Cave Biển Đông - Chương 2: Đốm (2)
Và thế là nó túm được vào gáy tôi nhấc ra khỏi chuồng, cánh cửa chuồng vừa đóng lại là lúc mẹ tôi sủa lên to nhất, các anh chị của tôi cũng nhìn theo tôi sủa inh ỏi. Lúc này tôi mới hiểu được việc gì sẽ xảy ra, đúng rồi, tôi phải rời xa mẹ tôi, phải rời xa anh chị của tôi. Tôi không hiểu sao lúc đó tôi lại không sủa lên giống như mẹ và anh chị mà tôi chỉ nhìn họ một lượt, cái nhìn của kẻ sắp phải rời xa tổ ấm của mình. Tôi ư ử nói với mẹ và anh chị:
– Mẹ ơi, anh chị ơi!!!!.
Mẹ cũng thôi sủa mà ư ử:
– Út của mẹ, nhớ cẩn thận. Đừng làm mất mặt chó nghe con.
Anh chị tôi cũng hùa theo mẹ, tỏ vẻ tiếc thương:
– Út ơi. Út à! Ẳng ẳng ẳng.
Thấy tôi không có biểu hiện chống cự, thằng chủ có vẻ hài lòng lắm:
– Chó ngoan, chó ngoan, tao cho mày về ở nhà mới. Chó ngoan.
Nói xong nó đặt tôi vào trong cái làn, rồi lấy dây buộc miệng làn lại với nhau rồi xách ra chiếc xe máy ở sân.
Nó đặt tôi ở chỗ trống trên xe, ở giữa háng của nó. Tôi nhìn lại ngôi nhà của tôi lần cuối, không biết tôi còn có thể trở về đây được nữa không? có còn gặp lại mẹ tôi, các anh chị tôi lần nào nữa không? Rồi cuộc đời tôi sẽ đi về đâu? Hàng loạt câu hỏi đang hiện lên trong óc chó của tôi, tôi gục đầu xuống làn cam chịu để thằng chủ tôi chở tôi đi. Ngoài trời tối đen như mực.
—
Lần đầu tiên tôi bước ra khỏi vòng tay mẹ, mọi thứ với tôi đều là mới mẻ, cũng may trời tối nên những thứ tôi thấy không có nhiều, nếu thấy nhiều chắc sốc mất bởi vì tôi mới chỉ là một con chó hơn 1 tháng tuổi, tuổi thơ tôi chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhằn ti mẹ và những lần tranh đấu với đám anh chị của tôi.
Nói thì vậy nhưng tôi cũng thấy rất nhiều tòa nhà cao cao, nhiều loại máy móc khác với cái xe của thằng chủ tôi. Thằng chủ tôi nó đi vòng vèo một hồi, rồi khi tôi nhìn thấy một cái nhà cao lắm mà tôi không nhớ là bao nhiêu tầng, sau này tôi mới biết đó là một cái nhà chung cư, nó chui xuống đất, ngay dưới chân tòa nhà ấy, ở đó tôi thấy có rất nhiều loại xe nhang nhác giống xe của thằng chủ tôi.
Gửi xe ở đó, nó xách cái làn có chứa tôi đi vào một cái hộp gì đó bằng sắt, lúc này tôi mới thấy sờ sợ, nó cho mình vào đó không biết để làm gì, cũng may là nó đi cùng, chứ nếu nó thả tôi một mình ở trong cái hộp đó chắc là tôi phải chống cự đến cùng. Rồi những hàng chữ mầu đỏ bên sườn cái hộp sắt đó cứ từ từ lóe lên, đầu óc tôi có chút choáng váng, có cảm giác mình đang bay lên trời thì phải.
Tôi nghe tiếng “Koong” ở cái hộp sắt phát ra một cái thì thấy cánh cửa mở ra, hú hồn, ô, tôi lại nhìn thấy sàn nhà.
“Quái lạ, bay lên trời mãi mà vẫn ở dưới đất là sao?”, tôi nghĩ như vậy.
Xách cái làn, thằng chủ tôi ngó ngó nghiêng nghiêng tìm cái gì đó. Tôi nghe rõ tiếng nó lẩm bẩm:
– Phòng 1803, địt mẹ không biết có được thổi kèn không? Đây rồi.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì? Nó đi thổi kèn thì xách tôi đi theo làm gì, lúc đó tôi chỉ xác định là thằng này xách tôi đi bán cho chủ mới. Tôi thì thắc mắc không biết chủ mới của tôi là ai, ai cũng được miễn không phải là cái thằng chủ này của tôi. Mẹ tôi, các anh chị của tôi và đương nhiên là cả tôi nữa đều không ưa gì cái thằng chủ này. Tôi chửa bao giờ thấy nó vuốt vào cổ tôi cái nào, nó mở miệng ra địt mẹ, địt cha, là chó là má nghe mà phát bực.
Nhưng nếu thế thì cũng chưa đáng ghét cho lắm, cay nhất là nó còn ăn bớt phần của chúng tôi, chả là cứ cách một hôm là chúng tôi mỗi đứa có một quả trứng vịt lộn do bà chủ là mẹ cái thằng chủ này mua về cho chúng tôi. Nhưng mười hôm như một, 8 quả trứng vịt lộn thì bị thằng này giấu nhẹm đi một quả làm cái mả mẹ gì thì tôi chịu, thân tôi là út bé nhất đàn nên thường không tranh kịp với các anh chị tôi, thành ra tôi chả mấy khi được ăn trứng vịt lộn. Ghét vậy nên tôi gọi tên chủ này “thằng”, chứ chẳng có “ông” “bà” chi hết.
Tôi thấy làn của tôi dừng lại trước một tấm gỗ, tôi theo bản năng hít hít cái mũi mình đánh hơi, tôi cảm nhận rất rõ mùi này giống mùi của bà chủ tôi, mùi đàn bà đang ở trong cánh cửa kia, nhưng có khác hơn một chút là còn có thêm rất nhiều mùi khác nữa mà sau này tôi biết là mùi son phấn, mùi nước hoa. Tôi nói cho quý vị con người biết chưa ấy nhỉ? loài chó chúng tôi mặc dù mầu sắc thì hơi kém một tý nhưng các giác quan khác thì hơn hàng trăm lần so với loài người, đặc biệt là mũi cực tinh, chúng tôi có thể ghi nhớ và phân biệt được cả triệu loại mùi khác nhau, ngửi được mùi ấy từ rất xa. Ngoài ra tai thính thôi rồi, mắt rất tinh nhìn được cả ban đêm. Thôi tôi không chém gió nữa kẻo loài người lại chửi tôi là đồ con có khoác lác. Trở lại với thằng chủ của tôi nào.
Thằng chủ tôi đưa cái tay còn lại lên đập đập vào cửa:
– Cộc cộc cộc.
Một lúc sau, tôi thấy tiếng cửa mở. “Ôi chao! Cô chủ mới của tôi đây sao? Nhìn gọn gàng hơn bà chủ của tôi ở nhà nhiều”, tôi nghĩ như vậy và khịt khịt cái mũi ghi nhớ những mùi phát ra từ người cô chủ mới của tôi. Cô chủ mới mặc một cái áo hai dây, quần thì cộc đến sát tận chỗ gặp nhau của hai chân. Hình như cô chủ mới không đoái hoài gì đến một con chó con đang nằm trong một cái làn nhựa thì phải, nghĩ mà thấy tội cho kiếp chó thật. Tôi thấy cô chủ mới nhìn vào thằng chủ của tôi rồi hất hàm nghe chừng không muốn tiếp một thằng mặc quần cộc nhìn bẩn bẩn bựa bựa cho lắm:
– Anh tìm ai?
Thằng chủ tôi đúng là nhìn thấy gái thì mê tít, tôi nghe thấy cả tiếng động trong quần nó vừa phát ra, là cái buồi của nó ngóc đầu dậy, tôi còn ngửi thấy cả một mùi nước vừa rỉ ra khỏi cái đầu buồi ấy. “Tởm thật đấy, tởm hơn cả chó”
Đặt cái làn đựng tôi xuống đất, thằng chủ tôi đưa tay lên gãi gãi gáy của nó rồi nói nhát gừng:
– Anh ….. anh …. à, anh được người ta giới thiệu ………. đến tìm em. Em có phải là Quỳnh Anh không?
Cô chủ mới của tôi đẩy hẳn cái cửa ra nhưng có vẻ như vẫn không hết thái độ nghi ngờ, cô nói ra một từ mà tôi chẳng hiểu là cái gì nữa:
– Pass?
– “1369”, thằng chủ tôi đọc nhanh con số này, nó nói ra tôi mới nhớ, trên đường đi đến đây nó lẩm nhẩm mấy con số này, hóa ra nó nhẩm trong miệng để khỏi bị quên. Bố cái thằng ngu, có mấy con số mà cũng không nhớ được.
Cô chủ mới của tôi mở hẳn cửa ra rồi ngó ngó sang hai bên nhìn xem có ai không, khi thấy không có ai thì cô chủ vẫn cái vẻ mặt khinh khỉnh mời nó vào nhà:
– Vào đi.
Thằng chủ tôi hơi cúi người xuống xách cái làn đựng tôi đi vào bên trong, cô chủ mới của tôi đóng cửa rồi cũng vào theo. Tôi mải ngắm cô chủ của tôi, người sắp tới sẽ nuôi tôi, cho tôi ăn.
Trong nhà chẳng có ai, thằng chủ tôi đặt tôi ở dưới đất, ở cạnh một cái tủ bằng gỗ chỗ cửa ra vào. Cô chủ mới lúc này mới để ý thấy tôi, nhìn qua loa vào tôi rồi cô chủ mới nói với thằng chủ:
– Anh mang theo chó làm gì?
Thằng chủ tôi lúc này mặt đỏ gay, nó lấp liếm ý định bán tôi mà nói dối một cách trắng trợn:
– À, anh tiện mang nó đi cùng, ở nhà không có ai trông. Nó là con chó mà anh yêu quý lắm. Đi đâu cũng phải mang theo.
Nhưng cô chủ tôi hình như không phải là người thích động vật cho lắm, cô chẳng thèm nhìn tôi lâu một cái nào, cô ngồi đối diện với thằng chủ tôi, hai chân cô vắt lên nhau làm tôi chỉ nhìn thấy cái đùi trắng tinh và dài thượt. Cô nói với thằng chủ:
– Anh Hải xoăn báo giá cho anh chưa?
Mắt thằng chủ tôi hình như sắp lòi ra đến nơi rồi, bên mép thì nước bọt phòi cả ra nhìn đến là bẩn. Mắt nó nhìn vào ngực cô chủ mới của tôi, một tay đưa lên quệt mép lau nước bọt, nó nói:
– Rồi, 5 củ từ A đến Z.
Cô chủ mới của tôi đổi chân làm mắt thằng chủ sáng quắc lên:
– Vậy nhà vệ sinh trong kia, anh vào tắm qua đi.
Tôi vẫn nằm trong cái làn mà thè thè lưỡi ra thở và quan sát tình hình, tôi cũng để cái mũi mình được tự do khám phá trong cái nhà này có cái gì. Có cái thì tôi biết vì đã được tiếp xúc qua rồi, nhưng ở nhà này có rất nhiều mùi lạ mà tôi chưa từng biết, tôi tò mò nghĩ mình phải từ từ tìm hiểu, thế giới quả là bao la rộng lớn. Mới rời chuồng có một lúc thôi mà đầu óc tôi quay cuồng vì biết bao nhiêu là những điều mới mẻ.
Thằng chủ của tôi nó bẩn thì thôi rồi. Khổ thân con chó là tôi, mũi thì thính mà phải ở với cái thằng 1 tuần may ra nó tắm qua một lần, nó hôi nách, mùi mồ hôi, mùi háng làm tôi phát ọe mấy lần làm mẹ tôi tưởng tôi bị hóc xương dăm cá. Nó hình như mắc bệnh sợ nước hay sao ấy mà nghe cô chủ mới của tôi nói đi tắm mà nó rụt cái đầu lại nhìn đến là buồn cười.
– Phải tắm sao em?