Cave Biển Đông - Chương 6: Là đàn bà, không ai muốn làm cave đâu (1)
Loài người các bạn đã bao giờ trần truồng ngủ ngoài công viên qua đêm bao giờ chưa nhỉ? Tôi dám cá là có nhưng rất là hiếm hoi. Ấy vậy mà tôi đang trần truồng ngủ dưới gầm cái ghế đá ở cái vườn hoa bên cạnh tòa nhà cao tầng của cô chủ tôi đây này.
Tôi cũng chẳng biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa, chỉ biết rằng trong mắt tôi lúc này chẳng có lấy một bóng người, ánh đèn nhỏ chỗ cửa ra vào tòa nhà là ánh sáng duy nhất. Tôi ngủ chập chờn. Lần đầu tiên trong đời tôi rơi vào hoàn cảnh này, cảnh không nhà không người thân. Nếu giờ này ngày hôm qua, có lẽ tôi đang rúc ở vú mẹ, bên cạnh các anh chị của tôi mà tìm hơi ấm. Ngày đầu tiên xa mẹ, tôi đã phải chịu cảnh này rồi, chẳng biết có ai thương tôi không nữa. Chắc là chẳng có ai đâu, bởi vì tôi chỉ là một con chó mà thôi.
Tôi nghe lời cô chủ tôi, cố chờ đến sáng xem có tấm lòng hảo tâm nào đến nhận tôi, cho tôi ăn không. Giấc ngủ chập chờn lắm bởi tôi cứ lo sợ một điều gì đó bất an sẽ đến với mình trong lúc ngủ. Tiếng một chiếc lá rơi cũng làm tôi giật mình thon thót, tiếng gió lùa vào chân chiếc ghế đá vun vút cũng làm tim tôi đập thình thịch.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng “Kong” rất nhỏ phát ra từ cái hộp sắt, điều đó báo hiệu có người vừa mới rời cái hộp ấy đi ra ngoài. Và lạ lùng hơn nữa, đập vào mũi tôi là một mùi rất quen thuộc, đúng rồi, đó chính là mùi của cô chủ tôi. Trời vẫn còn chưa sáng, không biết cô chủ tôi đi đâu? Tôi tỉnh hẳn ngủ nhưng vẫn nghi ngờ điều gì đó chẳng lành, ấy thế nên tôi không có kêu lên một tiếng nào, tôi nép sát vào cái chân ghế đá và quan sát tình hình.
Và tôi nhìn thấy bóng dáng của cô chủ xuất hiện ở cửa của tòa nhà, vẫn bộ đồ cộc tối hôm qua nhưng tôi thấy cô chủ khoác thêm bên ngoài một chiếc áo dài nữa, chắc là cô chủ sợ lạnh nên làm như vậy.
Cô tiến lại gần phía công viên nơi tôi đang trốn trong gầm ghế, hình như cô ấy đang tìm tôi thì phải, tôi thấy cô chủ ngó ngó, căng mắt tìm một thứ gì đấy, ban đêm người ta đã tắt hết điện ở khu vực này, tôi lại đen tuyền nên cô không nhìn thấy tôi.
Cô đã đến chỗ cái ghế đá nơi tôi đang ở dưới gầm ghế, bàn chân cô chủ đang ở sát ngay cạnh tôi, nhưng tôi vẫn im lặng không nhúc nhích, tôi chưa biết được cô chủ định làm gì với tôi nữa. Bỗng tôi nghe thấy tiếng cô chủ gọi tôi nho nhỏ, nho nhỏ rồi to dần:
– Đốm ơi! Đốm ơi! Đốm ơi! Mày đâu rồi?
Ô, hóa ra cô chủ đang tìm tôi thật sao? Nhưng tìm tôi để làm gì? Hôm qua còn lạnh nhạt đuổi tôi đi cơ mà.
Tôi nghĩ thầm trong đầu: “Tìm làm chi? Định thịt tôi chắc?”
Rồi cô chủ đi quanh quẩn khắp cái khuôn viên tìm ở những hốc những khe xem tôi có trú ở đó không? Nhìn bộ dạng của cô chủ tôi đoán hình như cô cũng lo cho tôi thì phải, tôi bắt đầu bớt sợ hơn, bắt đầu cảm nhận được sự an toàn đến từ hành động của cô chủ, rằng cô hình như đã thay đổi ý kiến của mình rồi thì phải. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn phải xem thế nào đá rồi mới lên tiếng, mẹ tôi vẫn thường dậy anh em chúng tôi rằng: “Con người là loài vật phức tạp nhất trong thế giới động vật, không biết đâu mà lần các con ạ”.
Rồi cô chủ lại trở về cái ghế đá, cô không ngồi mà vẫn đứng, cô nói nhỏ nhưng với đôi tai của tôi thì nó giống như tiếng hét vậy:
– Chắc là Đốm được người nào đó mang về nuôi rồi. Thôi vậy cũng được, chỉ mong là người ta sẽ đối xử tốt với nó.
Cô chủ còn tần ngần độ một lúc nữa mới bước chân trở lại tòa nhà cao tầng kia, nhưng khi cô vừa bước đi được vài bước chân thì đó là cơ hội cuối cùng của tôi. Lúc đó tôi suy nghĩ đơn giản lắm, tôi nghĩ là “cô chủ quan tâm đến mình, lo lắng cho mình vậy chắc là cô chủ có tình cảm với mình rồi. Vậy mình cũng nên cho cô chủ một cơ hội được nuôi mình chứ”.
Tôi sủa nhẹ, tiếng sủa của một con chó con đến tôi nghe còn thấy vừa lòng nữa là: “Ẳng ẳng ẳng”.
Rồi tôi chạy ra khỏi gầm ghế một đoạn, tôi quẫy quẫy cái đuôi, lắc lắc cái mông, thè lưỡi ra thở phì phò giống như kiểu chó mừng chủ. Tôi cảm giác mình dễ thương chết đi được.
Cô chủ nghe tiếng sủa của tôi, cô đứng khựng lại rồi lập tức quay lưng nhìn về phía tiếng sủa của tôi. Rồi cô bước từng bước một nhưng nhanh dần mà chạy lại phía tôi, mới gặp nhau một lúc thôi nhưng tôi có cảm giác cô chủ quyến luyến tôi lắm:
– Đốm! Đốm.
Tôi lại “ẳng ẳng ẳng” thêm một tràng nữa thể hiện sự vui mừng khi gặp lại, vừa sủa tôi vừa bước đều bốn chân về phía cô chủ. Rồi cô chủ cúi xuống, xốc nách tôi lên rồi lồng tôi vào chiếc áo khoác bên ngoài. Tôi thấy tay cô chủ ướt vì sương đọng lại trên bộ lông đen hẵng còn mỏng của tôi.
– Đốm, mày lạnh lắm hả, tao thấy người mày ướt đẫm đây này. Thôi tao đưa mày về nhà.
Tôi không dám dụi mạnh mình vào người cô chủ để tìm hơi ấm giống như tôi đã từng làm với mẹ, tôi sợ cô chủ sẽ ướt cái áo mỏng bên trong. Chừng đó thôi cũng làm tôi vui sướng lắm rồi. Ai đã từng ở ngoài trời lạnh buốt cả đêm mới thấu được một hơi ấm nhỏ nhoi thôi cũng quý giá biết chừng nào.
Cô chủ trùm kín tôi vào trong cái áo khoác của cô rồi đi lại về phía tòa nhà. Tôi lại nghe tiếng “koong” của cái hộp, giờ thì thực ra tôi không cần nghe tiếng đó cũng biết là mình đang ở trong hộp, mùi sắt, mùi người hỗn độn là đủ để tôi biết rồi.
Và thế là tôi lại trở lại ngôi nhà của cô chủ, mà giờ đây tôi nghĩ nó cũng chính là ngôi nhà của mình.
—
Cánh cửa phòng đóng lại, cô chủ thả tôi ra khỏi cái áo khoác, tôi không còn ngơ ngác nhìn căn phòng nữa, mới đây thôi nhưng tôi đã quen thuộc mọi thứ cả rồi. Tôi rũ mình một cái theo phong cách chó làm những hạt sương trên lông bay tung tóe khắp căn phòng, nhìn thì đẹp mắt nhưng tôi lại thấy cô chủ nhẩy dựng lên la tôi:
– Đốm, mày làm ướt hết sàn nhà rồi.
Lông tôi vẫn còn ướt, lại bị xù sau cú lắc mình thần thánh nên nhìn tôi giờ chắc buồn cười lắm. Nhưng tôi không dám cười vì tôi vừa bị cô chủ dễ thương của tôi mắng, và tôi ngầm hiểu rằng hành động này làm phiền cô chủ, từ nay tôi sẽ không thế nữa. Tôi thè lưỡi nhìn cô chủ như muốn nói : “Em biết lỗi rồi”.
Cô chủ đi vào nhà vệ sinh, cô lấy ra một cái khăn to tướng rồi lại gần tôi trùm từ cổ xuống đến tận đuôi. Cô chủ ngồi phệt xuống sàn, cạnh cái bàn uống nước, vừa lau người cho tôi cô vừa nói, tôi hiểu rằng cô đang tâm sự với tôi:
– Khổ thân mày Đốm, không có ai nhận mày phải không? Thôi, kể như tao với mày cũng gọi là có duyên. Mày ở với tao vậy, cuộc đời tao đến nước này cũng chẳng có ai làm bạn, thôi thì lấy một con chó như mày làm bạn của tao.
Cô chủ lau tỉ mỉ từng tí một, tôi cảm thấy cô như mẹ tôi vậy. Tôi còn nhớ, có lần lúc được vài ngày tuổi, lúc mẹ con tôi đang chơi ở ngoài sân thì từ trên trời rơi xuống những giọt nước. Mẹ thì chạy vào trong chuồng cho khỏi ướt, còn mấy anh chị em chúng tôi thì thích quá, lần đầu tiên được như vậy nên không chịu vào, cứ ở ngoài sân mà đùa nghịch đớp những giọt nước mát ngọt ấy. Đến khi mẹ ở trong chuồng sủa inh ỏi : “Gâu gâu gâu! Mấy con chó điên kia, có vào không ướt hết lông bây giờ”, chúng tôi mới nối đuôi nhau đi vào chuồng. Mẹ mắng thì mắng vậy nhưng mẹ lại dùng bộ lông rất dầy của mẹ cọ cọ vào người chúng tôi, riêng tôi mẹ còn ưu ái dùng lưỡi liếm liếm vào những chỗ lông chưa khô hẳn nữa.
Giờ tôi lại được cô chủ lau khô người, tất nhiên là cô không dùng cái đám lông ở chỗ háng của cô lau cho tôi giống như mẹ từng làm, cô cũng không dùng lưỡi của cô liếm vào lông tôi giống như mẹ, nhưng cái khăn kia làm thay bộ lông rồi. Tôi thích thú mừng ra mặt, chắc là ánh mắt của tôi biểu hiện điều đó hay sao ấy, tôi thấy cô chủ tôi mỉm cười. Tôi còn nằm ngửa ra, co bốn chân lên trời cho cô chủ lau bụng cho tôi nữa. Cô vừa lau vừa nói:
– Tao cũng chẳng biết là có nuôi nổi mày không Đốm ạ. Nhưng mà thôi kệ bố đời đi nhỉ. Tao đang phải nuôi một ông bố nát rượu người không ra người, đang phải nuôi một bà mẹ bệnh tật liên miên, đang phải nuôi một đứa em trai học cấp III, giờ nuôi thêm mày nữa cũng được chả sao. Khó thì khó rồi.
Nghe cô chủ kể như vậy, tôi cũng chưa hiểu mô tê gì, nhưng trong giọng nói của cô chủ có vẻ gì đó buồn lắm, chắc là cô vừa kể khổ cho tôi nghe rồi. Cô chủ buồn làm tôi cũng buồn lây, tôi không còn quẫy đuôi, co chân nữa, tôi lật người trở lại rồi liếm liếm lưỡi vào bàn chân của cô chủ, “Cô chủ ơi, đừng buồn nữa, cuộc sống mà”.
– Đốm, buồn, ghê chết đi được.
Chắc cô chủ buồn cười vì tôi liếm vào chân. Nhưng tôi không thấy cô chủ đẩy đầu tôi ra, chỉ kêu vậy thôi. Chắc là cô chủ thích thì phải, tôi ghi nhớ rằng hành động này của tôi làm cô chủ vui.
– Mày ở cùng tao thì phải chịu khổ nhiều đấy, nếu không chịu được thì tao cũng đành thôi. Giờ giấc làm việc của tao lung tung, cơm cũng có hôm có hôm không. Chó không được chê chủ nghèo.