Cave Biển Đông - Chương 13
Mãi gần 12 giờ đêm quán mới hết khách, ngày đầu tiên ở nhà mới, tôi bị xích ở một góc phía bên ngoài quán. Thức ăn thì nhiều vô số kể và lại ngon ơi là ngon nữa, toàn đồ thừa của khách thôi.
Cô chủ tôi lúc đầu cũng chưa quen việc cho lắm, tôi để ý mấy lần còn tính nhầm tiền nhưng càng về sau cô càng thành thạo làm cho anh Huy thỉnh thoảng ngó ra khỏi cửa bếp cười tủm một cái. Tôi nhìn thấy trong mắt anh hình như có cảm tình với cô chủ tôi thì phải. Thôi thế cũng được, cho đời cô chủ tôi bớt khổ đi tẹo nào thì bớt.
Khách về hết, tôi được cô chủ tháo xích và thế là tôi chạy loăng xoăng khắp cái cửa hàng mà đánh hơi mọi thứ. Bụng tôi no nê rồi nên tôi chả thiết nhặt đồ thừa vương vãi khắp mặt sàn của cửa hàng.
Dọn dẹp xong xuôi đâu đấy, anh Huy ngồi xuống một cái bàn uống nước, anh ngửa cổ dít một hơi thuốc thật sâu rồi gọi cô chủ tôi vẫn đang chổng mông hót đống rác vào một cái xô:
– Lành, ngồi xuống đây anh bảo.
Cô chủ tôi lấy cái khăn quấn ở cổ lên lau mồ hôi trên mặt, cô đặt cái chổi vào giữa hai chân rồi ngồi xuống chỗ đối diện anh Huy. Thấy cô chủ ngồi rồi thì anh Huy mới lên tiếng:
– Em buổi đầu tiên mà làm được như vậy là ổn lắm rồi. Có gì khó khăn hoặc chưa hiểu cái gì thì bảo anh nhé. Mệt lắm không?
– Vâng, em sẽ cố gắng anh cứ yên tâm. Mà em bảo này, hôm nay có mấy khách kêu cua nhà mình không được ngon thì phải.
Anh Huy nhấp một ngụm nước, anh vừa từ trong bếp ra nên mồ hôi vẫn chẩy ròng ròng làm ướt cả cái áo phông, áo dính vào làm nổi bật bộ ngực vạm vỡ:
– Uh, cua mùa này gầy, khách kêu là phải rồi. Anh đã lựa những con ngon nhất rồi mà chỉ được có vậy. Em cũng nên biết những chuyện này để dễ dàng nói chuyện với khách.
Cô chủ tôi hai má ửng hồng, tôi nhìn thấy ánh mắt cô chủ có phần mơ màng khi nhìn vào làn khói thuốc lá do anh Huy phả ra. Tôi biết nghe biết tim cô chủ tôi đang đập mạnh, hơi thở cũng đứt quãng, chắc là cô chủ tôi sắp lên cơn rồi.
– Em quê ở vùng lúa nên không hiểu cho lắm về đồ ăn hải sản ở đây, có gì anh chỉ em với.
Hình như anh Huy cũng để ý thấy ánh mắt có phần khác thường của cô chủ thì phải.
– Lành này, mọi thứ phải cố gắng. Hôm nay anh để ý có mấy khách cũng có ý trêu đùa em phải không? Mình làm nghề dịch vụ, phục vụ khách là quan trọng nhưng cũng cần phải cứng rắn đừng để họ đi quá đà.
Anh Huy là đang nhắc đến mấy anh chàng ở bàn nhậu số 3 hôm nay uống rượu ngà ngà rồi tán tỉnh cô chủ tôi đây mà.
– Vâng, em hiểu rồi. Thôi anh đi tắm đi. Em dọn nốt rồi tắm sau.
– Uh, tạm tạm vậy thôi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay mệt rồi.
Nói xong anh Huy đứng dậy rồi đi vào đằng sau nhà, ở chỗ ấy là bếp và có một cái nhà vệ sinh.
Cô chủ tôi dọn dẹp thêm một lúc nữa thì cũng bắc cái thang lên trên gác xép lấy bộ quần áo xuống. Vừa đúng lúc anh Huy tắm xong đi ra ngoài. Anh mặc một chiếc quần cộc và một cái áo ba lỗ.
Tôi vẫn lang thang ngó nghiêng trong và ngoài cửa hàng thôi, làm chó mà, chẳng có việc gì làm cả.
Tiếng nước ào ào ở bên trong nhà, tôi nghe là biết cô chủ tôi đang ở trong nhà vệ sinh trần truồng mà tắm rồi. Tôi ngửi thấy mùi của loại xà bông mà cô chủ tôi vẫn hay dùng.
Anh Huy thì đang kê mấy cái bàn lại với nhau, nhưng tôi ngó thấy thỉnh thoảng anh có đánh ánh mắt về phía cửa khu bếp, tôi để ý thấy có mùi đàn ông tỏa ra từ phía háng anh. Trong nhà lần đầu tiên có hơi đàn bà, thể nào mà anh chẳng có ham muốn. Tôi để ý, anh thoáng ngần ngừ định đi về phía cửa nhà bếp, từ cửa nhà bếp có thể ngó vào cửa nhà vệ sinh, mà cái cửa nhà vệ sinh cũ rích làm bằng nhựa có lỗ chỗ lỗ thủng, biết đâu có thể ngó thấy thân thể của người đang ở bên trong. Anh Huy ngần ngừ như vậy nhưng chưa dám làm, anh mới bước có 3 bước theo hướng cửa bếp thì đã bị tiếng sủa “gâu gâu” của tôi làm cho khựng lại rồi.
– “Suỵt”, anh Huy giơ thay lên môi báo hiệu cho tôi đừng có sủa nữa. Thấy anh dừng lại nên tôi cũng không sủa nữa. Nhưng nếu anh tiến thêm vài bước nữa thì không được với tôi đâu.
Anh Huy kéo cửa quán lại, tôi được xếp ngủ ở một góc của quán. Sau đâu đó anh chui vào màn chỗ mấy cái bàn mà anh vừa kê. Lúc đó cô chủ tôi tắm xong, cô mặc một bộ quần áo lửng tay, bên trong là quần lót và áo lót nữa. Cô trèo leo theo cái cầu thang để lên gác xép ngủ, khi cô leo, anh Huy có hí mắt ra nhìn vào bộ mông đang kéo căng cái quần lửng của cô chủ. Tôi nghe rõ mồn một tiếng nuốt nước bọt đến “ực” một cái của anh Huy.
Một lúc sau, ánh điện trong trên phòng cô chủ mới tắt. Cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Tôi tỉnh giấc ngủ ngay lập tức khi nghe có tiếng cựa quậy lục đục phát ra từ nơi cô chủ nằm. Tiếng ngáp liên tục, tiếng uống nước lọc ừng ngực, tiếng gãy sột soạt lung tung khắp người, tiếng rên hư hử trong cổ họng cô chủ tôi phát ra.
– Khó chịu quá …………….. vật quá …………….. Chết mất ……………………….
Kèm với đó là những cái đập chân đập tay thùm thụp xuống mặt sàn gác xép, tiếng to lắm làm anh Huy tỉnh giấc, anh chui ra khỏi màn rồi bật điện sáng trưng. Tôi cũng đứng dậy quẫy đuôi vì chưa hiểu sự tình gì đang diễn ra. Tôi chỉ chắc chắn là chỉ có một mình cô chủ đang ở trên gác xép thôi.
– Lành ơi, Lành ơi, em làm sao đấy.
Tôi thấy anh Huy cứ đi đi lại ở dưới chân cầu thang gác xép, anh cũng muốn lên nhưng chắc là không dám lên rồi.
Một lúc sau mới có tiếng nói khó nhọc của cô chủ tôi vọng xuống, kèm với đó là những âm thanh đập chân đập tay một cách mạnh mẽ hơn:
– Anh Huy, anh lấy hộ em cái xích của Đốm, cho em mượn một cái ổ khóa nữa.
Anh Huy phân vân chưa hiểu gì vì tôi thấy anh cho tay lên đầu:
– Sao lại cần xích?
– Anh cứ lấy hộ em.
– Ừ ừ ừ, để anh lấy.
Thế là anh Huy lại chỗ cửa tháo cái xích sắt mà ban ngày dùng để xích tôi lại, anh lấy một cái ổ khóa ở cửa ra rồi trèo lên đến mặt gác xép. Chân anh vẫn đặt ở thang:
– Xích đây, có cần anh giúp gì không?
Tôi cũng sốt ruột lắm, tôi đứng ngồi không yên nên đành chạy lại chỗ chân cầu thang, tôi lo cô chủ tôi bị chuyện gì, nếu cần tôi tin là mình có thể leo lên cầu thang này tới chỗ cô chủ.
– Anh xích chân em lại và khóa vào cái móc kia đi. Em đang lên cơn. Anh giúp em với không em không chịu được mất.
Tôi thấy bước chân anh Huy nhấc khỏi cái thang đi hẳn lên gác xép với cô chủ. Rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng “leng keng” va chạm của cái xích. Chắc là anh Huy đang làm theo những gì mà cô chủ nhờ rồi.
Tôi nghe thấy tiếng anh Huy nói với cô chủ:
– Khó chịu lắm phải không? Anh là em hút thuốc lá, hút xem có đỡ hơn không?
– Không, hút thuốc càng vật hơn anh ạ. Giờ anh mang chìa xuống đi. Anh kệ em, trong bất kỳ trường hợp nào anh cũng đừng mở khóa lúc em lên cơn nhé. Em cảm ơn anh.
– Uh, cố lên em.
Và anh Huy lại leo cầu thang đi xuống.
Anh tắt điện và lại chui vào màn, tôi nhìn thấy anh không nằm xuống mà anh ngồi ngước nhìn lên phía trên.
Tôi vẫn chưa đi lại về phía chỗ ngủ của tôi mà vẫn chồm hỗm ở dưới chân cầu thang. Và tôi có một quyết định rất nam tính, đó là leo lên gác xép với cô chủ, tôi muốn ở bên cô trong lúc này. Điện trên gác xép vẫn bật.
Cho 2 chân trước bám vào bậc thứ 2 của thang, tôi nhẩy lên đặt 2 chân sau vào bậc thứ nhất. Khi cả 4 chân ở trên thang tôi lại đưa 2 chân trước bám vào bậc thang thứ 3, sau đó nhảy hai chân sau bám vào bậc thang thứ 2. Cứ như thế tôi leo lên được gác xép rất dễ dàng:
– Đốm, mày lên đây làm gì?
Tôi nhìn thấy cô chủ tôi lúc này mà tôi thương cô quá. Nhìn cô mảnh mai đang co quắp ở một góc như một con mèo con vừa bị đánh. Tóc cô bù xù, khuôn mặt phờ phạc, ánh mắt vô hồn, miệng cô có nước dãi chảy ra. Một vòng xích ở cổ chân cô bị khóa lại, đầu kia của chiếc xích cũng được khóa ở cái chấn song sắt cửa sổ gần đấy. Nhìn cô có khác gì tôi lúc bị xích ở cửa quán ngày hôm nay đâu cơ chứ.
Tôi lại gần liếm liếm vào vòng xích nơi cổ chân của cô. Cô đưa tay lên vuốt vuốt vào bộ lông mượt mà rậm rạp của tôi:
– Mày lo cho tao hả? Giờ tao không sao, mới chỉ bắt đầu lên cơn thôi. Tí nữa tao lên cơn mày đừng có mà sủa inh ỏi lên đấy. Đốm ngoan.
Rồi tôi cũng nằm xuống bên cạnh cô chủ tôi, đầu tôi hơi chạm vào đùi cô để cô biết rằng tôi luôn ở bên cô, không để ai làm hại cô.