Chẳng Biết Phải Quên Đến Bao Giờ - Chương 16
Cuộc nói chuyện diễn ra trong không khí căng thẳng, ít nhất là với nó, có cảm giác như sắp xảy ra một chuyện gì đó lớn lắm. chị gái em chậm dãi nói với nó :
– Hoàng này, chuyện của hai đứa chị đã biết
– Vâng
– Chị biết hai đứa rất yêu thương nhau
– Vâng
– Mai nó cũng kể hết cho chị nghe rồi, chị biết em còn 3 năm nữa mới ra trường
– Vâng..3 năm nhanh thôi mà chị
– 3 năm. Cũng nhanh nhưng cũng có thể rất dài, em đã có dự định gì chưa?
– Bọn em yêu nhau cũng 2 năm rồi đấy
– chị biết mà em, chị cũng nghe Mai kể hết rồi, những nay chị muốn nghe từ chính em, về những dự định
Nó thực sự bối rối, dự định gì đây khi nó mới chỉ là thằng sinh viên năm thứ 2, mới chỉ 19 tuổi, chỉ biết tiếp tục học, tiếp tục chờ đợi, tiếp tục hy vọng vào tình yêu.
– Em…chưa có dự định gì cả….Cứ học xong hãy tính
– Thế còn Mai nhà chị thì sao? Nó đã ra trường rồi. nếu tiếp tục đi làm như thời gian vừa qua thì không được đâu em ah
Nó lặng im, nhìn ra xa xăm, chẳng nghĩ được gì cả, chị nói đúng, cứ như vậy thì làm sao mà được, khi mà trên vai em là kỳ vọng của bố mẹ, của gia đình. Nó nghe loáng thoáng chị nói :
– ở dưới quê, chỗ mà Mai thực tập, ở đấy bạn chị người ta đã đồng ý nhận vào làm tạm thời, rồi có điều kiện sẽ thi vào công chức. Phải rất khó khăn mới xin được vào vị trí đấy, không phải ai cũng có được, mà lại làm đúng chuyên nghành nữa em ạ.
-Vâng
– Theo chị, tốt nhất bây giờ để Mai về quê. Hai đứa chấp nhận xa nhau một thời gian, không ai bắt hai đứa rời bỏ nhau, nhưng hoàn cảnh phải xa nhau không khác được, rồi sau đó mới tính em ạ
– Vâng
– Hôm nay chị gọi em ra đây chỉ muốn nói với em như vậy, hy vọng em hiểu những gì chị nói. Với Mai, chị đã phải nói chuyện với nó rất nhiều, nó cũng buồn và khóc rất nhiều nhưng không làm khác được đâu em .
– Vâng
– Thế chị về nhé…em có nhắn gì cho Mai không?
– Chị nhắn giúp em với Mai, em đợi cô ấy ở bên trường NN, em sẽ chờ ở đấy…
Nó ngồi dưới gốc cây xà cừ số 12 và đợi. Giờ đang là mùa xuân, nắng chưa chói chang nhưng cũng khiến cho rát mặt, nắng chiều xuyên qua kẽ lá, lấp lánh như trêu ngươi những suy nghĩ miên man đang nối tiếp trong đầu. Có lẽ, cách ấy là hay nhất, cho em và cho cả nó nữa. Mà, cũng có sao đâu, chỉ là tạm thời xa nhau thôi, ngày xưa chiến tranh, người ta yêu nhau phải xa nhau cả nghìn ngày còn chịu được, thì nó với em như này đâu đã phải là kết thúc.
Nó cứ ngồi và đợi, nắng chiều đã tắt, hoàng hôn buống xuống rồi mà em thì chưa đến, nó sẽ đợi em cho tới khi nào em đến thì mới thôi. Gốc cây này, nơi đây chứng kiến bao kỷ niệm, bây giờ chỉ nó một mình với bao nỗi lòng chất chứa. Đã 9h đêm, vậy là em không đến, hay là em đã vội vã ra đi mà quên mất có người vẫn còn đang đợi. Nó chỉ muốn em đến chỉ để nói với em một câu thôi “ Dù thế nào, anh vẫn yêu em, không rời xa em đâu”. Để cho em yên lòng với công việc, để tiếp tục hy vọng vào tình yêu, để thấy rằng hai đứa cùng cố gắng, để chứng minh khoảng cách chẳng là gì cả, để tin rằng nếu có quyết tâm sẽ vượt qua tất cả.
Nhưng cuối cùng, em đã không đến.
Hôm sau, em gọi điện lên cho nó :
– Anh à, em xin lỗi
– Hôm qua anh chờ em mãi, sao em không đến
– Hu hu…em xin lỗi
……
– Đừng khóc nữa em, không sao mà
– Hu hu..anh ơi.hôm qua em có đến, em thấy anh ngồi đấy mà thương anh vô cùng
– Anh ngồi chờ em đấy
– huhu..em sợ rằng khi gặp anh em sẽ không đi được…em chẳng biết làm thế nào cả, chỉ thấy thương anh thôi
– Anh không sao mà, em cứ yên tâm, anh biết hết rồi
– Anh biết gì?
– Đấy là cách tốt nhất mà em, chúng mình vẫn luôn hướng về nhau, cùng cố gắng em nhé
– Vâng
– Lúc nào nhớ em quá, anh sẽ về thăm em
-Vâng, anh nhớ nhé…
Và nó đã thực hiện lời hứa của mình, nó về quê thăm em sau đó 2 tuần, mới đây thôi nhưng thái độ của bố em đã khác, nó cảm thấy hình như mình không được nhiệt liệt chào đón như trước nữa.
Cả nhà đi vắng hết, chỉ có bố mẹ em ở nhà, mẹ em nói buổi trưa em đi có việc cũng không về. Vì muốn tạo cho em sự bất ngờ nên nó không nói trước, thôi đành ngồi tiếp chuyện với bố em vậy. Trưa, bố em lấy một ít lạc rang, mấy bìa đậu rán sẵn, mấy bắp ngô luộc và sách can rượu Kim Sơn ra :
– Hôm nay ngồi uống rượu với bác nhé
– Vâng
Nó và ông ngồi cả tiếng đồng hồ, nhưng chẳng nói với nhau được gì mấy, ai cũng theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng, nhậu trong yên lặng. Gương mặt khắc khổ của ông đăm chiêu, ánh mắt nhìn ra xa xăm như muốn nói với nó điều gì mà không nói được.Một bữa cơm thật lạ giữa hai người đàn ông xa lạ, khi rượu đã tới ông nói hôm nay hơi mệt muốn đi nằm, các ông bố bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng nặng lòng với con gái, lo cho tương lai của con sau này. Nó đi xuống bếp, nơi mẹ em đang dọn dẹp, mẹ em hỏi :
– Ông ý đi nghỉ rồi hả cháu ?
– Vâng
– Cháu ngồi xuống đây, cô có chuyện này muốn nói với cháu
Nó ngồi xuống cái ghế con ở trong bếp, mẹ em ngồi đối diện, nó không dám nhìn thẳng vào mắt của bà, gương mặt bà toát lên vẻ khó xử và đang suy nghĩ điều gì :
– Hoàng này
– Dạ
– Cô biết, cháu và Mai rất quý nhau và có quan hệ tìm hiểu
– Vâng
– Nhưng con Mai thì nó đã học xong ra trường rồi, đến lúc phải đi làm cháu ah
– Cháu…
– Cứ để yên cho cô nói, cháu còn trẻ, tương lai còn phía trước, mà con gái có thì, nó không thể cứ như vậy mà đợi cháu được đâu
– Hai năm thôi mà cô
– Hai năm rất dài, bao nhiêu thứ có thể sẽ đổi thay…
Cả hai lại chìm trong yên lặng, nó thấy nghẹn trong cổ họng, chẳng biết nói gì. Mẹ em cũng muốn nói thêm một điều gì đó mà mãi không cất lời được :
– Còn một vấn đề rất quan trọng nữa mà cô muốn nói cho cháu biết, suy nghĩ thế nào là tùy cháu…
– Vâng, cô cứ nói đi ạ
…………….
– Cháu có biết gia đình nhà cô và mọi người ở đây bên Đạo, con gái cô không thể cải đạo theo chồng được, khi sinh con ra thì phải rửa tội, phải có tên thánh…
Nó chẳng hiểu gì lắm về vấn đề này, mà nó cũng chẳng quan tâm, đạo hay không đạo với nó không quan trọng.
– Cháu không quan trọng cái đấy đâu cô ah
– Bây giờ thì cháu nói thế, nhưng sau này sẽ khác, còn bố mẹ gia đình cháu nữa, mọi người sẽ chấp nhận thế nào?
Nó lặng im, chống rỗng…quá nhiều khó khăn ập đến cùng một lúc, nó chưa đủ từng trải để đối đầu với những thử thách này.
– Mai nhà cô nó rất quý cháu, nên nó cũng rất khổ tâm. Vấn đề tình cảm hai đứa, cô nghĩ cháu và cả Mai nữa nên suy nghĩ thật kỹ, như thế nào là đúng…
Tình yêu, không có gì là đúng, là sai, tình yêu chỉ là những rung động từ tâm hồn, những tình cảm từ trái tim, đâu phải trò chơi sắp đặt? Nó lững thững ra về mang theo trong mình nỗi hoang mang và lòng đầy chất chứa, em giờ đang ở đâu? Nó muốn gặp em để hỏi xem, em giờ ra sao, em thế nào?
Nó buồn, chán, càng nghĩ lại càng thấy buồn, nhiều hôm nó ra quán ăn đêm và uống rượu một mình, chẳng bao giờ thấy say, chỉ càng thêm tỉnh và thêm nhớ em, những em bây giờ đã xa quá, không biết em có còn nhớ anh không?
Về phía Mai, em không hề hay biết nó đã tìm về gặp em chiều hôm đó, hằng ngày em vẫn đi làm, vì là nhân viên mới nên em đi rất chăm chỉ, ở cơ quan em tìm thấy niềm vui, cứ về đến nhà là vô vàn áp lực. Em thây nhớ người yêu, thấy có lỗi với nó rất nhiêu, nhưng em nào có thể làm khác được, tình hình ngày càng căng thẳng.
Thực ra đã có đối tượng theo đuổi em từ khi em vẫn còn đang thực tập bên Ninh Bình, và chiêu bài “ biên chế” cộng với những tác động trong vấn đề tôn giáo có sức lay động ghê gớm, với bố mẹ và gia đình em. Càng ngày, anh thầy giáo tấn công càng mạnh, hầu như cứ cách ngày anh lại vượt sông sang nhà em, kể cả khi em đang tập trung làm luận văn trên Hà nội. Khổ một điều, anh được cả nhà em ủng hộ.
Sau cái ngày nó về và nói chuyện với mẹ em, cả một tuần liền với em là những ngày đau khổ, bố mẹ anh chị liên tục chất lên trước mắt em cả núi những khó khăn mà em phải vượt qua, bố em trong cơn say thường bảo :
– Mày ngu lắm, nhà bên đấy ai chấp nhận mày? Còn mày muốn cải đạo theo nó thì mày bỏ bố mẹ bỏ gia đình mà đi…
Em chỉ biết khóc ròng sau những lời lẽ cay nghiệt liên tiếp trút xuống :
– Về đây vất vả khó khăn lắm mới xin được chỗ làm như thế, mày tưởng đứa nào muốn cũng được à? Hay mày muốn lên trên đấy lông bông, không nghề nghiệp…ngu ơi là ngu, con ơi là con…
– Huhu, nhưng chúng con yêu nhau rồi…
– yêu? Yêu đương gì với thằng nhãi ranh đấy? Mày định ở đấy mà chờ nó 3 năm nữa nó cưới mày sao? Ngu thế hả con? Trời ơi là trời…
Ngày nào cũng ầm nhà ầm cửa lên như thế tất cả cũng bởi em và nó đã trót yêu thương nhau. Bây giờ, bố mẹ em dứt khoát không đồng ý, ông bà chỉ đồng ý anh thầy giáo nhà bên kia sông. Càng ngày thầy giáo tấn công càng mạnh, một phần cũng bởi những mối quan hệ của gia đình anh ấy với lãnh đạo chỗ em làm việc, với cả chị gái và anh rể em nữa, khiến cho mọi thứ cứ đổ dồn lên đầu em, em sắp không thể trụ vững được nữa.
Tìm đến anh, đến với những hy vọng mong mảnh của một tình yêu đang trong cơn bão tố, em biết dựa vào ai trong lúc này :
– anh à. Em nghẹn ngào nói trong điện thoại
– ừ anh đây, em khỏe không, sao không nói gì thế? Em khóc đấy ah?
– Em…em khổ lắm, em nhớ anh
– Anh cũng rất nhớ em
– Bố mẹ em , gia đình em ngăn cấm không cho em đến với anh đâu anh à, mà em thì..em biết phải làm sao bây giờ hả anh?
– Em cứ từ từ để anh tính
– Từ từ sao được, ngày nào người ta cũng đến kia kìa
– Ai cơ?
– Người ta đến để tìm hiểu em chứ còn ai nữa
– Em đừng tiếp
– Em có tiếp đâu, em không thích.
Nó lặng im bối rối, cũng nghẹn ngào vì thương em, thân con gái mỏng manh phải chống lại cả gia đình
– Anh ơi….sao em lại khổ thế này cơ chứ, sao mình yêu nhau mà lại buồn như thế này hả anh?
Tình yêu không có tội, chỉ những người yêu nhau mà không đến được với nhau là có tội với tình yêu. Nghe em nói mà nó như đang trôi vào khoảng không vô định, hoàn toàn mất phương hướng, nó không biết phải làm như thế nào nữa.
– Mai anh xuống với em nhé
– Vâng, em nhớ anh lắm, em muốn được ở bên anh lúc này
Ngày hôm đấy nó bồn chồn ruột gan như lửa đốt, chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để chạy đến bên em, ôm em vào lòng để vỗ về em, để lau những giọt nước mắt đang không ngừng lăn dài trên má.
Hôm sau nó dậy bắt xe thật sớm để về quê em, nhưng dọc đường xe hỏng nên tận mãi 2h chiều mới đến nơi, em ngồi đợi nó mỏi mòn bên bến đò, gặp nhau mừng mừng tủi tủi, mới mấy ngày không gặp mà nhìn em gày đi nhiều quá, nó ứa nước mắt vì thương em.
– Em chờ anh lâu không?
– Lâu…làm em suốt hết cả ruột, sao đi lâu thế anh?
– xe hỏng dọc đường
– anh đã ăn gì chưa?
– Trên xe anh ăn tạm cái bánh mỳ rồi, không đói.
Hai đứa dẫn nhau lên triền đê, gió dưới sông thổi lên mát rượi, ngồi bên anh tựa đầu vào vai sao mà thấy bình yên quá :
– Anh về thế này em rất vui
– Ừ
– Em chỉ muốn ngồi bên anh mãi thế này, bao ưu phiền tan biết hết
– anh cũng thế, mình cứ ngồi thế này em nhé
Em gật gật đầu và cười tươi, nó thấy lòng mình nhẹ bẫng, lại thấy nụ cười em hạnh phúc, lòng tràn ngập niềm vui.
Bỗng nghe tiếng cái Hạnh con nhà chú em ở đâu chạy tới gọi “ Chị Mai ơi, bác bảo em đi tìm chị về đấy”
“ Cứ về đi tí nữa chị về”
Con bé chạy vụt đi để lại đôi bạn trẻ vẫn tựa vào nhau trên triền đê gió mát, cảnh quê quá đỗi yên bình.
– Em chờ anh chứ?
Chẳng thấy em nói gì cả, nó lại tiếp :
– Tuần nào anh cũng sẽ về với em, không cho ai tán tỉnh em của anh đâu…
Em chỉ nhoẻn miệng cười, chưa bao giờ nó thấy hạnh phúc đến thế.
Có tiếng bước chân người huỳnh huỵch chạy, rồi tiếng bố em quát tháo :
– Đâu…nó đâu? Cái con mất dạy mày không đi làm mà kéo nhau lên đây hẹn với hò hả con mất dạy kia…
Bố em từ đâu lao tới :
– về…về nhà ngay
– Bố cứ về trước đi , tí con về
– Lại còn cãi hả con mất dạy
Quá choáng váng nó đứng như trời chồng trên đê, bố em tiến tới nắm tay em lôi xềnh xệch, em túm vào tay nó thật chặt để nó kéo lại, hai bên cứ giằng co như thế bỗng bố em giơ tay tát em một cú trời giáng “ bốp”
– Đồ mất dạy
Em khóc toáng lên trong khi nó ôm em thật chặt vào lòng che chở, bố em càng tức điên khi nhìn thấy cảnh này, ông lồng lộn lên định lao vào đánh em tiếp, nó hét lên :
– Bác không được đánh Mai
Nó cầm tay em dắt đi trên đê trong cái bước chân nặng nề ngập ngừng và đôi mắt lo sợ của em đang nhìn về phía bố, dường như có điều gì ghê ghớm sắp xảy ra mà nó không lường được, thấy bố em tức tối gào lên :
– A…mất dạy..mày định đi luôn với nó hả? chúng mày đâu đánh chết thằng kia cho tao
Nghe bố nói thế em sợ run lên, nước mắt giàn giụa và em biết điều chẳng lành sẽ đến, buông tay nó ra em nài nỉ :
– anh đi đi…em xin anh đấy
– Không, anh sẽ ở lại với em
– Đi đi, em xin mà….Em vẫn khóc dòng bên tay nó
– anh sẽ ở đây hoặc anh sẽ đi với em
– Trời ơi, bố em giết anh mất…hay là em nhảy xuống sông này anh mới chịu đi?
– Không…
“Bốp” nó choáng váng lĩnh chọn một quả đấm của thằng nào đấy trong đám thanh niên đang chạy lại, mắt nó hoa lên và máu mũi tuôn ra, em gào lên trong tuyệt vọng
– Đi đi…huhu….bố ơi….con xin bố
Thêm một cú đấm nữa vào mạng sườn khiến nó đau nhói, em khụy xuống và nước mắt lăn dài, đôi mắt em nhìn nó như cầu xin anh hãy đi đi, hãy chạy thật nhanh khỏi nơi này…
Nước mắt tuôn rơi hòa với máu là một thứ gì đó mặn mặn trên môi, nó quay lưng lao đi như một kẻ đang chạy trốn khỏi thế giới này, phía sau là tiếng nấc em nghẹn ngào.
“Ngày tháng yêu đương lúc đầu, tình cờ và vội vã
Dù biết ta đã từng, đau đớn cũng đôi lần
Mà thôi, yêu đương là mù quáng
Nép vào anh dẫu chút đắn đo ngại ngần.
Hạnh phúc như mây thoáng qua, nhẹ nhàng ùa theo gió
Người cũng xa mãi xa, đưa tay với lấy những ân tình
Gạt đi lời anh nói từng nồng nàn
Làm sao dễ quên.
Nén yêu thương vào tim vùi chôn những tháng năm ta cùng nhau
Em đã khóc bao đêm mong cho lòng thôi thét gào
Nếu anh quay về lại đành thôi giấu kín tâm tư từ em
Anh về đi, anh về đi, đừng mong chờ…”