Cave Biển Đông - Chương 11
Cô chủ ngoặc cái dây da vào khuyên ở cái vòng cổ tôi, và thế là tôi và cô chủ rời khỏi ngôi nhà, rời khỏi cái chung cư mà tôi đã ở đó 1 năm vừa rồi.
Chúng tôi đi bộ một đoạn rất xa, chắc phải đến vài cây số chứ không ít. Tôi thì bình thường như không, càng được đi bộ nhiều tôi càng thích. Nhưng cô chủ tôi thì không như vậy. Khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi, đỏ ửng, thở dốc, tôi đoán là cô đang rất mệt. Rồi cô ngồi xuống một gốc cây, lấy tay thấm thấm mồ hôi rồi nói một mình:
– Được rồi, ở đây đón xe được rồi, chắc là bọn nó không lần ra được đâu.
Rồi cô chủ ra đứng ven đường vẫy vẫy cái tay, một lúc sau có một chiếc xe oto tạt vào, kính được kéo xuống thì cô chủ tôi nói:
– Anh có đi xa không?
Một người đàn ông đang lái xe, trên mắt anh ta có chiếc kính râm đen xì, anh ta trả lời cô chủ:
– Đi đâu hả em?
– Em về Hải Phòng.
– “Đi, em lên xe đi”, nói xong anh ta mở cửa xe bước xuống.
Khi anh ta định tiến về phía tôi, chắc là định kéo cái vali của tôi thì tôi phản ứng, tôi không muốn anh ta động vào đồ dùng của cô chủ, tôi “grừ grừ” vài tiếng làm anh ta giật thót mình. Nếu người bình thường mà nghe tiếng rên của tôi thì đã sợ chết kiếp rồi.
– “Ơ, sao có cả chó. Nó cũng đi à?”, anh ta nép vào một bên xe và hỏi cô chủ.
Cô chủ tôi hơi mỉm cười một chút vì phản ứng của tôi, cô biết tính tôi sẽ không cắn bừa cắn bãi đâu, chỉ là phản ứng bảo vệ đồ của tôi mà thôi. Cô quát tôi nhè nhẹ mà tôi nghe đã quen tai:
– Đốm. Nằm xuống.
Tôi khụy 2 chân sau xuống đặt đít xuống đất, hai chân trước tôi duỗi thẳng, tôi thôi không gừ gừ nữa nhưng lưỡi vẫn thè lè ra để thở.
Xong cô quay sang anh thanh niên lái xe trấn an:
– Vâng, anh yên tâm. Con chó này hiền và ngoan lắm. Tôi đảm bảo.
Anh ta lắp bắp:
– Cô chắc không, tôi nhìn nó dữ tợn lắm.
Cô chủ tôi cười cười như để anh ta vững tâm hơn:
– Vâng, nó ngoan lắm. Đốm, vào xe đi.
Tôi thấy cô chủ tôi hô tên và mở cửa đằng sau của chiếc xe, tôi nhẹ nhàng thanh thoát bước lại gần và nhẩy phốc lên hàng ghế sau.
Cửa đóng lại, anh thanh niên mới dám lại gần cái vali và xách nó đút vào cốp sau xe.
Tôi đi xe oto vài lần với cô chủ rồi, nên tôi khá quen và bình tĩnh khi ngồi bên cạnh cô chủ ở hàng ghế sau. Bản năng làm cho tôi thỉnh thoảng vẫn để ý người thanh niên lái xe, tôi để ý xem hắn có định giở trò gì với cô chủ tôi không. Nhưng mọi chuyện không có gì bất thường cả. Cô chủ tôi gục đầu vào cửa kính xe, mắt cô lim dim nhưng tôi biết cô không phải là đang ngủ, bàn tay cô thỉnh thoảng vẫn vuốt vuốt vào bộ lông mềm và rậm của tôi. Tôi tự cảm thấy rằng, mình tuy chỉ là một con chó thôi, nhưng trong giờ phút này, cô chủ chẳng có ai khác ngoài tôi là chỗ dựa cả.
Những cảnh vật bên đường cứ vút vút trong mắt tôi, vậy là cái xe đã đưa tôi và cô chủ rời khỏi mảnh đất nơi tôi đã sinh ra để đến với một vùng đất khác. Tôi không biết là mảnh đất đó là lành hay dữ, nhưng đời mà, cứ đi thôi.
—
Tôi và cô chủ đứng trước một cửa hàng thì phải, tôi nhìn thấy ở bên ngoài có bày rất nhiều những tủ kính, ở trong đó có con cua, con cá, con tôm, con ghẹ đang bơi lội tung tăng. Ở bên trong bầy rất nhiều những chiếc bàn bằng inox và ghế bằng nhựa.
Cô chủ tôi lếch thếch thật, tôi nhìn lúc này là như vậy. Một tay kéo cái vali to đùng, trên vai là 1 cái balo, tay còn lại thì cầm sợi xích chó, cô không muốn tôi chạy lung tung.
Tôi khịt khịt dí mũi xuống đất đánh hơi những mùi phát ra từ cái nhà hàng này. Đơn giản khịt mũi thôi nhưng tôi cũng đoán biết nhiều được nhiều thứ mùi hấp dẫn rất nồng nàn phát ra từ cái bếp ở đằng sau nhà hàng.
Mà quái lạ, chẳng có một bóng người ở bên ngoài, nhưng tôi ngửi thấy mùi người đang ở trong bếp. Tôi thay mặt cô chủ tôi gọi người ra:
– Gâu gâu gâu.
Cô chủ tôi tưởng tôi làm sao, cô quát:
– “Đốm!”, và tôi im bặt.
Nhưng tiếng sủa của tôi có tác dụng, có người từ trong bếp đi ra, một người đàn ông có khuôn mặt rất hiền lành, tóc để dài dài. Anh ta vẫn còn đeo một chiếc tạp dề ở trước bụng, vừa lau tay anh ta vội vàng đi ra ngoài. Nhìn thấy cô chủ tôi, anh ta hồ hởi:
– Lành phải không em?
Cô chủ tôi cũng nhìn thoáng vào khuôn mặt của người đàn ông, cô hơi cúi đầu xuống giọng nhỏ nhẹ:
– Vâng, em chào anh, anh là anh Huy phải không ạ.
– Uh, vào nhà đi em. Cái Hồng gọi cho anh từ sáng rồi. Em đến Đồ Sơn sao không gọi anh ra đón. Tìm nhà có khó không?
Cô chủ tôi buộc tôi vào cái móc cửa sắt ở phía ngoài cửa hàng, chắc là cô chưa muốn giới thiệu tôi với người mới rồi. Nghe hai người chào nhau tôi cũng thấy bớt căng thẳng, tôi cảm nhận rất rõ rằng cái người đàn ông tên Huy này không phải là mối đe dọa đến cô chủ tôi.
Vậy là tôi ở ngoài cửa nhưng mắt tôi vẫn dõi theo từng bước đi, từng cử chỉ của cô chủ. Trong trường hợp cần thiết, tôi tin là với sức khỏe của mình tôi có thể giựt đứt tung cái vòng bằng da trên cổ tôi để bảo vệ cô chủ.
Cô chủ cởi cái ba lô trên lưng ra, cô đặt nó xuống một cái ghế nhựa, bên cạnh ghế ngồi của cô. Anh Huy thì ngồi ở phía đối diện. Anh Huy mở một chai nước lọc ra và rót vào cốc rồi đưa cho cô chủ tôi:
– Lành uống nước đi, có mệt lắm không? Anh nghe Hồng nói có em về đây phụ anh làm quán anh mừng quá. Thú thực với em là anh đang rất cần người trông coi quán, mình anh làm không xuể.
– “Sao anh không thuê thêm người làm, em nhìn chẳng thấy ai cả”, cô chủ tôi nhấp một ngụm nước nhỏ xíu. Bình thường ở nhà tôi thấy cô tu ực ừng cơ mà, chẳng lẽ cô đang có tình làm dáng.
Anh Huy thở dài nói:
– Thì anh cũng có thuê người, nhưng người ta chỉ đến làm lúc bắt đầu có khách ăn, phụ trách bưng bê, thanh toán thôi. Vả lại họ nay làm mai nghỉ không biết đâu mà lần. Anh thì đứng bếp nên không quán xuyến hết được việc bên ngoài. Nay có em anh yên tâm rồi. Lành cứ yên tâm ở đây làm với anh, vất vả tí nhưng cũng kiếm được. Anh em mình cùng làm, lời cùng ăn, lỗ cùng chịu được không?
Cô chủ tôi nhìn khắp một lượt cả quán:
– Sao anh không bảo chị nhà ra đây cùng làm với anh?
Lần này tôi thấy anh Huy gãi đầu kiểu gì đó ngượng ngùng lắm, tôi nhìn đến là buồn cười. Anh Huy vừa cười nhẹ vừa nói:
– Hì hì hì, anh chưa lập gia đình. Mải làm ăn quá chẳng có thời gian mà nghĩ đến chuyện khác.