Chẳng Biết Phải Quên Đến Bao Giờ - Chương 15
Cái ngày mà em kết thúc đợt thực tập rồi cũng đến, em lại trở về trường hối hả bận rộn tập trung chuẩn bị cho bài luận văn tốt nghiệp, công sức học tập 4 năm trời, bao nhiêu kỳ vọng, hy vọng , mồ hôi và cả những giọt nước mắt của gia đình, người thân sắp được đền đáp. Trồng cây sắp đến ngày hái quả, không thể lơ là được. Biết thế nên nó và em gặp nhau cũng ít hơn, mặc dù vẫn có những buổi đi chơi, lang thang ăn uống, đôi khi nó quan tâm em còn sang tận phòng ký túc mua đồ ăn cho em nữa, mấy chị trong phòng cứ trêu suốt “ Con Mai yêu giai trẻ, lại giai Kiến trúc nữa mà tâm lý thế…sướng”.
Một ngày cuối tuần, nó rủ em về quê nó chơi, vì hôm đấy là sinh nhật con bé Linh cháu gái. Chủ nhật mà, về quê nó một lần cho biết, cũng coi như đi chơi thư giãn sau những ngày làm luận văn căng thẳng.Em nhận lời nhưng mà khi trên xe rồi có khi còn căng thẳng hơn :
– Em thấy hồi hộp lắm anh ạ
– Có gì đâu, nhà anh toàn chị gái, bố mẹ anh hiền lắm. Mới lại hôm nay chỉ về chơi nhà chị gái anh thôi mà, ở ngay trên huyện.
Trước khi về, nó cũng chỉ báo cho chị gái biết, bảo hôm nay em về sinh nhật con Linh nhưng chiều sẽ đi luôn, có dẫn cả bạn gái về nữa. Đến nhà chị, nó cầm tay em thật chặt dẫn vào cho em bớt run, trong nhà khá đông người nhưng toàn gia đình nó cả. Bất ngờ khi có cả ông bà già, anh chị, con Linh và con Hiền, thấy ông già đang ngồi xem ti vi với anh rể, còn mọi người đang lúi húi dưới bếp nấu nướng, thấy nó ngoài cổng chị gái đã chạy ra và gánh trọn cái nhìn mang hình viên đạn của nó :
– Đã bảo đừng nói ai biết, lại để ông già lên đây
Nó nói mà tay vẫn nắm chặt tay em, chị gái nó cười méo xệch, gật đầu chào đáp lễ khi em khẽ thưa “ Em chào chị ạ” :
-Ừ..chào em. Ông bà lên chơi với cháu, chứ ai nói gì mà cậu cứ…
Vẫn cầm tay em bước vào nhà, đến cửa em khẽ rụt tay lại chắc xấu hổ :
– Ơ, bố lên đây làm gì?
– Lên chơi với cháu tao không được ah, thằng này hay nhỉ
Nó quay sang chào anh rể, em đứng bên cạnh cũng lễ phép :
– Cháu chào bác, em chào anh ah
Ông già nó nhìn em từ đầu đến chân bằng ánh mắt soi xét rõ là ghét, tình huống này phát sinh ngoài kịch bản nên có vẻ em bị động, cứ đứng đơ ra. Chị gái nó đi vào trong bếp vừa đi vừa nói to :
– Quý tử về mà bà không ra đón ah? Lại có cả bạn nữa kìa
Bao ánh mắt dồn về phía cửa như minh tinh màn bạc bắt đầu bước lên thảm đỏ ở liên hoan phim, bà già phát hiện thằng con quý tử về vội lao ra “ Nhất về hả con!”, và như bao bà mẹ khác, quên mất có sự hiện diện của người bên cạnh con trai mình, nhất là người đó lại là nữ nữa thì các bà mẹ càng sợ hay sao ý, phức tạp thật.
Em vẫn ngoan ngoãn chào hỏi trong những cái nhìn soi xét của mọi người. Nó nghĩ bụng “ cũng là người đấy thôi, có phải động vật quý hiếm đâu mà soi kỹ thế”. Con Linh thì tủm tỉm cười với nó suốt, con Hiền thì mặt như đâm lê, chắc là tí nữa phải rửa bát nên thế, đúng là trẻ con.
Được cái em cũng thông minh, nhanh nhẹn, không hổ danh gái Nhân văn năm cuối, chào hỏi mấy câu xong em lấy gói quà trong túi ra tặng Linh ngay, sau đó cũng biết xuống bếp phụ giúp mọi người làm cơm, nó đứng dựa cầu thang nhìn và cười khiến em đỏ cả mặt “ được đấy, ghi điểm đấy…mà có không ghi điểm nó cũng cóc quan tâm, nó thích là được, từ xưa vẫn thế”
Cơm được dọn ra, toàn những món đặc sản rừng nó vẫn hay ăn mà thích thích, nghĩ bụng hôm nay sinh nhật con Linh chứ sinh nhật nó đâu mà bà già nó đạo diễn toàn món tủ thế này, lại phải ăn.
Em ngồi gần nó, chắc để có chỗ dựa tinh thần, hôm nay sinh nhật con Linh có khi chỉ là phụ, việc nó dẫn bạn về mới là chính, nó đã có gắng làm nhiều cách để cho em thấy thoải mái nhất những không khí vẫn rất gượng gạo, giống như sắp có hỏi cung, trước đấy em đã thì thầm tai nó “ đừng gắp cho em nhé, mọi người nhìn thấy em ngại lắm”. Nó ờ rồi mà lại quên, tiện đũa gắp luôn cho em miếng thịt lợn Mán :
– Em ăn đi, thịt lợn Mán HB đấy, ngon lắm
Em ngại ngùng, còn bao ánh mắt thì ngỡ ngàng, có gì đâu mà ghê vậy chớ, lại được cái con Hiền nữa chứ mặt cứ vênh lên nhìn rõ ghét chỉ muốn vả cho phát, con cháu mà láo…
Mới ăn được hai miếng thịt, nuốt chưa trôi một chén rượu mà màn thẩm tra lý lịch đã bắt đầu, ông già nó :
– Cháu quê ở đâu ?
– Cháu ở Nam Định ạ
– Bố mẹ nhà có khỏe không cháu
– Dạ bố mẹ cháu vẫn khỏe ah
Chắc hỏi thế xem bố mẹ có còn nguyên không hay đã có cụ nào thác chưa đây mà, ông già hỏi chuối vãi, nó nghe mà thấy tức rồi đấy
– Ừ, thế nhà cháu mấy anh chị em?
– Nhà cháu 3 chị em, cháu là út ah
– Cháu học cùng trường với Nhất , à Hoàng nhà bác ah?
– Không , cháu học trường KHXH& NV ạ
– Thế à, cháu học năm mấy rồi?
– Cháu năm thứ 4 , sắp ra trường ạ..
Nhiều người lại bất ngờ, dấu hỏi to đùng trên gương mặt ông già nó, chắc ông đang thắc mắc không lẽ thằng quý tử đẹp giai tài giỏi cỡ thằng con trai mình lại đi yêu gái già, hơn tuổi ah? Nó thì thấy nóng mặt dù mới uống một chén :
– Thôi bố hỏi nhiều thế, như công an hỏi cung ý, ai mà ăn được…
Có 3 người về phe nó là bà chị quý khi bảo với em :
– Em cứ ăn tự nhiên đi nhá, đừng ngại…
Ông anh rể thì đánh lạc hướng ông già bằng cách mời rượu :
– Con mời bố một chén
Con Linh thì nói “ Hôm nay sinh nhật cháu mà ông, ông chẳng hỏi cháu ông học hành thế nào, thi trường gì ah?”. Nó cười lấy tay ra dấu ok với con Linh, con bé này khá, được, hôm nào lên HN cậu đèo đi ăn kem Tràng Tiền. mà cái con Hiền bên cạnh sao mặt cứ xị ra thế???
Cơm xong mặc dù ai cũng can nhưng em cứ xung phong đòi rửa bát cùng hai con bé kia, thấy ríu rít hỏi chuyện sinh viên sinh viếc…Trên này mọi người ngồi bàn uống nước và bắt đầu bàn tán, bà già nó thì vẫn nhỏ nhẹ :
– mẹ thấy cũng được, chỉ có điều hơn tuổi có sao không con ?
– hơn tuổi có sao đâu, con thấy nó cũng trẻ mà, có già hơn cậu nhà mình đâu… Chị nó tiếp lời
– Nhà tận Nam Định , cũng xa nhỉ
– Vâng, kể ra cũng hơi xa, đi lại vất vả đấy, sau này còn con cái…
………….
– thôi, không nói nữa
Nó khó chịu gắt gỏng, ông già nó nhấp ngụm trà rồi dứt khoát :
– kệ cha nó, lớn rồi muốn như nào là việc của nó, không nói nữa…
Về HN, ngồi bên gốc cây xà cừ quen thuộc, nơi chứng kiến tình yêu của hai đứa từ những ngày đầu bỡ ngỡ. Ôm em trong vòng tay, hôn lên trán em dịu dàng, em ngước đôi mắt long lanh lên nhìn nó :
– Mọi người có vẻ không thích em anh nhỉ?
– Đâu, ai cũng quý em mà
– Tại em già hơn anh đấy
– Ai già hơn? Anh già hơn em thì có
– Thật không?
– Thật
Nó ôm em thật chặt sát vào mình và đặt lên môi em một nụ hôn bỏng cháy, nó ghé sát vào bên tai em thì thầm :
– Anh yêu em…dù có như thế nào anh vẫn yêu em
Thực sự lúc đấy em đã rất xúc động, em ôm sát hơn vào nó, vòng tay thật chặt đến ngạt thở, mắt em ngân ngấn lệ nhòa :
– Anh…đừng rời xa em nhé, em sợ lắm.
Hai tâm hồn ấy như hòa quện vào nhau, tay nắm chặt tay, môi kề môi, không dám rời ra như sợ rằng nếu buông tay tình yêu kia sẽ bay mất, muốn giữ mãi khoảnh khắc yêu thương này.
Bài luận văn của em đã hoàn thành và được đánh giá khá cao, vậy là em gần như đã ra trường, chỉ còn đợi nhận bằng nữa là xong. Thời gian này việc tương lai của hai đứa được nó và em đưa ra bàn luận khá nhiều lần. Trước mắt trong thời gian chờ bằng em vẫn ở trong KTX, nhưng không phải đến trường nữa, em sẽ đi làm thêm, đợi lấy bằng sẽ đi xin việc. Em không muốn chuyển ra ngoài ở cùng với nó, sẽ không tiện, mà nó cũng không muốn mọi người đánh giá bàn tán là “ sống với nhau như vợ chồng”. Thời gian sắp tới đây sẽ rất khó khăn, vì nó 3 năm nữa mới ra trường, đó là một thử thách to lớn cho tình yêu của hai đứa.
Em thông báo là đã tìm được công việc với một bạn cùng phòng, nó không biết rõ là công việc gì, chỉ biết là em sẽ đi giới thiệu và bán mỹ phẩm, hãng gì đấy của Pháp, được hưởng phần trăm theo sản phẩm, nếu giới thiệu được cho nhiều người thì lại càng được phần trăn nhiều hơn. Một công việc không liên quan gì đến chuyên nghành học, thu nhập thì ít, lại bấp bênh, chỉ là giải pháp tạm thời. Nhiều lúc nó nghĩ, cứ cố gắng đợi nó ra trường, lương KTS của nó thừa sức nuôi em, nó nghĩ đơn giản như thế.
Đợt này em hay về quê, có lẽ công việc không được tốt, khi nó hỏi thì em nói ở nhà cũng có chút việc, mới cả công việc trên này không suôn sẻ nên em khá buồn, cũng phải cố gắng rất nhiều. Nó động viên :
– Em chịu khó một thời gian, rồi sẽ ổn thôi
– Vâng, em sẽ cố gắng, được ở bên cạnh anh và có anh động viên, em yên tâm rất nhiều.
Càng gần đến ngày em nhận bằng, em càng về quê nhiều hơn, mỗi lần lên thì lại tâm trạng, khiến nó rất lo lắng, gặng hỏi em cũng không nói. Có hôm, hai đứa ngồi dưới gốc cây xà cừ, em buồn mắt cứ nhìn xa xăm, đầy tâm trạng :
– Có việc gì vậy em?
– Không anh ạ
– Đừng giấu anh, nói cho anh nghe đi
Em nép người vào nó, vòng tay qua ôm lấy nó mà thổn thức, hình như em khóc :
– Anh…nếu em phải về quê, anh có còn yêu em không, có còn thương còn nhớ em không?
– Sao lại về quê?
– ở trên này em không xin được việc làm, cứ như thế này em tủi thân lắm, bố mẹ em ở quê cũng không yên lòng…
– Thế về quê có xin được việc không?
Em im lặng hồi lâu, nước mắt vẫn không ngừng rơi , lăn dài trên má .
– Về quê..em sẽ rất nhớ anh, nhưng ở lại em không biết phải làm thế nào, em thấy hoang mang quá anh ạ.
– Em cứ bình tĩnh rồi 2 đứa mình tính, có anh luôn ở bên em rồi mà…
Ngày em nhận bằng, đáng lẽ ra với nó phải là một ngày vui, mà sao lòng nặng trĩu. Nhận bằng xong em cũng sẽ rời khỏi KTX, và ra trường, nếu không học lên cao học thì kết thúc cuộc sống sinh viên, đi xin việc làm. Còn với nó, 3 năm dài đang phía trước. Trước hôm nhận bằng em có về quê, khi lên thì đi cùng với chị gái nên nó cũng chẳng gần gũi em được nhiều, chỉ thấy em khá buồn, thần thái không tốt, hình như em đã khóc…rất nhiều.
Ngày ấy, nó cũng đến, với bó hoa trên tay chúc mừng em, nhìn em rạng ngời với nụ cười tươi trong nắng, bao nhiêu kỳ vọng tương lai đang rộng mở trong nó, cả hai sẽ cùng nhau nắm tay vượt qua hết thác gềnh, đến bến bờ hạnh phúc.
Buổi chiều, anh rể em giúp em dọn đồ, còn nó được chị gái em hẹn ra quán nước ở đường Lương Thế Vinh, ngay cổng KTX Mễ Trì, chẳng biết chị hẹn nó ra có việc gì? Nó thấy khá hoang mang.