi đến khi đường phố đã vắng bóng người. Em ngồi sau ôm chặt vào nó và lại vu vơ hát những bản tình ca.
“ Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Anh đâu phải là chiều
Mà nhuộm em đến tím.
Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay anh chẳng đến
Dù sóng đã làm em
Nghiêng ngả vì anh.”
– Em à
– Dạ
– Em hát hay quá
– Em chỉ hát cho mình anh thôi.
Đêm cuối đông, sương lạnh vẫn đang ngủ quên ngoài góc phố, trên căn phòng nhỏ, hai trái tim yêu lại hòa cùng một nhịp, nó và em lại trộn vào nhau đắm đuối cuồng nhiệt trong vũ điệu tình yêu mê say , cảm tưởng như không bao giờ dừng lại. Lần nào cũng thế, đê mê và sung sướng, trần truồng ướt át và nóng bỏng. Đêm yêu đương diệu kỳ.
Sáng, khi sương mờ vẫn còn giăng lãng đãng, bám đầy trên ô cửa kính mờ. Em ngoan ngoãn nằm trong vòng tay nó, đáng yêu như con mèo lười vậy. Dư âm của cuộc yêu vẫn còn vương vấn trong em, trên gương mặt như đang mỉm cười ấy.
– Anh à, em thấy thật hạnh phúc…muốn được ở bên anh mãi như thế này
– Không đi chơi nữa hả?
– Có chứ…
Trời tháng ba thật đẹp, quyến rũ và say đắm như thiếu nữ đang ngủ quên trong buổi sáng chủ nhật đầu xuân. Dạo một vòng quanh hồ Gươm để đắm say và ngỡ ngàng trước những tán lộc vừng già bên hồ đang mùa trút lá, màu xanh bây giờ đã chuyển sang màu vàng, sang rực cả góc trời, lác đác lá rơi tạo lên một hình ảnh đẹp mà ngỡ như chỉ có ở châu Âu.
Vòng lên Hồ Tây, đưa em qua đường Hoàng Diệu, đường Hùng Vương, đường Phan Đình Phùng, hoa sưa, hoa sấu nở trắng đường. Những chùm hoa trắng đua nhau bung nở trong lất phất mưa phùn, bay ra trong gió, ngồi bên anh ngước mắt lên là cả một trời trắng xóa những cánh hoa li ti.
Qua vườn hồng em nhé, đường Bắc Sơn hoa ban đã nở, nhuộm tím cả góc đường. Hoa ban cánh mỏng, tím nhạt nhưng gần ngay trước mắt, chỉ cần kiễng chân với tay là chạm tới được cánh hoa lung linh ấy.
– Hoa đẹp quá anh ơi
Em đang hòa vào những nét tươi xinh của bạt ngàn hoa tháng 3 tinh khôi ấy. Ngày bên em nhẹ nhàng nhưng sâu lắng tận trong tâm hồn.
– Mình ra ngoại ô đi
– Vâng
Chiều ngoại ô, trên con đường nhỏ vẫn có những cô hàng rong vắt vẻo xe đạp, phía sau là những gánh hoa bưởi thơm ngào ngạt, dịu dàng len lỏi khắp các ngõ ngách để đi vào trong nội thành. Những chùm hoa trắng muốt tỏa hương như níu kéo những bước chân du khách lưu luyến mãi không rời. Hai đứa đi ra tận vùng ngoại ô nơi có con đê dài uốn lượn, dừng xe đứng lại, gió dưới sông thổi lên lành lạnh mà lại mát, không khí thật thanh bình.
– Mình ngồi đây một chút em nhé
– Vâng , cảnh vật bình yên quá anh nhỉ?
– Ừ
– Em thấy thật dễ chịu, ước gì được ở bên anh mãi như thế này.
Phía xa xa là cánh đồng bát ngát, những hàng cây gạo thẳng hàng nối đuôi nhau chạy xa tít tắp chân trời, thân cây vươn cao và đứng thẳng như đoàn quân nối đuôi nhau. Chỉ có lác đác vài chiếc lá non, còn đâu là đỏ rực một góc trời những cánh hoa vươn lên như những đốm lửa rực cháy trong mưa phùn.
– Anh ơi, hoa gì mà nở đẹp thế anh nhỉ ?
– Hoa gạo đấy em ạ, loài hoa này người ta còn gọi là Mộc Miên
– Thế hả anh? Em rất thích hoa gạo, từng chùm đỏ rực thật là đẹp, mà tên nó lại hay nữa chứ : Mộc Miên.
Sương chiều đã giăng lãng đãng, ấm áp trong vòng tay anh giữa bao la đất trời trong khúc giao mùa này, ước chi cho thời gian đừng chảy, để mãi được bên anh, để yêu thương không bao giờ ngừng lại, để giữ mãi khoảnh khắc thật đẹp này.
Hà Nội từng tháng ba qua, nâng niu giấc mơ bé bỏng.
Một chiều ngồi nép bên anh, em thành thiếu nữ tựa hoa xinh.
Bồi hồi nụ hôn đắm đuối, phố vắng trắng hoa hai mái đầu.
Nào ngờ từ đó xa nhau…
Từ ngày đạt được giải nhất trong cuộc thi hát, em trở lên nổi tiếng ở trường, em tham gia vào đội văn nghệ, quen biết nhiều người hơn các mối quan hệ vì thế cũng mở rộng hơn trước. Nhưng dù thế nào thì em và nó cũng đều xuất phát từ quê, có đi học bao nhiêu năm vẫn mang cái nét chân quê ấy không thay đổi được.
Một ngày, ông anh Tiền gọi điện mời nó tới dự sinh nhật, nghe nói ông ý tổ chức tiện thể khai trương luôn một cái quán mới ở mạn Hà Đông, khách mời toàn là chỗ anh em thân thiết thôi.
Nó rủ Hiền đi cùng, hai đứa vẫn đơn sơ giản dị trên chiếc 81 cũ kĩ, đến nơi đó là một quán cà phê khá hoành tráng, ngoài sân đỗ khá nhiều xe, toàn là ô tô với xe máy xịn, lúc nó đèo Hiền đến bằng con 81 bành bạch chạy vào ai cũng nhìn, những ánh mắt ngạc nhiên chắc tưởng hai đứa này là sinh viên đến xin làm thêm. Trong đám choai choai dắt xe hôm ấy nó nhìn thấy cả thằng @ hôm rồi bị nó cho ăn đạp trong trường Ngoại ngữ, thằng @ dường như cũng nhận ra nó, hùng hổ định lao tới đúng lúc đấy ông anh Tiền từ trong quán đi ra vỗ vai nó :
– Sao đến muộn thế em ? Bạn gái đây à? Xinh nhỉ
Liếc sang @ thấy mặt hiện lên một chữ bàng hoàng to tướng, đéo mẹ ông anh tinh vãi, nhìn thấy ngay vết tím trên mặt
– bị làm sao thế này Nhất?
– Em ngã xe
– Ngã xe thế chó nào được như này, chú định lòe cả anh ah? Chắc lại đánh nhau hả
Nó dắt tay Hiền đi vào vừa nói với ông anh Tiền
– À vầng, hôm trước vừa đánh nhau cổng trường, mà cái thằng đánh nhau với em hôm nay cũng thấy có mặt, chắc quen anh
– Thằng nào?
– Thằng áo đen ngoài cổng ý
Nó và Hiền ngồi xuống một cái bàn trong góc mặc dù ông Tiền cứ bắt ngồi bàn Vip trung tâm
– Thôi, bọn em ngồi đây cũng được
Ông ý cắp đít đi ra cổng đón khách, một lát thấy đi vào theo sau là thằng @ hôm trước, mặt nó bây giờ trông thiểu não hơn rồi, không còn hung hăng như trước nữa
– Thằng này á? Ông anh hỏi nó
Nó cười, nhìn thằng kia cũng đang gượng gạo
– Hì, ra là toàn anh em thôi nhỉ?
– Ơ thế đúng à?
Nó gật đầu, ông anh phẩy tay cho thằng kia té rồi bảo :
– Đệ anh đấy, nó làm cho anh ở quán cầm đồ, hôm trước nó lấy con xe của khách đi chơi rồi đánh nhau xước hết xe, nhìn xấu lắm
Nó chen ngang lời ông anh “ Em đạp đấy”
– Chính là chú hả? cũng được đấy. Thế có lấy một con đi không, anh cho
– Thôi anh ơi, em đi con xe 81 này cũng được, của ông già cho
– ừ, tùy chú…Thế đây là bạn gái hả?
– Dạ, đây là Hiền bạn em, học trường Nhạc họa
Khách đến quán khá đông, đồ uống được bày ra các bàn, nhạc nhẽo tưng bừng nghe đau hết cả đầu, thấy Hiền có vẻ phấn khích nó quay sang hỏi :
– Lên làm bài chứ?
– Thôi, em ngại lắm
– Ngại gì, sinh viên trường nhạc mà ngại á?
Hiền có vẻ dao động, nó bồi thêm :
– OK không….để anh lên đăng ký nhạc công
– ..Vâng…anh đăng ký cho em bài “ Nếu em được lựa chọn”
Sau lời giới thiệu của thằng dẫn chương trình, Hiền bước lên, mặc dù ăn mặc giản dị đúng chất là một cô sinh viên, nhưng nhìn em khá tự tin, mọi người ở dưới thì ngạc nhiên chờ đợi xem là con bé nhìn quê quê này nó định làm gì trên sân khấu. Vì đây là quán cà phê ca nhạc được ông Tiền đầu tư khá nhiều nên âm thanh và dàn nhạc rất ngon, nhạc dạo vào cái là đã thấy hay rồi.
Em bắt đầu cất tiếng hát, cả quán ngỡ ngàng kể cả nó, mấy thằng trông xe cũng phải chạy tới thò mặt vào xem là hôm nay ông Tiền phù du chơi trội mời ca sĩ Lệ Quyên hay ca sĩ hải ngoại nào đến hát vậy. Chẳng có ai, chỉ có một cô bé sinh viên với bộ quần áo đơn sơ không son phấn đứng trên sân khấu, với những lời hát làm say đắm lòng người
“Nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa
Thì chắc có lẽ vẫn yêu anh như ngày xưa
Nếu bây giờ được chọn lựa điều em ước mơ
Thì em tin em vẫn mơ như em từng mơ
Vẫn mơ rằng trọn đời nay yêu anh mãi
Dù có tiếp nối những đắng cay trong ngày mai
Vẫn mơ rằng trọn đời này em trao đến ai
Tình yêu trong em sẽ mãi không bao giờ phai
Bởi vì một khi em đã yêu
Là con tim em đã dâng trao cho tình yêu
Dù đường tình yêu muôn khó khăn
Và đôi khi em biết em không được may mắn
Chẳng cần bận tâm hay nghĩ suy
Mình hy sinh cho ai đó sẽ được những gì
Đã yêu nhau thì cứ yêu đi
Sẽ cho ta ngày tháng chẳng hề phung phí
Và nếu bây giờ em đây được nói một lời
Nói em còn yêu mãi một người
Chẳng có bao giờ em muốn xa rời
Dù ngày mai tới là ngày sau cuối
Và nếu mai này em đây được chết một lần
Chết cho tình yêu sẽ bất tận
Chẳng có bao giờ em thấy ân hận
Chỉ cần anh biết em luôn hằng yêu anh..”
Em xuống rồi mà dư âm còn mãi, nó cũng không thể ngờ khi hát trên sân khấu với ban nhạc, em lại có thể hát hay đến vậy. Ông Tiền cầm ly rượu đến bàn nó :
– Cảm ơn em vì món quà, em hát hay quá
– Bình thường thôi ạ
– Giải nhất tiếng hát sinh viên Nhạc họa đấy anh ạ
– Thế à? Thảo nào
Nhấp một ly rượu với ông anh, nó tiếp :
– Hiền là bạn thân của Linh nhà anh Thắng đấy anh ạ
– Ô thế ah? Thế mà chú không giới thiệu với anh sớm, hồi chiều Thắng nó vừa gửi cho mấy bình rượu cần, tí lấy ra uống nhá
– Hihi…
– anh mở quán này là quán cà phê ca nhạc sống, thuê ca sĩ hẳn hoi, nếu thích thỉnh thoảng hai đứa qua quán anh hát cho vui, anh trả cát xê như ca sĩ luôn, thích bao nhiêu anh trả.
Nó và Hiền chỉ cười bẽn lẽn, cứ tưởng ông ý đùa.
Bẵng đi một thời gian nó chẳng còn nhớ tới lời mời của ông Tiền nữa, nhưng bỗng một hôm Hiền thỏ thẻ bảo nó :
– Hay là em qua quán anh Tiền hát được không anh?
Tự dưng sao em lại muốn như vậy nhỉ? Nó suy nghĩ, chắc là cái máu văn nghệ sĩ trong em nổi lên, em đam mê ca hát, hay vì tiền?
– Sao tự dưng em lại muốn đi hát ở đấy?
– Em thấy hát ở đấy cũng tốt mà, vừa rèn luyện được giọng, lại có thêm thu nhập, em muốn tự mình kiếm ra tiền
– nếu em nghĩ như vậy thì anh cũng sẽ ủng hộ, nhưng để anh hỏi ông Tiền xem cụ thể thế nào đã
– Vâng, anh hỏi cho em nhé
Nó đến gặp ông Tiền và hỏi, ông ý mừng húm
– Tốt quá, chú cứ bảo nó đến đây, tuần hát 2 tối, mỗi tối anh trả 500.000, ok chưa?
– Anh cho bao nhiêu cũng được, Hiền đi hát để học hỏi thôi mà
– Ok , quyết định vậy đi
Ông anh đưa cho nó 2 triệu bảo là cho em nó tiền mua sắm quần áo, dặn là phải bảo em nó ăn mặc đẹp đẹp, trang điểm lên tí thế mới giống ca sĩ. Nó về đưa cho Hiền và nói y nguyên lời ông anh, ai dè Hiền bảo :
– Anh yên tâm, đứa bạn cùng phòng em nó biết rồi, mới cả mấy chị trong đội văn nghệ cũng đi hát quán, các chị ấy hướng dẫn
Vậy tốt quá, nó cũng thấy an tâm.
Nhiệm vụ của nó bây giờ là tuần hai buổi tối đưa đón em đi hát, vẫn trên con 81 cũ kỹ Kim vàng giọt lệ, nó đến ngồi trong một góc của quán nhâm nhi ly cà phê và phì phèo thuốc lá, đôi khi là ly rượu khi có hứng, cái bàn quen thuộc đó ông Tiền dành riêng cho nó, chỉ hôm nào nó không vào ngồi thì lễ tân mới bố trí cho khách.
Ngày qua ngày, nó chứng kiến sự đổi thay của Hiền tỉ lệ thuận với lượng khách của quán ngày một đông lên, Hiền càng lúc càng trở lên sành điệu, ăn mặc đẹp, trang điểm lộng lẫy, và giọng hát mê đắm lòng người. Nó thì vẫn thế, vẫn là chàng sinh viên Kiến trúc với áo phông, quần bò rách bụi bặm.
Quán càng đông, Hiền lại càng nổi, bây giờ không chỉ đơn thuần là sinh viên Nhạc họa nữa, Hiền sắp trở thành ca sĩ đến nơi rồi. Cái đam mê nghề nghiệp ấy, khi đã ăn vào máu thì khó mà dứt ra được, hơn nữa đam mê lại kiếm được ra nhiều tiền thì ai mà chẳng ham.
Hôm ấy như thường lệ nó ngồi uống cà phê ở cái bàn quen thuộc nghe em hát, ông Tiền đến cùng một người nữa, có dáng vẻ là ông chủ, rót 3 ly rượu Tây ông ý giới thiệu :
– Đây là anh Trần, bạn của anh, mới ở bên Đài Loan về, hiện đang làm chủ mấy cái quán cà phê với nhà hàng trên phố
– Em chào anh
– Còn đây là Nhất, kiến trúc sư tương lai như tôi đã nói với ông đấy
Sau màn bắt tay chào xã giao là màn uống rượu xã giao, dăm ba câu chuyện nó muốn ói vì mùi nước hoa kinh quá, đại loại là :
– Anh muốn mời Hiền qua hát cho quán của anh, Tiền nói là hỏi qua ý kiến của cậu, về vẫn đề thù lao thì em yên tâm, anh Tiền trả thế nào, anh trả gấp đôi, trên phố thì phải khác chứ…
Đ.m, nó nghĩ thầm trong bụng, mình có phải ông bầu của Hiền đéo đâu mà đem chuyện này ra bàn với mình, mới học năm nhất chưa xong, hát hò lắm thế này thì chả mấy mà nghỉ học chứ đùa à. Nó bảo :
– Cái này em sẽ bàn lại với Hiền
– Ok, bàn lại với Hiền nhé, anh cũng nói với Hiền rồi
Đ.m nói rồi thì bàn gì nữa nhỉ? Lúc đưa Hiền về nó cũng kể lại chuyện ông Trần đề cập lúc tối
– Ông ý nói với em rồi hả? Em thấy thế nào?
– Em chưa biết, theo anh thì em có nên đi hát ở quán ông ý không?
– Anh nghĩ cứ từ từ, tạm thời cứ hát ở đây thôi, còn phải học nữa chứ
– vâng
Có một chuyện xảy ra mà khiến cho mọi chuyện đảo lộn tất cả. Thời điểm ấy trên quê nó đang vướng vào vòng xoáy của tệ nạn lô đề, tín dụng đen, càn quét khắp mọi ngõ phố, thôn làng. Bố mẹ Hiền cũng dính vào vụ đấy, nó nghe anh Thắng kể bố mẹ Hiền dính đâu khoảng 2 tỉ, phải bán nhà trốn lên Sơn La không dám quay về. Thảo nào dạo ấy nó thấy em khá là buồn, tâm trạng em không được tốt, lại nghỉ đi hát cả tuần nói về quê có việc, nó cũng vô tâm không hỏi kỹ là việc gì cả. Hôm đón em ở bến xe em bảo không có chuyện gì đâu anh, ổn cả rồi nên nó không hỏi nữa.
Biết chuyện gia đình em gặp khó khăn, nó cũng chẳng giúp được gì, chỉ biết luôn bên em, an ủi và động viên em thôi.
– Em buồn lắm anh ạ, nhà em mất sạch rồi chẳng còn gì
– Thôi, đừng buồn nữa em, cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, em phải cố gắng lên, cố gắng học thật tốt, sau này đi làm kiếm tiền phụ giúp bố mẹ, bây giờ có buồn phiền cũng giải quyết được gì đâu em
– Vâng
Em quyết định đi hát lại, lần này nó chẳng thể cản nổi em, công việc đưa đón em hằng ngày bây giờ cũng do người khác đảm nhiệm.
– anh a, anh không phải đưa đón em nữa đâu, hôm nào em hát trên phố thì có người ở quán qua đón, còn hát dưới anh Tiền em tự đi cũng được anh ah, để anh khỏi vất vả
– vất vả gì, đi nghe em hát là chủ yếu
– Hihi…được hát cho anh nghe, em thấy vui lắm.
Nó thấy mình vẫn luôn phải là chỗ dựa của em, bởi tình cảm em dành cho nó là quá nhiều, hơn nữa ở cái chốn thị thành này bây giờ , ngoài nó ra em có ai thân thuộc đâu.
Hè năm ấy, nó chuẩn bị vào năm cuối nên không về quê, em cũng không về, em ở lại bởi lịch diễn của em vẫn dày đặc. Hôm ấy em gọi điện bảo :
– Anh ơi, tối nay lên quán XY nhé
– hôm nay em vẫn đi hát à?
– Vâng, anh nhớ lên đấy
Tất nhiên hôm đó là một ngày đặc biệt, ngày sinh nhật em, nó nghĩ em sẽ không đi hát nên định đưa em đi chơi, dành riêng cho em một khoảng thời gian mà chỉ có hai đứa bên nhau, nhưng kế hoạch không thành, em đã mới như vậy nó cứ lên xem sao.
Nó đến quán, có đôi chút lạc lõng bởi không quen với cái không khí này, náo nhiệt và hào nhoáng, cũng ảnh hưởng bởi những ánh nhìn khi nó đi con xe 81, ôm bó hoa trên tay bước vào.
– anh là khách mời à? Thằng lễ tân hỏi
– ừ, sao thế?
– Dạ không ạ, em hỏi thế vì hôm nay quán không đón khách, chỉ có khách mời…
Nó vào quán và chọn một bàn thật khuất theo thói quen, cách bày trí của sân khấu hôm nay giống như một buổi tiệc, đúng hơn là tiệc sinh nhật, với đèn hoa lộng lẫy, bánh ga tô to đùng, rượu vang, sâm banh và rượu tây bày la liệt trên bàn. Các khách mời đến càng lúc càng đông trong tiếng nhạc sập sình chát chúa, tiếng Mc lanh lảnh
“ Hôm nay, chúng ta có mặt tại đây, trong một dịp đặc biệt, để cùng chúc mừng sinh nhật của một người đẹp, một giọng ca tuyệt vời…Xin tất cả một tràng pháo tay thật lớn, để chúc mừng sinh nhật và chào đón ra sân khấu..ca sĩ…Mộc Miên”
Mộc Miên là ca sĩ nào? Nó chưa kịp hình dung thì em bước ra, em đây sao? Lộng lẫy như một bà hoàng trên sân khấu, không phải là Hiền của ngày xưa, nó kiếm tìm và chỉ bắt gặp ánh mắt buồn là quen thuộc.
‘ Hôm nay, em rất vui sướng và xúc động, cảm ơn tất cả mọi người…và em muốn dành một lời cảm ơn lớn lao nhất đến một người…vì người ấy. Em xin được hát ca khúc “ Giấc mơ có thật”
Khi em cất tiếng hát lên, ai trong khán phòng cũng nghĩ mình là người ấy, nhất là mấy lão ngồi bàn Vip, trong đó có lão Trần. Nó nhấp một ly rượu đắng ngắt trên môi, chìm vào lời hát của em mà cảm giác như có thứ gì đang vuột khỏi vòng tay…
Đêm qua em mơ thấy anh mang mùa xuân yêu thương dịu êm,
Cùng điệu nhạc chất ngất
Hòa theo tiếng trái tim em rộn lên
Cầm bàn tay anh nói những lời ân ái mặn nồng
Thời gian ngừng mãi cho hoa lá khoe màu…
Những tràng vỗ tay rào rào không ngớt, những lời chúc tụng cùng tiếng nhạc chát chúa cứ vang lên bên tai nó, nó thấy thật lạc lõng giữa những bó hoa to, những thùng quà đại tướng, những dây truyền vàng, và những món quà đắt tiền xa hoa mà em được tặng trên sân khấu. Chẳng hiểu sao, lúc ấy nó không đủ tự tin để đến bên em, mặc cho ánh mắt em cứ mãi đi tìm, cứ ngó nghiêng khắp nơi, mặc cho bó hoa kia vẫn nằm ở trên bàn, nó lại quay bước ra về mà như đang chạy trốn, có phải nó đã quá hèn, quá kém, không xứng đáng là người đàn ông của em không? Lúc ấy, nó chỉ thấy mình dường như không hợp với nơi này, vậy thôi.
Em gọi điện cho nó không được, rất nhiều cuộc không được, em nhắn tin “ Anh à, sao amh lại bỏ về, hôm nay là sinh nhật em mà, anh về mà không nói với em lấy một câu, em gọi anh cũng không nghe máy, em đã rất buồn anh biết không”
Nó đang ngồi trong quán rượu, quán nhỏ và tồi tàn ở khu trọ sinh viên, định nhắn tin trả lời em “ Anh chờ ở cổng nhà em mãi, nhưng em không về….mà em có người đưa về bằng ô tô rồi , cần gì anh nữa”, nhưng nó lại xóa đi, tin nhắn đó mãi mãi không bao giờ được gửi.
Đi bộ vào trường Ngoại ngữ, nó đi theo bản năng, cứ đi thôi mà chẳng biết đi đâu, nó tìm đến gốc cây xà cừ, ước gì có…thằng @ ở đây, cả hai sẽ lao vào nhau và quyết tử, lúc ấy thực sự nó chỉ muốn đánh nhau thôi.
Chẳng có thằng @ nào cả, chỉ có tiếng khóc thút thít của người con gái…