Chẳng Biết Phải Quên Đến Bao Giờ - Chương 21
Nửa đêm nó thức giấc và thấy hoang mang cực độ, trong vòng tay nó bây giờ là đứa cháu gái thân yêu, cơ thể tươi non đang thì con gái, nó đã làm gì vậy? bao nhiêu câu hỏi dòn dập trong đầu, mày làm sao thế hả Hoàng? Mày thật là đốn mạt, có phải nó vừa mới làm một việc tày đình, một hành động loạn luân không?
Khi mà nó bắt đầu thấy hối hận thì Linh cựa mình “ lạnh quá”, nó từ phía sau lại ôm Linh thật chặt, con chim lại cọ sát vào cái mông đít cong tròn ấy. Không, mày nên dừng lại đi Hoàng ơi, mọi việc đã đi quá xa rồi…Đầu thì nghĩ thế nhưng bàn tay lại tìm đến vú Linh mà khẽ bóp, núm vú lại cương cứng khi được mân mê
“ Mày đang làm gì vậy?” Nó tự hỏi lòng mình
“ Em có làm đéo gì đâu anh, em khóc ngoài biên ải mà”, thằng nhỏ bên dưới ngóc đầu lên giải thích mà không thể nào cúi xuống được, sự cọ sát cơ thể mang lại quá nhiều kích thích. Linh, lúc này vẫn đang mê đi trong say đắm, có nghĩ hậu quả là gì đâu. Nó đã phải đấu tranh, phải tự trấn an lòng mình, ừ thì đã làm gì đi quá giới hạn đâu, chỉ là những đụng chạm, vuốt ve kích thích thôi mà, con chim vẫn chưa chui vào trong bướm, mặc dù đã ở rất gần.
Nó mê man nửa tỉnh nửa mê, nó ước gì đây chỉ là một giấc mơ để mai thức giấc, tan biến đi như bong bóng xà phòng, còn bây giờ, nó không chiến thắng nổi cám dỗ của nhục dục, và có lẽ cả con Linh cũng thế. Bàn tay Linh nhỏ xinh lại tìm đến chim nó tự lúc nào, nó không thể giải thích được hành động ấy, có lúc nó muốn Linh dừng lại, nhưng sao cái cảm giác được đứa cháu gái bóp chặt lấy dương vật mà mân mê nó lại sướng đến thế, nó lại lao vào như cuồng phong bão tố.
Tay vòng ra trước nó vân vê hai trái đào tiên căng mọng, nó bóp nó xoa trong tiếng rên ư ử thoát ra từ cái miệng xinh xinh răng đang cắn lại, nó bám sát và liếm một đường từ sau gáy lên đến vành tai, con bé run lên và nổi da gà, bàn tay đang nắm con chim càng xiết chặt, ngón tay còn xoa nhẹ lên cái đầu khất bóng loáng đang bắt đầu rỉ nước, nó lại hôn lại liếm say mê, cái lưỡi phiêu lưu khắp trên lưng trần trắng trẻo, đi đến đâu nổi da gà đến đấy, con bé bị kích thích cực độ cứ cong người quằn quại, Linh bắt đầu đê mê, bàn tay rời khỏi dương vật đang cương lên đưa ra sau xoa vào mông đít nó, nó thấy hơi buồn buồn nhưng lại khoái cảm vô cùng, bàn tay Linh cứ lần mò trong bóng đêm tìm xuống hai hạt cà xoa xoa rồi vuốt ve cả đám lông lún phún gần lỗ đít nó, chao ôi cảm giác thật lạ không thể tả nổi. Bàn tay Linh lại ôm lấy mông đít nó ấn thật mạnh về phía mình, dương vật như cái dùi cui nóng bỏng chui qua cái khe giữa hai đùi con bé và chui về phía trước, lập tức bàn tay nhỏ nhắn túm lấy không rời. Nó cũng đưa tay xuống đặt lên cái mu nhô cao đầy lông, mu lồn của Linh đầy, cao nhô lên và mềm mại như cái bánh bao, sờ rất sướng. Ngón tay nó khẽ luồn xuống khe giữa hai mép, đã ướt đẫm từ khi nào rồi, nó sung sướng rên lên mấy câu cảm thán vô nghĩa “ ôi…ướt thế…”, đáp lại chỉ là những tiếng rên ê a ư ử.
Cứ nghĩ đến cái bướm tràn trề nước lúc đấy nó chỉ muốn úp mặt vào đấy mà liếm láp, nó tụt xuống phía dưới, để Linh nằm ngửa dạng háng ra chuẩn bị lao vào đúng với tư thế làm với Hiền hôm trước mà Linh đã nhìn thấy. Nó từ từ tiến đến, khi cái mũi bắt đầu cảm nhận được mùi nồng nồng ngai ngái trước mặt thì Linh khẽ kêu lên :
– Không….dừng lại đi…đừng mà cậu ơi..
Những tiếng van nài của đứa cháu xinh xắn như tảng đá đang đè nặng lên nó, khiến cho nó chùn bước, nó khựng lại vài giây nhưng hai tay Linh lại bám lấy đầu nó mà ấn vào, nó áp sát và quét một đường từ trên xuống “ a….a……á”
– Cháu muốn cậu hôn nó phải không Linh, cháu muốn không?
Con bé ngượng ngịu gật đầu, dường như nó thèm cảm giác được bú liếm như thế này từ lâu lắm rồi.
– Ôi….thích quá cậu ơi…..
Ngay trước mặt nó bây giờ là cái bướm xinh xinh của Linh, mu nhô cao đầy lông đen xoăn quện vào nhau, hai cái mép lồn phồng lên bao lấy cái hạt le và cái khe đang rỉ ra đầy nước, nó đưa lưỡi liếm vào hai bên cái khe ấy, nước nhờn lại càng chảy ra dữ dội, Linh cứ cong cái mông lên cho lưỡi của nó tiến vào sâu hơn nữa, cái đít ngoáy theo nhịp mút moát bú liếm của nó rất nhịp nhàng, càng lúc tay nó càng ấn chặt không cho rời ra.
Cả hai lúc này đã tung chăn và trần truồng đối mặt trong tư thế 69, lại giống như nó đã làm với Hiền, nhưng cảm giác lần này rất khác, bởi tiếng rên rỉ của Linh mang nhiều dằn vặt và cũng nhiều khoái cảm. Nó thấy con chim nóng bỏng đột nhiên được bao bọc bởi thứ gì đó rất mềm, rất êm, những dây thần kinh ở đầu khất được kích thích bởi cái lưỡi ướt át đang truyền về xung điện rung lên tận óc, sung sướng và tê dại
– Ôi Linh ơi..cậu không chịu được đâu…tê quá
Bướm Linh đã quá trời nước nhờn, ướt nhoẹt và đang dang ra mời gọi, nó không kiềm chế được nữa, đè ngửa Linh ra, nó từ từ đặt dương vật ngay sát mép lồn, Linh quằn quại giãy giụa :
– Không…không được đâu. Đừng mà
– Một lần thôi….
– Không được…..ư….a….không
Tiếng của Linh nhỏ dần và nghẹn ngào khi nó đặt lên môi một nụ hôn đắm đuối, thằng em đã từ từ chui vào trong, nó ấn thật mạnh :
– Á…….
Nước mắt Linh ứa ra nghẹn ngào lăn xuống, nó hôn lên đôi mắt với hàng mi đang khép hờ ngấn lệ
– Một lần này thôi, rồi mai chúng mình sẽ quên hết…
Nó chuyển động lên xuống nhịp nhàng trong Linh, cảm giác đê mê sung sướng khi hai cơ thể trần truồng ôm chặt lấy nhau hòa quện. Dục vọng, lý trí, tội lỗi, đê mê..tất cả chỉ cách nhau trong tích tắc, nó dập dương vật đang cương cứng vào trong bướm Linh liên hồi thật sâu đến tận đáy tử cung, hai chân Linh lúc này quặp chặt lấy mông đít nó làm cho nó chỉ ấn sâu vào trong chứ không rời ra được, cảm giác quá là sướng, như đang trôi bồng bềnh trên cõi thiên lai cực lạc.
Đôi mắt Linh nhắm lại, gương mặt đờ đẫn không biết gì nữa, môi mím lại để không bật ra những tiếng rên gào sung sướng, nó cũng phê tận nóc rồi, một luồng điện chạy dọc cơ thể, đẩy những dòng tinh khí từng đợt bắn ào ào vào tận trong sâu thẳm miên man, nó cong người lên giật giật, còn Linh cũng run lên vì sung sướng…
Nó ôm thật chặt Linh vào trong lòng như bù đắp cho những tội lỗi vừa gây ra, còn Linh nước mắt ngắn dài, cứ ôm chặt lấy nó mà thổn thức :
– Sao lại như này hả cậu, mình vừa gây ra một tội lỗi lớn phải không
Nó không nói gì, lắc đầu và xiết vòng tay thật chặt
– Cậu…
– Gì ?
– Sao cậu không nói gì?
– Cậu xin lỗi, nhưng cậu không kiềm chế được….
– Ngày hôm nay….chỉ cháu và cậu biết, đến chết mang theo, cậu nhớ chưa?
Nó gật đầu, Linh lại rúc vào ngực nó, tội lỗi, dù thế nào cũng đã xảy ra, ngày mai, hãy quên đi và coi đó như một giấc mơ. Còn bây giờ, hãy cứ tận hưởng những phút giây hạnh phúc êm ái này cho hết đêm nay.
Phút giây lỡ lầm, dẫu tiếc nuối em mang suốt đời
Phút giây lỡ lầm em cô đơn lòng này băng gíá
Anh đến rồi đi, anh cho em dối gian hôm nay
Anh đến rồi đi, anh xin em thứ tha …
Nguyện cầu nữa chi, khi quay bước đi
Nguyện cầu nữa chi cho phai úa môi mềm sầu thương em hỡi
Chuyện tình đớn đau cô đơn cuốn sâu
Chuyện tình dối gian như ai oán trong lòng từ trong muôn kiếp
Nguyện cầu nữa chi cho đêm chết theo ngày…
… Những ngày sau lại trôi qua bình thường như vốn có. Linh lại được Cương đưa đón đi về trong những tối mùa đông. Còn nó và Hiền, đang đắm say trong những ngày tháng yêu đương đẹp đẽ nhất.
Dạo này nó thấy Hiền có vẻ mệt mỏi, nó cứ nghĩ do thời tiết hoặc do việc học hành căng thẳng, không chịu ăn uống tầm bổ vào nên xanh xao, chẳng ngờ. Một hôm, Hiền gọi nó vào phòng, vẻ mặt lolawngs như có điều gì muốn nói :
– Anh ơi…..
– Sao em…
– Em….
– Em sao ?
– Em dính rồi anh ah
– Dính gì ?
– Dính bầu ý, anh ơi biết làm thế nào bây giờ?
– Có chắc không?
– Chắc chắn, em kiểm tra rồi, mới cả dạo này em thấy nôn nao khó chịu mệt mỏi nữa.
Nó thật sự hoang mang, không bao giờ nghĩ Hiền lại dính bầu trong lúc này, quá sớm, Hiền mới học năm thứ nhất thôi mà. Nó ngồi đôt thuốc suy nghĩ thật nhiều, có lẽ phải bỏ thôi, không còn cách nào khác được
– Chắc không giữ được đâu em ah
– Sao anh?
– Phải đi giải quyết thôi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến học tập của em, mọi người ở quê mà biết chắc bọn mình chết
– Những em sợ lắm…
– Đừng sợ, có anh ở đây rồi mà, anh sẽ luôn ở bên em.
Nó đưa em đến một phòng khám tư nhân gần viện C, ngồi ở ngoài đợi để em rụt rè sợ sệt vào trong. Hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, nó cứ suy nghĩ mông lung vô định.
Em ra, gương mặt thất thần và đầy đau đớn, nó thấy thương em vô cùng.
Rồi mọi chuyện cũng qua, em đã khỏe lại, vui vẻ tươi xinh đúng hình ảnh một cô sinh viên Nhạc Họa, em lại như ngày nào nó cũng đỡ cảm thấy dằn vặt và tội lỗi.
Hai tuần sau nữa, nó đang tập trung cho cái đồ án quan trọng, dạo này nghỉ học chỉ ngồi ở nhà vẽ suốt, cũng ít đi chơi bời hát lượn với hai đứa. Hôm đấy là một chiều mùa đông lạnh, nó co ro ngồi trên ghế nghe nhạc, uống cà phê và vẽ. Linh đi học về, gương hoảng hốt như vừa gặp cướp ngày, nó thấy con bé chạy tót lên phòng đóng cửa một lúc sau đó thất thần chạy sang :
– Chết rồi, cậu ơi….
– Sao? Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?
– Cháu…cháu…..
Con bé òa lên khóc nức nở, giọng nói nghẹn ngào trong nước mắt :
-Hình như …cháu có bầu rồi cậu ơi
Nghe như sét đánh ngang tai, không, không thể như thế được
-Cái gì?
-Huhu, chết mất thôi…nếu mà bị có bầu thật chắc là cháu không sống nổi đâu…huhu
-Nói linh tinh
Nó đưa con bé đi kiểm tra, trông rất giống một đôi vợ chồng trẻ nhưng vẫn vướng phải bao ánh mắt nhìn theo dò sét bởi Linh còn quá trẻ, gương mặt ngây thơ ngơ ngác và đầy vẻ hoang mang.
Cầm tờ kết quả trên tay, nó choáng váng và không tin vào mắt mình, Linh đã có bầu, còn con bé thì dường như không đứng vững, nó ngồi khụy xuống tuyệt vọng, thất thần. Mụ già ở phòng khám dường như đã quá quen với những trường hợp như thế này, lạnh lùng hỏi :
-Thế nào? Để hay bỏ bọn cô làm luôn cho…
Nghe như lời luận tội, Linh vụt đứng dậy và chạy thật nhanh khỏi nơi ấy, nó đuổi theo…Chạy xe thật chậm trên phố, hai cậu cháu không nói với nhau một lời nào. Không khí thật nặng nề trong một chiều mưa rét, nó hoang mang đuổi theo bao ý nghĩ miên man, cảm giác bây giờ như có hòn đá nặng ngàn cân đang đè nặng trên đầu, chỉ chờ nổ tung, ngồi phía sau Linh vẫn lặng thinh, gương mặt bây giờ như hóa đá. Hoàng , mày đã làm gì vậy chứ, tại sao chuyện này lại xảy ra.
Ngồi bên hồ Tây, kem cũng chẳng thiết ăn, cả nó và Linh đang cảm thấy vô cùng hối hận, chỉ một phút yếu lòng mà để xảy ra cơ sự như thế này.
Nó ngồi và đốt thuốc liên tục, suy nghĩ thật nhiều nhưng cuối cùng cũng chỉ còn cách đấy mà thôi, không thể khác được. Chiều đông, sương giăng phố vắng, hàng cây lặng câm, phố cổ mặc trầm…
-Thôi, mình đi về đi
-Làm thế nào bây giờ cậu ơi?
-Đừng để cho ai biết nhé, kể cả Hiền
-Vâng
-Sáng mai…
Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc
Rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt
Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau
Vì em…đã có…người yêu
Goodbye…I’m fine…xin đừng bận tâm
Đừng buồn vì những gì ta đã có
Anh biết sẽ vẫn quan tâm nhiều lắm
Dù anh…chẳng…là ai
Em có thể dối anh trong lời nói
Nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt
Tình yêu thì không có sai hoặc đúng
Chỉ cần trái tim rung động…
Đó là một buổi sáng mùa đông ảm đạm, cái rét cắt da cắt thịt nhưng cũng không xót xa bằng cái buốt giá trong lòng. Hình ảnh hai người con gái thẫn thờ và đau đớn bước ra từ căn phòng tội lỗi ấy mãi ám ảnh trong tâm trí nó, không bao giờ quên được.
Chẳng biết phải quên đến bao giờ ?
Nó quyết định sẽ chuyển chỗ ở, lấy lý do là sắp phải nhận nhiều đồ án, muốn ở gần trường cho tiện việc đi lại học hành, hơn nữa Linh và Hiền cũng đã quen với cuộc sống mới nơi đây. Ở chung nhà như thế bây giờ không tiện. chung quy lại đó cũng chỉ là lí do mà thôi nhưng lại nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người trừ ….Linh và Hiền, lý do gì thì nó cũng không rõ.
Gần Tết, ông anh rể tức bố của Linh lên HN, ghé qua thăm mấy đứa xem ăn ở học hành thế nào rồi ông ý rủ nó đi :
– Cậu đi với anh nhé
– Đi đâu hả anh ?
– Hôm nay thằng Tiền nó khai trương quán, mời anh lên, thấy bảo cậu đang học trên HN nên nó bảo nhất định anh phải đưa cậu đi cùng
– Vầng…
Nhắc đến tên Tiền nó mới nhớ ra, đấy là ông bạn thân của anh rể nó từ ngày còn trong quân ngũ, nghe nói nhà ông ý ở HN, đâu mạn Thanh xuân gì nó không rõ.
Nó đưa ông anh đến địa chỉ là một quán Karaoke trên đường Nguyễn Trãi, quán này mới khai trương , lãng hoa vẫn còn bày đầy ngoài cửa. Ra tiếp nó là một ông anh đầu cua trông khá dữ dằn, cao to lực lưỡng, nếu không giới thiệu thì nó không thể nhận ra đấy là anh Tiền ngày xưa vẫn hay đến chơi nhà nó.
– thằng cu Nhất bây giờ lớn đẹp trai thế này rồi cơ à? Có còn nhớ anh không?
– Em chỉ nhớ mang máng thôi, bây giờ nhìn anh khác trước quá
– ha..ha….trông tàn tạ quá hả?
– Không, nhìn anh phong độ hơn
Ông Tiền dẫn nó với ông anh rể vào phòng riêng tận ở tầng trên cùng, nơi đây cũng chính là nơi ở của ông ý luôn, thấy ông anh Tiền bảo ông Thắng :
– Hôm nay chỉ tiếp hai anh em mày thôi, bọn khác cho dẹp hết.
Rượu và đồ nhắm được bày ra, ba anh em ngồi lai rai và câu chuyện về thời trai trẻ, về những năm tháng gian khổ không thể nào quên lại hiện về…
…Ngày ấy, Tiền , Thắng và Tú cùng nhập ngũ một ngày và được phân về đóng quân ở một đơn vị đặc công trên Hòa Bình, ba thằng nhanh chóng kết thân với nhau mặc dù mỗi thằng một quê. Lính ngày ấy khổ, tập luyện vất vả nhưng ăn không đủ no, luôn phải đi tăng gia làm thuê bên ngoài rồi có khi còn phải về nộp lại cho đơn vị. Được cái lính đặc công thằng nào cũng cao to vạm vỡ, sức trai 17, 18 như con trâu rừng hùng hục suốt ngày không biết mệt.
Đơn vị đóng quân bên này sông thì bên kia là cánh đồng ngô, khoai sắn của dân, ngay sát đó là nông trường. Hằng ngày, bộ đội huấn luyện diễn tập, những lúc nghỉ giải lao thường tụ tập cả lũ rồi gân cổ gào sang bên kia sông nơi các em thôn nữ đang làm đồng “ Đào ơi, em đang làm gì đấy?”, “ Mận ơi”, “ Mơ ơi, anh yêu em”
Cứ gọi bừa như thế biết đâu lại trúng, cuối cùng có một em tên là Vân đáp lời. Mà ngày đấy bộ đội thằng nào thằng đấy đói mồm lúc nào cũng há ra, gọi Vân mà nhiều khi bên này sông nghe cứ như các anh ấy gào lên “ Phân ơi…anh yêu em”. Buồn cười vãi cứt.
Mấy em bên này cũng không phải vừa, thấy bộ đội đặc công thì mê lắm, hùa nhau đáp lời “ mấy anh có yêu …phân thì bơi sang đây…” rồi ôm nhau cười rũ rượi như lũ điên, làm các anh càng thèm .
Nhiều bữa cán bộ đi vắng, hai bên còn tổ chức đối đáp với nhau qua sông nữa
– Phân ơi…sao chân em trắng thế? Anh nhìn thấy cả lông
– Hí hí, anh nhìn thấy gì cơ? Lông á
– Ừ, vén quần cao lên cho anh nhìn tí được không?
– vén lên đến mông này, có dám nhìn không?
Cứ thế , bên này bộ đội bên kia thôn nữ chiều nào cũng thi nhau gào rống lên như vậy, hôm nào mà không thấy bóng dáng bộ đội tập bên sông thì mấy em đứng ngồi không yên, còn hôm nào các em đến kỳ mệt không ra đồng thì các anh bộ đội cũng chẳng có hào hứng gì mà tập luyện, chiến đấu vì ai?
Cứ tán suông mãi cũng chán, 3 T bàn nhau phải sang sông một phen, xem em Vân mặt mũi ra làm sao mà giọng nói nghe thánh thót ngọt ngào như mía thế, tiện thể bẻ trộm ít ngô về luộc cải thiện. Hồi chiều đã gạ gẫm rồi :
– Phân ơi, tối bọn anh sang nhé
– Vâng…chúng em đợi anh ở bãi ngô, không gặp không về
Lính đã nói là làm, nhập nhoạng tối ba thằng trốn ra bờ sông rồi nhẹ nhàng bơi sang bờ bên kia, đã có mấy em thôn nữ đợi sẵn, gặp nhau mừng mừng tủi tủi, mấy anh em đốt lửa nướng ngô ăn mừng ngày hội ngộ. Cuộc vui đang cao trào giữa tình quân dân thắm thiết, giữa những ánh mắt trao nhau long lanh bên ánh lửa bập bùng, tiếng ngô nổ tí tách thì ở đâu xuất hiện hai thằng dặt dẹo đạp xe từ trong làng ra, lè nhè quát :
– Mấy thằng ôn con kia ở đâu đến đây mà ầm ỹ hết cả lên thế
Mấy em gái thì thầm “ đừng dây với bọn trai làng này các anh ạ, kệ nó nói chán rồi đi mà”. Nhưng chúng nó quyết không đi, nó biết đấy là bộ đội nên tiếp tục chửi :
– Đ.m mấy thằng này điếc ah, biến…
Nước này thì các anh không nhịn được nữa, máu trâu nổi lên, lại có mấy em ở đấy lên càng húng, Tú đứng bật dậy lao đến chỗ hai thằng kia :
– Bố mày đéo biến đấy, chúng mày làm dái gì được bố
Á à, hai thằng trai làng nhảy xuống lao vào Tú nhưng mỗi thằng lĩnh trọn một đạp lăn quay ra đất, trong khi Tiền và Thắng vẫn ngồi im chưa thèm ra tay. Bị dính đòn, hai thằng kia cay cú cùng đứng dậy lao vào Tú quyết ăn thua đủ, thằng lao vào trước bị Tú đấm cho một quả vào mặt máu mồm máu mũi phun ra ào ào, hai thằng lên xe chạy mất còn dọa “ chúng mày nhớ đấy mấy thằng chó chết”
Các em gái làng chứng kiến trận đánh nhau sợ chết khiếp, run rẩy :
– Thôi các anh về luôn đi, bọn nó quay lại thì khổ
Đéo mẹ, lính đặc công mà lại sợ mấy thằng trai làng nát rượu ah, các anh vẫn hiên ngang :
– Bọn nó ăn đòn rồi không dám ra đâu, yên tâm, linh đặc công bọn anh không dễ bị bắt nạt đâu mà lo
Dù sao các anh cũng có võ, mà lại toàn thằng cao to lực lưỡng nên tự tin có thừa là điều dễ hiểu…nhưng các anh không ngờ được.
Hai thằng kia bị trận đòn cay cú lên đã về gọi thêm tầm ba chục thằng thanh niên với dao, gậy và nỏ trong tay, lặng lẽ bao vây bộ đội, các anh không biết gì vẫn đang say sưa chém gió bên các người đẹp thôn quê….
Có ba thằng cầm gậy trên tay tiến tới, trong đó có một thằng vừa bị Tú đấm vêu mồm :
– Đ.M ba thằng chó kia, hôm nay chúng mày chết rồi
Các em gái gào rú lên sợ hãi, Tiền trấn tĩnh :
– các em đừng sợ, bọn chúng không làm gì các em đâu, cứ về trước đi bọn anh tự lo được, yên tâm
Để các em về rồi, ba thằng nháy nhau chia ra mỗi thằng xử lý một đối thủ, xong là phi xuống bờ sông bơi sang bờ bên kia là xong, nhưng không hề đơn giản như vậy, khi các anh chưa kịp động thủ thì Tú đã dính một mũi tên từ trong bóng tối bắn ra trúng bắp tay đau điếng, biết bị bao vây phục kích ba thằng co cẳng chạy về phía bờ sông , phía sau một lũ điên cuồng như chó dại hò hét đuổi theo :
– Đánh chết mẹ chúng nó đi
Trước mặt là khoảng chục thằng như từ dưới đất chui lên chặn đường, các anh lao vào chiến đấu nhưng chỉ đánh được 2 thằng thì Tiền đã bị chém một phát vào cánh tay, còn Thắng dính nguyên một gậy vào vai khiến cho tay tê liệt, cả ba lại tìm đường thoát thân chạy thục mạng ra phía bờ sông. Chỉ có Tú là nhảy được xuống sông, còn Tiền và Thắng thì không kịp nhảy, hai tay tê dại có nhảy xuống cũng không bơi được chỉ có nước chết chìm, hai thằng chạy như điên dọc bờ sông về phía nông trường, vượt qua bao bùn lầy, lau sậy, gai góc …đến khi khuất hẳn ánh đèn pin chiếu dọi, nhìn lại chỉ thấy loang loáng vì bọn chúng vẫn tìm kiếm xục xạo.
Đau quá, không biết Tú có bơi được về bờ bên kia không, hai thằng rất lo lắng cho Tú, ở trong nông trường lúc này im ắng, chỉ nghe văng vẳng xa xa tiếng chó xủa, tiếng người hò nhau tìm kiếm. Máu ở cánh tay Tiền chảy ra nhiều quá, phải tìm cách băng lại thôi, cứ để chảy như này chả mấy sẽ mất máu mà chết. Hai thằng dìu nhau đi về phía có ánh đèn, đó là một căn nhà nhỏ trong nông trường, hình như có người ở trong, đến gần ngôi nhà chó sủa inh ỏi, thấy một ông cầm đèn pin ra soi :
– Ai đấy?
Hai thằng được ông lão cho vào nhà, đấy chính là ông già nó, khi ấy đang ngồi uống rượu
– Bọn mày ở đâu mà lại chạy vào đây? Ăn trộm à mà bị đánh?
– Chúng cháu là bộ đội bên kia sông, sang bên này chơi bị trai làng đánh chứ đâu có dám ăn trộm
Ông già lấy rượu mạnh lau vết thương rồi cầm máu cho Tiền, vừa xong thì nghe ầm ỹ ngoài phía xa xa, ông bảo :
– Hai thằng vào buồng chui xuống gầm giường nằm im, không được ra ngoài nghe chưa, để chúng nó bắt được là chết đấy
Tiền và Thắng nghe lời nằm im nín thở chờ đợi ông lão ra gặp bọn kia. Nghe thấy oang oang :
– Ông có thấy mấy thằng bộ đội chạy vào nông trường không?
– Không
– Rõ ràng chúng nó chạy về phía này mà
– Chúng mày cứ ra ngoài bãi mà tìm…Nói rồi ông lại vào trong nhà ngồi uống rượu tiếp
Bọn chúng chia nhau ra ngoài bãi, ngoài vườn soi đèn loang loáng tìm nhưng không thấy tăm hơi, không chịu bỏ đi chúng quay lại xông vào trong nhà
– Bọn nó không có ở đây chứ?
– Tao bảo không có, chúng mày không tin ah
Mấy thằng này rất hăng máu, như con thú khát máu đang tìm mồi nên không dễ dàng bỏ cuộc, có thằng còn nhăm nhe định lao vào buồng tìm nhưng ông già đã đứng giữa nhà cầm khẩu súng lên đạn lạch cạch :
– Trong đấy là buồng của tao, thằng nào bước vào tao bắn vỡ sọ
Nghe ông nói thế mấy thằng kia khựng người lại, mặt cắt không còn giọt máu…