Cave Biển Đông - Chương 5: Đốm (5)
Tôi nghe thấy được ăn liền quẫy đuôi mừng rỡ, đúng là bụng tôi đang đói cồn cào đây này, giờ này nếu ở nhà là tôi đang mút sữa mẹ rồi, không được nhiều nhưng mút lâu cũng làm tôi đỡ đói.
Thấy tôi quẫy đuôi, cô chủ tôi mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy đi vào trong bếp, tôi cũng đi theo như một con chó, à mà không phải là như một con chó, tôi đúng là một con chó mà.
Cô chủ tôi lấy một cái đĩa con, cô xới một ít cơm trắng vào trong đĩa, rồi cô mở tủ lạnh gắp một khúc cá kho rất to đặt vào đĩa. Ôi trời, tươm rồi, vừa ngày đầu về nhà mới có cơm trắng cá kho ăn ngay. Kể ra kiếp chó cũng không đến nỗi tệ.
Tôi cứ quẩn ở chân của cô chủ, cô mang đĩa thức ăn ấy ra chỗ phòng khách rồi đặt xuống đất cho tôi ăn. Tôi vừa ăn lại còn được cô chủ dùng bàn tay trắng muốt của mình vuốt vuốt vào cổ như mát xa cho tôi, đời còn gì hơn thế.
Tôi đang nhằn nhằn miếng xương cá ra thì nghe cô chủ tôi nói giọng buồn buồn:
– Chó nhỏ à, tao không nuôi được mày đâu, nghề của tao nay đây mai đó, nuôi mày mà không chăm được cho mày thì tội nghiệp lắm. Mày ăn no đi rồi tao đưa mày đi. Chúng ta không có duyên làm bạn với nhau.
Tôi xuýt bị hóc xương, vậy là cô chủ cho tôi ăn xong rồi đuổi tôi đi. Vậy mà tôi cứ tưởng mình được vào chỗ tốt, được cô chủ thương yêu. Nhưng hình như cô chủ có nỗi khổ gì đó mới không nuôi tôi, chứ tôi cảm nhận trong ánh mắt, trong cái vuốt ve của cô chủ rằng cô cũng quý tôi mà.
Tôi không ăn nữa mà im ỉm nằm rạp xuống cạnh bàn chân của cô chủ, tôi thè lưỡi thở phì phò tỏ vẻ buồn rầu.
– Sao, mày buồn à, mày thích ở lại đây à?
Tôi quẫy quẫy cái đuôi, ngoáy ngoáy cái mông ngẩng đầu chó lên nhìn cô chủ “Cho tôi ở lại đi mà, sướng khổ thế nào tôi cũng chịu”.
– Khổ thân mày thật, nhưng tao không biết làm thế nào cả. Tao chỉ cho mày được một bữa ăn thôi.
Tôi lại buồn rồi, lại nằm xuống đếch thèm vẫy đuôi nữa, cầu xin người ta đến vậy rồi mà chẳng thèm rủ lòng thương lấy một cái, loài người thật là độc ác.
– Hay tao cho mày thêm một cái tên nữa làm kỷ niệm nhé. Gọi mày là gì bây giờ nhỉ. Vừa nãy thằng khách nói mày là đen tuyền, tai vểnh, đốm lưỡi, chân huyền đề …………….. À, phải rồi, tao gọi mày là Đốm nhé. Đốm. Đốm. Tên nghe hay phết nhỉ. Mày thích tên Đốm không?
Tôi có tên rồi sao? Ô kìa cái tên Đốm nghe hay phết nhỉ. Vào tai phết. Tôi quẫy đuôi lắc mông sủa “ẳng ẳng” lên tỏ vẻ mừng rỡ.
– Ha ha ha, thích phải không Đốm. Vậy là mày có tên rồi nhé Đốm. Tao chỉ làm cho mày được có vậy thôi Đốm ơi. Ăn đi, ăn nhiều vào.
Cô chủ lại trở lại giọng buồn buồn làm tôi cũng chẳng thiết ăn. Có vẻ như cô chủ vẫn không thay đổi ý định giữ tôi lại mà vẫn quyết đuổi tôi đi. Đuổi người ta đi rồi thì còn đặt tên cho người ta làm gì, để chủ mới nữa đặt tên có phải không. Tôi chẳng thèm van vỉ nữa, tôi chỉ buồn bằng cách nằm rạp xuống nền mà thôi.
Rồi cái giây phút ấy cũng đến. Cô chủ thấy tôi không ăn nữa, cô bế tôi lên đặt vào lòng mình rồi vuốt ve vài cái vào cổ tôi. Xong cô đứng dậy đi ra phía ngoài cửa, tôi ở trên tay cô chủ chui vào cái hộp sắt mà vừa rồi tôi lên cùng thằng chủ cũ.
Xuống đến mặt đất, tôi được cô chủ bế vào một khu công viên ở ngay bên cạnh tòa nhà, cô ngồi vào cái ghế đá, ôm tôi lần nữa rồi nói nhỏ như sợ ai nghe tiếng:
– Đốm, mày đợi ở đây, rồi sẽ có một người chủ mới đến đón mày. Người ta có điều kiện để nuôi mày, còn tao thì không. Mày chỉ cần đợi thôi, sẽ có người đến đón. Đốm, vĩnh biệt.
Nói rồi, cô chủ tôi đặt tôi sang bên cạnh, cô đứng dậy rồi quay lưng về phía tôi đi trở lại vào tòa nhà cao tầng. Tôi đứng trên ghế đá nhìn theo bóng cô chủ, mùi cô chủ tôi đã ghi nhớ kỹ trong đầu. Tôi biết cô cũng không muốn xa tôi đâu, nhưng có lẽ cô không đủ sức nuôi tôi thật, tôi biết giờ tôi còn bé, ăn còn ít, chứ vài tháng nữa thôi, khi tôi cao lớn thì nuôi được tôi không phải là vấn đề đơn giản.
Trước khi khuất khỏi tầm mắt tôi, cô chủ còn ngoái lại nhìn tôi thêm một lần nữa, tôi nhìn lại cô xem có níu kéo được gì không. Nhưng chẳng được gì, cô chạy một mạch rời khỏi tầm mắt của tôi. Vậy là cô bỏ tôi thật rồi, tôi đã chính thức trở thành một con chó vô chủ.
Tôi chui xuống gầm cái ghế đá để co ro lại cho khỏi lạnh, trời đêm sương xuống, mặt ghế đá lạnh buốt, cũng may là cái bụng tôi vẫn còn no no. Dưới cái gầm ghế đá, tôi nhìn ra xung quanh, tôi nhìn rõ mồn một từng thứ, nhưng tất cả đều xa lạ với tôi, tôi chẳng biết gì về cái thế giới rộng lớn này. Tôi cứ nằm vậy chờ cho trời sáng, bởi vì lúc đó tôi chẳng biết mình sẽ đi đâu và về đâu.