Cave Biển Đông - Chương 14
Bàn tay cô chủ tôi thôi không vuốt lông tôi nữa, tay cô đang đưa lên xoa khắp người cô, đầu tiên là cô xoa vào má, rồi đến cổ rồi vuốt ngược ra sau gáy.
Miệng cô ngáp ngắn ngáp dài, nước bọt cứ tự động trào ra ở hai bên mép. Mắt cô lờ đờ nhìn lên trần nhà rồi lại xuống mặt sàn.
– Tao khó chịu quá Đốm ơi, như có hàng vạn con dòi bọ đang chui vào người tao. Tao ngứa quá, tao khó chịu quá Đốm ơi.
– “Gừ gừ, grừ grừ!”, tôi chỉ biết an ủi cô chủ như vậy thôi.
Hai chân cô cọ quậy như muốn thoát khỏi sợi xích ở cổ chân, cử động của cô mạnh dần, nhanh dần, tôi có cảm tưởng như cô không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
Cô luồn tay vào dưới gấu áo rồi vuốt ngược lên trên làm cái áo tốc lên đến cổ. Áo lót của cô cũng theo đà mà tuột theo làm lộ ra bầu vú căng tròn của cô ra trước mắt tôi. Tay cô xoa bụng, rồi leo lên tự bóp vú mình đến đỏ ứng ra. Rồi cô véo mạnh vào đầu vú mình, tôi nghĩ chắc là cô chủ đang cố tình tự làm đau mình thì phải.
Tôi chỉ biết quẫy đuôi rồi chịn chịn bộ lông mình vào bụng và vú cô chủ, tôi nghĩ rằng mình cần làm như vậy, biết đâu cô chủ sẽ dễ chịu hơn.
– Thuốc, tao cần thuốc Đốm ơi. Tao thèm thuốc quá! Tao chết mất.
Tay cô chủ lần cả xuống cái quần, rồi cô kéo tụt nó xuống đến tận chỗ mắt cá chân. Mu lồn cô chủ tôi hiện ra mới đám lông lồn đen xì, cặp đùi của cô trắng nõn nà dài thượt, săn chắc lại hiện ra trước mắt tôi. Tôi chả lạ gì thân hình cô chủ cả, hồi còn ở nhà cô vẫn thường mở toang cửa nhà vệ sinh mà tắm trước mắt tôi.
Rồi cô dùng hai bàn tay mình và xoa từ trên mu lồn xuống đến tận gót chân, xoa lên rồi xoa xuống, cô làm hối hả như để giải thoát một cái gì đó ở trong người. Tôi bắt chước cô cũng trườn trườn bộ lông mình từ trên háng cô xuống đến tận gót chân, làm thế một lúc rồi tôi thay đổi bằng cách thè lưỡi liếm láp vào đùi cô, đầu gối cô rồi đến tận gót chân.
Có lẽ giờ đang là lúc mà cô chủ tôi khó chịu nhất trong người. Tôi thấy cô đang trở nên điên dại mà giằng xé cái xích, cô muốn thoát ra khỏi nó lắm. Vừa rồi cô có dặn tôi không được sủa, chứ nếu không chắc là tôi sủa nhặng lên rồi.
– Đốm, mày cắn tao đi, cắn mạnh vào.
Cô chủ dí mõm tôi vào bụng chân của cô, cô đút cả tay vào mồm tôi bậy răng của tôi ra. Tôi làm theo cô chỉ há miệng ra rồi hơi hơi ngậm hàm lại mà thôi. Có giết tôi tôi cũng không bao giờ dám cắn cô chủ. Tôi cảm nhận hai hàm răng đã chạm vào thịt cô chủ, đúng là bản tính thì tôi muốn đợp sâu vào đến ngập răng luôn cho máu phòi ra, nhưng đó là bản năng thôi.
– “Mạnh vào, cắn đi Đốm. Cắn đi”, cô chủ tôi nói to như hét lên ra lệnh cho tôi. Nhưng tôi không thể làm theo lời này của cô chủ.
– AAAAAAAA, mẹ ơi! Mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Nước nước nước, tôi cần nước.
Rồi cô chủ với lấy chai nước ở bên cạnh, cô tu ừng ực từng ngụm to vào miệng, nước nhiều quá tràn ra khỏi miệng cô rơi xuống người, xuống vú, xuống bụng, xuống đám lông lồn.
– “Bẹp bẹp bẹp, độp độp độp”, cô chủ tự mình đánh vào người, bàn tay cô đập vào từng khoảng da thịt có nước nó phát ra tiếng kêu như vậy, và thân người cô chủ đỏ ửng lên vì những phát đánh đó.
Khi mọi sự khó chịu lên đến đỉnh điểm rồi thì cũng dịu dần, dịu dần ……………….
Cuối cùng cô cũng qua được cơn nghiện đầu tiên. Tôi không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, nhưng tôi tin chắc là cô đã phải đấu tranh dữ lắm mới chiến thắng nổi bản thân. Rồi tiếng thở của cô chủ đều đều, nhịp tim cũng ổn định trở lại. Cô chủ tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Màn đêm yên tĩnh trở lại như nó vốn có. Vậy là cô chủ tôi trần truồng mà ngủ. Anh Huy ở bên dưới lúc này mới đặt lưng xuống “giường”, anh thở dài một cái rồi cũng theo cô chủ tôi mà chìm vào giấc ngủ muộn, mai anh còn phải dậy sớm đi chợ.
Tôi không xuống bên dưới mà ở luôn trên này, tôi muốn canh gác cho giấc ngủ của cô. Với tôi như vậy là quá đủ rồi.
Chuyện tối hôm qua mới chỉ là bắt đầu những ngày tháng cai nghiện của cô chủ tôi. Mất một tuần đầu tiên là cô chủ vất vả nhất, cơn nghiện hành hạ cô chủ thành người không ra người, ma không ra ma. Cổ chân cô chủ tướm máu vì sự giằng co với sợi xích chó. Những tiếng thở dài của anh Huy vẫn ở bên dưới vọng lên đều đều mỗi lần cô chủ tôi lên cơn. Tôi vẫn thế, vẫn ở bên cạnh cô chủ mỗi lần như vậy.
Rồi qua 1 tuần thì có dấu hiệu dịu dần theo từng ngày, cũng là lên cơn đấy nhưng nhẹ hơn tuần đầu rất nhiều. Hết tuần thứ 2 thì cô chủ không còn phải đeo xích vào cổ chân nữa, cô chỉ trằn trọc một lúc rồi uống cả lít nước vào người là cơn nghiện đã không còn nữa.
– “Anh Huy, hình như em cai được rồi”, cô chủ tôi phấn khởi thông báo với anh Huy. Cô hẳn đang tự hào về mình vì đã vượt qua được thử thách khó khăn này.