Cave Biển Đông - Chương 8: Là đàn bà, không ai muốn làm cave đâu (3)
Cô chủ tôi giơ cho tôi xem cái túi to có in hình một chú chó mà vừa nãy tôi nhìn thấy. Cái này là đồ ăn, nó làm tôi tò mò vì tôi chưa từng ăn loại thức ăn này bao giờ.
Đấy là đồ của tôi. Nói xong cô chủ vào bếp nấu thức ăn, tôi quỳ hai chân sau, duỗi thẳng hai chân trước theo tư thế ngồi rất chó mà ngắm nhìn cô chủ tôi nấu ăn. Nhiều mùi thức ăn lắm nhưng tôi ngửi thấy một mùi cực kỳ quyến rũ, đó là một quả trứng vịt lộn. Hayza, tươm.
—
Vừa tợp xong quả trứng và một ít cơm trắng, cô chủ tôi thì ăn cơm sáng của người ở trên bàn ăn thì có tiếng chuông cửa. Tôi đã ngửi thấy mùi của mấy người chứ không phải một. Tiếng chuông inh ỏi làm tôi có cảm giác gì đó bất an. Cô chủ tôi đang ăn dở phải đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra là một ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên và có phần sợ sệt của cô chủ nhìn vào đám người mới đến, mà người đứng đầu nhìn rất dữ tợn, hắn có cái đầu trọc lóc, trên tay và cổ hắn là đủ thứ hình thù kì dị. Cô chủ tôi ú ớ:
– Anh Hải, sao anh đến không báo trước cho em.
Thằng cha đầu trọc tên là Hải, tôi nhớ như vậy, theo sau hắn còn có 2 người nữa, mặt cũng hằm hằm, băm trợn nhìn sợ chết đi được. Tên Hải tự tay đẩy cửa rộng ra rồi đi thẳng vào phòng khách mà không cần được mời, tôi có cảm giác nó mới thực sự là chủ của ngôi nhà này. Nó ngồi vào ghế còn 2 thằng đi cùng thì khoanh tay trước ngực đứng ở sau lưng. Cô chủ tôi rón rén như một con mèo gặp mưa. Thằng Hải gác chân phải lên chân trái, nó hất hàm về phía cô chủ tôi:
– Tiền phế vụ tối hôm qua, tiền bốc bát họ của tuần này. Tiền trả gốc lãi hàng tháng, tất cả 8 triệu rưởi.
Tôi vẫn ngồi ở cạnh cái đĩa cơm của tôi từ nãy đến giờ, trước khi cô chủ tôi ra mở cửa có dặn tôi ở yên ở đây. Tôi không hiểu 8 triệu rưởi nó là cái gì, to hay bé. Nhưng tôi thấy cô chủ co rúm người lại khi nghe thằng Hải nói như vậy, cô ấp úng xoa xoa hai bàn tay:
– Hôm qua em chẳng thu được đồng nào, thằng đấy nó chơi xong, nó bảo nó không mang tiền.
Cô chủ nói chưa dứt câu thì thằng Hải đã chỉ tay vào mặt cô quát:
– Mày định qua mặt tao à? Nó bảo trả mày 10 triệu. Đưa tiền nhanh lên, tao còn phải qua chỗ con Hồng con Thắm nữa.
– Thằng đấy nó điêu đấy, nó chơi xong nó trả em bằng con chó con chứ làm gì có đồng nào.
Cả ba thằng vừa vào trố mắt nghe cô chủ tôi nói, chắc là chúng nó không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Sau khi trố mắt một hồi chúng chuyển sang cười ha hả như những thằng điên:
– Ha ha ha ha! mày nói dối thì cũng chọn từ mà nói. Từ thủa bé đến giờ tao chưa bao giờ nghe thấy thằng nào mang chó đi trả tiền chơi cave.
Cô chủ tôi chẳng cười nổi nữa, tôi biết điều cô chủ nói là sự thật. Cô chỉ về phía tôi ở góc bếp:
– Kia kìa, anh nhìn xem. Con chó thằng khách trả hôm qua kia kìa.
Tôi lại tưởng cô chủ gọi tôi ra, thế là tôi oai hùng vẫy đuôi đi bằng bốn chân chạy lại phía chân cô chủ tôi ngửi ngửi. Tôi không ưa mấy thằng vừa đến, vì chúng nó làm cho cô chủ tôi sợ.
Mấy thằng nhìn tôi như nhìn vật thể lạ, bọn nó chắc không biết tôi là ai, không biết tôi thuộc giống chó gì, không biết giá trị của tôi như thế nào:
– Ha ha ha ha, 10 triệu một con chó bé tẹo thế này à? Ha ha ha ha, Câm mồm. Mày định lừa tao hả. Không nói nhiều nữa, tiền đâu. Nhanh tao còn đi.
Cô chủ tôi bị quát thì co rúm người lại, cô theo phản xạ nhấc hẳn 2 chân lên ghế. Còn tôi cũng bị tiếng quát ấy làm cho giật mình, tôi cũng sủa “ẳng ẳng ẳng” lên mấy phát. Nhưng có vẻ như tiếng sủa của tôi không có giá trị gì, phải là tiếng gầm gừ “gâu gâu gâu” oai hùng giống của mẹ tôi thì mới làm cho người ta sợ được, cũng bởi tôi còn bé quá, chưa vỡ tiếng.
– Anh Hải, anh đợi em tí. Để em vào lấy tiền.
Và cô chủ tôi thò chân xuống nền sàn nhà, ngay cạnh chỗ tôi. Tôi còn nghe thấy rất rõ tiếng tim cô chủ tôi đập thình thịch, tôi đoán là cô chủ đang sợ lắm, tôi thương cô chủ.
Khi cô chủ đi vào phòng, mấy thằng ngồi ngoài mặt hơi dãn ra một tí, chúng đang hả hê vì đã dọa được cô chủ tôi. Lúc này chỉ còn tôi và 3 thằng vừa mới đến ở ngoài phòng khách. Tôi theo bản năng thì tập trung tinh thần vào đôi lỗ mũi của mình để đánh hơi và phân biệt mùi của cả 3 thằng này. Trên người chúng có một mùi mà tôi nghĩ là rất ít người bình thường có, mùi của kim loại, giống mùi của con dao trong nhà bếp, cả 3 thằng đều có luôn chứ không phải một. Bọn chúng thật là nguy hiểm.
Rồi cô chủ đi ra, trên tay cầm một sấp giấy, chắc là cái này liên quan đến “8 triệu rưởi” mà bọn thằng Hải vừa mới nói rồi. Cô rụt tay tiếc nuối đưa cho thằng Hải:
– Anh Hải, tất cả em chỉ còn có hơn 4 triệu thôi. Anh cầm tạm rồi giới thiệu khách cho em. Có tiền em trả anh ngay.
Một thằng đằng sau thằng Hải tiến lại phía cô chủ giật lấy tập giấy trên tay cô chủ tôi rồi đếm rất nhanh, đếm xong nó đút vào túi:
– Đại ca, 4 triệu 3.
Mặt thằng Hải lại đanh lại làm xương gò má của nó nhô ra, nó từ từ đứng dậy lừ lừ tiến về phía cô chủ tôi:
– Con này, mày đùa tao đấy à? 8 triệu rưởi, mày nghe rõ chưa?
– Nhưng em chỉ còn có từng đấy, nhà không còn một đồng nào. Không tin anh cứ lục mà xem.
– “Bốp”, thằng Hải thẳng tay tát một cái rất mạnh làm cô chủ ngã sống xoài ra đằng sau.
– “Á á á”.
Tôi theo bản năng và cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, tôi sủa hết cỡ “Ẳng ẳng ẳng” và lao về phía chân thằng Hải, tôi há miệng nhe hai hàm răng non của mình ra rồi lấy hết sức bình sinh ngoạm vào chân bắp chân thằng Hải một phát, nhưng miếng ngoạm của tôi không đủ sức, miệng tôi không đủ rộng nên chỉ ngậm mồm được vào cái quần bằng vải rất dày của nó.
– Con chó này, dám căn tao.
Và thằng Hải vẩy cái chân bị tôi ngoạm một cái làm tôi văng ra một khoảng nhỏ, nhưng chưa dừng ở đó, nó phi tới dùng chân sút mạnh một phát vào mạng sườn tôi làm tôi bay như một quả bóng qua cả chỗ cô chủ tôi đang nằm xoa má vào trong khu bếp.
Tôi chỉ kịp “ẳng ẳng” lên vài phát rồi thở dốc, lần đầu tiên tôi bị đau như vậy.
Và tôi nghe tiếng cô chủ tôi thét lên:
– Đốm !
Tiếng gọi đó sẽ in đậm tâm trí tôi cả quãng đời về sau. Tiếng gọi đó tôi hiểu là tiếng lo lắng của cô chủ dành cho tôi.
– Anh Hải, có gì từ từ nói. Em xin anh.
– Loại đĩ chúng mày nói nhẹ không nghe. Tối nay 10h có mặt ở vũ trường Over Night.
Tôi thu lu ở một góc bếp, lần đầu tiên tôi biết cảm giác sợ sệt nó là như thế nào. Tôi mà ra đấy lúc này dễ bị ăn một quả nữa. Tôi ước giờ mình to lớn như mẹ của tôi, răng tôi chắc, hàm tôi khỏe thì nhất định tôi sẽ sống mái với thằng Hải kia một trận. Tôi nhớ như in trong đầu cái cú tát vừa rồi, cái cú đá vừa rồi của thằng Hải đầu trọc dành cho chủ tớ tôi.
Cô chủ tôi lồm cồm bò dậy, một tay cô vẫn còn đặt lên cái má vừa bị đánh, cô gần như sắp khóc:
– Em không đi vũ trường đâu, anh cho em làm việc khác.
Thằng Hải lại ngồi lại vị trí của nó, nó trở giọng ôn tồn:
– Cô em có lựa chọn khác sao? Hay là muốn hạ giá đi hàng rẻ để anh còn biết.
Cô chủ tôi ấp úng:
– Em … không ……….. phải thế. Ý em là anh mối thêm khách cho em. Trước tuần em đi 3 lần thì bây giờ ngày 1 lần đi. Em làm thêm có tiền trả anh.
– Mày khôn nhỉ? Mày tưởng mình mày là cave à? Mối thơm không chia đều chị em chúng mày lại bảo tao thiên vị. Không nói nhiều nữa. Đêm nay không đến vũ trường thì từ mai đi hàng rẻ. Chúng mày, về!
Nó nói xong không để cô chủ tôi phân bua gì, bọn chúng nhanh chóng ra khỏi cửa, đến cửa thằng Hải ngoảnh lại nói:
– Mà đi hàng rẻ thì không còn được ở chung cư nữa đâu.
Cánh cửa đóng cái “rầm”, cô chủ tôi lại giật mình thót một cái. Nhìn cái dáng người cao cao nhỏ bé của cô chủ đang co quắp trên cái ghế tôi thấy cô chủ tôi thật tội nghiệp, thật mong manh và khổ sở.
Chúng đi rồi, căn phòng lại trở lại yên lặng, chỉ còn tiếng ư ử của tôi ở góc bếp. Nghe thấy tiếng tôi, cô chủ vùng đứng dậy đi nhanh như chạy về phía tôi.
Cô bế hẳn tôi lên ấp vào bụng, lưng tôi chạm vào vú của cô chủ, êm giống như vú mẹ tôi. Cô sờ sờ khắp một lượt thân mình tôi xem tôi có bị gãy cái xương nào không:
– Đốm ngoan, có bị đau lắm không. Vì tao mà mày bị đánh. Tao xin lỗi. Mà mày dại lắm cơ, cắn nó làm gì, mày bé như một con mèo thế này thì cắn được ai.
Tôi dụi đầu vào phần dưới vú của cô chủ, cô đang nựng và xót tôi, điều đó làm tôi cảm động lắm, tôi phải hay ăn chóng lớn, phải to như mẹ tôi, phải khỏe như mẹ tôi, có như vậy tôi mới bảo vệ được cô chủ của mình.
Cô chủ ngồi xuống ghế, cô vẫn vuốt ve tôi, hình như cô khóc, tôi thấy có giọt nước rơi xuống sống lưng mình. Cô tự nói một mình nhưng tôi nghe như là nói với tôi:
– Đốm mày biết không? Là đàn bà không ai chọn cho mình con đường như thế này cả. Tủi nhục lắm. Tao đâu muốn vậy đâu. Nhưng tao không còn cách nào khác. Tao đang học đại học dở mà phải bỏ để đi làm kiếm tiền. Nghề này nếu biết làm cũng đủ để trang trải và tích lũy. Nhưng chính bọn ma cô, tú bà mới là những kẻ kiếm được nhiều tiền nhất. Chúng dùng đủ mọi thủ đoạn để không cho gái trở lại làm người lương thiện. Chúng dồn người ta vào bước đường cùng để mãi mãi làm cỗ máy kiếm tiền cho bọn chúng. Tiền công thì chúng cướp trắng một nửa, rồi chúng cho vay tiền rất dễ dàng nhưng tính lãi thì cắt cổ. Cái vòng luẩn quẩn cứ đeo bám muốn dứt mà không dứt ra được. Muốn trốn mà không trốn được.
Tôi nhắm hờ mắt như đang ngủ trong lòng cô chủ nhưng tai tôi lắng nghe từng chữ một, tôi thật là chẳng hiểu cô chủ đang nói cái gì cả, tôi chỉ biết là cô chủ đang ở hoàn cảnh nào đó rất khổ mà thôi.
– Chúng ép tao phải đi làm gái vũ trường, mày có biết ở đó là hàng xa cạm bẫy đang rình rập không? Tao đã trốn đi vũ trường từ lâu lắm rồi, nhưng đến nước này chắc cũng không thể trốn được nữa. Đành phó mặc cho số phận thôi. Tao cần tiền, mẹ tao bệnh, em tao học. Tao không còn cách nào khác cả. Đi vũ trường thì tiền kiếm được nhiều hơn nhưng mày có biết không, người sẽ chẳng ra người nữa đâu, tao sợ nhất là ………………. Ma túy.
Tôi vẫn co ro trong lòng cô chủ. Cô vừa nhấn mạnh hai chữ “ma túy”, tôi chẳng biết nó là cái gì mà làm cô chủ tôi sợ như vậy. Thôi đành phó mặc tất cả cho số phận vậy, tôi phận chó, cô chủ phận người, nhưng xem ra cả hai đều khổ như nhau. Việc tôi cần làm lúc này là ăn thật nhiều, lớn thật nhanh để có thể bảo vệ được cô chủ của mình. Đời chó của tôi đơn giản chỉ có vậy thôi.