Cave Biển Đông - Chương 10: Em chỉ muốn làm một người bình thường (2)
Khi tôi ra ban công nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vậy là cũng sắp đến giờ cô chủ tôi tỉnh giấc, mọi ngày vẫn vậy.
Tiếng đập cửa đánh thức cô chủ dậy. Tôi ngửi thấy mùi của thằng Hải đầu trọc và đám đàn em của nó. Thỉnh thoảng nó vẫn đến đây, cô chủ đếm tiền trả nó xong rồi chúng nó lại kéo nhau đi. Hôm nay chắc cũng vậy rồi.
Cô chủ tôi vừa ngáp vừa đi ra ngoài mở cửa, tiếng đập cửa vào giờ này chắc cô cũng biết đó là ai rồi. Vừa mở cửa ra một cái thì thằng Hải đã xồ vào cô chủ tôi và tát một cái rõ đau:
– Bốp! Địt mẹ con đĩ chó này, đêm hôm qua mày dám làm cái gì. Sao mày đập chai bia vào đầu khách. Mày dám ngược à?
Tôi bất ngờ thấy cô chủ bị đánh, tôi sủa rất to vang vọng cả một khu nhà luôn:
– “Gâu gâu gâu! Gừ gừ grừ, Gâu gâu gâu”.
Giờ đây tôi không sợ bọn thằng Hải nữa rồi, hoặc đúng ra là tôi không biết sợ thì đúng hơn. Mối thù lúc tôi 1 tháng tuổi bị ăn một đá của nó tôi vẫn nhớ như in trong óc. Tôi phi từ ban công ra, khi cách thằng Hải đầu trọc khoảng 5 mét, tôi nhún hai chân sau xuống lấy đà, và tôi bay trên không trung vượt qua đầu cô chủ, tôi nhằm cổ thằng Hải mà phi tới. Khi sắp tới đích, miệng tôi há to hết cỡ, trong đầu tôi đúng ra giờ này đang hoảng loạn, tôi chỉ còn có một ý nghĩ duy nhất chính là phải nhai rau ráu cái đầu của kẻ dám làm cô chủ tôi đau. Đó cũng là bản năng của loài thú chúng tôi.
Cô chủ tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì miệng tôi đã ngắm tới cổ thẳng Hải, tôi khợp mạnh hai quai hàm một cái rất ngọt, răng tôi đã ngập vào cổ hắn, tôi thấy từ kẽ răng của tôi phòi ra máu, máu đến lưỡi tôi có vị ngọt và mát. Theo đà lao, thằng Hải ngã ngửa theo lực quán tính của cú vồ mồi mà tôi vừa tặng cho nó. Tôi dúi theo nó nhưng miệng tôi không dời cái cổ ra.
– “Á á á, ặc ặc ặc!”, thằng Hải chỉ kịp kêu lên có như vậy.
Sự việc diễn ra quá nhanh làm những con người ở đây không kịp phản ứng. Tôi miệng vẫn cạp lấy cái cổ người, cổ họng tôi phát âm thanh “gừ gừ gừ” như muốn nuốt chửng con mồi, răng tôi còn nhay nhay. Thằng Hải chỉ còn biết dùng hai tay ôm lấy đầu tôi, nhưng cánh tay của nó không có một chút lực nào, chỉ như là mát xa cổ cho tôi vậy đó. Chiều nào tôi cũng được cô chủ dẫn đi chơi công viên, tôi rất dạn người và thân thiện với con người, đây là lần đầu tiên tôi cắn người.
Cô chủ tôi lúc này chắc mới hoàn hồn, cô nhìn thấy thằng Hải bị ngã như vậy thì lao về phía tôi, cô túm lấy cổ tôi quát lớn:
– Đốm, buông ra. Buông ra ngay!
Còn hai thằng đàn em đi cùng cũng vậy, chúng cũng cầm đầu tôi mà giằng cái đầu tôi ra nhưng lực của chúng nó tôi chỉ coi là muỗi.
Chỉ khi nghe lệnh của cô chủ thì tôi mới nhả con mồi ra, mồm tôi đầy máu. Mắt tôi đỏ lừng và tôi còn gầm gừ nhìn sòng sọc vào thằng Hải, lúc này nó mới ôm cả hai tay vào cổ, máu vẫn không ngừng chảy ra làm hai thằng em hoảng loạn theo:
– Anh Hải, anh Hải.
Thằng Hải mặt cắt không còn giọt máu, tôi thấy mặt nó trắng bệnh, hình như nó vừa xón đái ra quần thì phải, tôi ngửi thấy cả mùi nước đái ở háng nó. Nó lắp bắp vừa nói vừa thở:
– Đi viện.
Cô chủ tôi thì ôm ghì lấy cổ tôi không để tôi xồ ra làm thêm chập nữa, tôi hoàn toàn chưa thỏa mãn vì con mồi vẫn còn cử động được.
Còn 2 thằng đàn em thì rìu thằng Hải ở hai bên đi mà như chạy về phía cầu thang. Chúng không kịp nói với cô chủ tôi thêm một câu nào. Chúng đi khuất, tôi thỏa mãn phần nào vì đã trả thù được cho cô chủ tôi. Tôi là một con chó, lúc đó tôi không thể biết rằng, chỉ vì một giây nóng nảy mà tôi đẩy cuộc đời của cả tôi và cô chủ sang một trang khác, một trang đời đầy đau thương, đầy máu và đầy nước mắt.
—
Tôi vẫn hằm hằm nhìn về phía cầu thang, nơi con mồi vừa mới khuất bóng. Tôi chưa bao giờ ở trạng thái như vậy. Đợp được một phát tôi thấy lòng mình hả hê đi nhiều nhưng tia máu trong mắt tôi vẫn không giảm, tôi vẫn “hừ hừ” trong cổ họng. Cô chủ vẫn ôm ghì lấy cổ tôi sợ tôi chạy đuổi theo mấy thằng kia. Cô cứ ghì lấy cổ tôi mà lôi tôi vào trong nhà, tôi không dám cãi lời cô chủ chứ với sức vóc của tôi cô chủ không kéo nổi thân người tôi dịch chuyển:
– Đốm, vào nhà đi. Mày có biết mày vừa làm gì không?
Tim cô chủ tôi đập thình thịch, tôi có nhận biết qua giọng nói và ánh mắt của cô chủ tôi một sự sợ sệt và lo âu không hề nhẹ. Có lẽ tôi vừa gây ra một chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
Vào trong nhà, việc đầu tiên là cô chủ lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó. Tay cô run run mãi mới thao tác xong và đưa cái điện thoại lên tai, cô không mở loa ngoài nhưng tôi còn nghe rõ cả tiếng người vọng ra từ chiếc điện thoại:
– “Alo, tao nghe đây mày, gì mà gọi sớm vậy”, tiếng trong điện thoại vọng ra.
Cô chủ tôi nói:
– Hồng à, chết tao rồi, chết tao rồi. Tao không biết phải làm gì bây giờ nữa.
– Có chuyện gì? Chắc chuyện hôm qua mày đập chai bia vào đầu thằng khách vì nó đòi đút chai bia vào đít mà chứ gì? Chuyện đấy với chị em mình cũng bình thường mà, cùng lắm là bị phạt thu hết tiền bo chứ có gì.
– Không phải, mà cũng phải. Thằng Hải xoăn vừa đến đây xong, nó đánh tao luôn. Thế rồi nó bị Đốm nhà tao đợp cho một phát vào cổ. Đàn em nó đưa đi viện rồi.
Ở trong điện thoại, tiếng của một cô tên là Hồng ngừng lại trong giây lát rồi mới nói:
– To chuyện mày ơi. Tính thằng Hải xoăn mày biết rồi đấy.
Cô chủ tôi ấp úng nhưng rất khẩn trương:
– Giờ tao biết làm thế nào đây. Nó giết Đốm mất, rồi nó cũng không tha cho tao đâu. Giờ tao sợ lắm Hồng ạ. Mày có cách nào không?
Tôi nghe đến đây mới cảm nhận rõ hậu quả của việc mình vừa gây ra. Nó có thể là mối họa diệt vong đối với tôi, và hơn thế nữa, vì chuyện này mà sẽ làm cho cô chủ của tôi phải liên lụy. Tôi như hối lỗi mà liếm liếm vào bàn chân của cô chủ. Tôi cũng thấy lạ, chuyện lớn như vậy mà cô chủ từ nãy đến giờ chưa mắng tôi một câu nào cả.
– Hay mày trốn đi. Nhân cơ hội này mày trốn đi. Mày chẳng nói với tao là muốn trốn khỏi bọn Hải xoăn bao nhiêu lần rồi còn gì. Trốn đi mày, ở lại cũng chết, biết đâu trốn được còn có cơ hội mà làm lại cuộc đời. Nhưng tao chỉ lo mày không cai được thôi. Cai khó lắm đấy. Tao thử vài lần rồi đều thất bại.
Cô chủ tôi đi vòng vòng quanh nhà, điện thoại vẫn ấp trên tai. Cô đang đắn đo suy nghĩ nhiều lắm, tôi biết như vậy khi thấy cái tay rảnh của cô đưa lên bóp cái trán đang nhăn nhăn lại:
– Trốn đi đâu bây giờ, chuyện bất ngờ quá tao chưa kịp tính. Tao cũng có ý này từ lâu rồi nhưng chưa đủ can đảm nên chưa tính rõ đường đi nước bước.
– Mày về Đồ Sơn đi. Đừng ở Hà Nội nữa.
– Lại làm gái à? Không, nếu đã trốn là tao sẽ trốn luôn cả cuộc đời làm gái.
– Ý tao không phải thế, mày về đấy tao có một ông anh bán đồ hải sản, ông ấy đang cần người giúp. Mày về đấy vừa có chỗ nương thân, vừa có công ăn việc làm. Ông anh này cũng là hiền lành lại tốt bụng lắm. Có thể tin tưởng được.
Cô chủ tôi lại thêm một lúc suy nghĩ nữa, rồi tôi thấy nắm tay của cô bóp chặt lại thể hiện sự quyết tâm:
– Thế cũng được, tôi chuyện đến nước này cũng không thể tính kỹ được. À, sao mày không trốn luôn cùng tao. Ở đây khổ lắm rồi.
– Mày cứ đi trước đi, tao liệu liệu rồi tính, với lại tao ngập sâu lắm rồi, muốn dứt phải đi trại, mà đi trại cả nhà tao biết hết.
– Uh, vậy nhắn tin cho tao địa chỉ và số điện thoại của ông anh mày nhé, điện trước cho ông ấy một câu.
– Uh, tao biết rồi. Cố lên nhé Lành.
– “Tao cảm ơn”, cô chủ tôi cúp máy.
“Lành”, chẳng lẽ đó là tên thật của cô chủ tôi. Mọi người vẫn hay gọi cô chủ tôi là “Quỳnh Anh” cơ mà. Đời chẳng biết đâu mà lần.
Cô chủ cúp máy rồi ngồi xuống cạnh tôi, cô vuốt vuốt vào cổ tôi vài cái theo chiều lông rồi nói:
– Đốm, giờ tao với mày phải trốn. Không chúng nó quay lại đây giết mày mất. Tao cũng muốn trốn cái kiếp làm gái lắm rồi. Tao và mày sẽ vất vả lắm đấy. Cố lên nhé.
Ôi, sao mà tôi thấy cô chủ tình cảm với tôi vậy. Ơn giời, ơn cái thằng chủ cũ bẩn bựa của tôi đã cho tôi được làm con chó của cô chủ. Cả năm qua, tôi ăn sung mặc sướng, nhà cao cửa rộng. Cô chủ có đi làm đêm hôm thế nào nhưng tôi chưa bị đói bữa nào, tôi biết ơn cô chủ tôi lắm các bạn ạ. Đời chó mà, cần gì nhiều đâu.
Nghe cô chủ nói thì tôi đoán biết là tôi và cô chủ phải rời khỏi ngôi nhà thân quen này mà dọn đi đến ở một nơi nào đó mà tôi không biết. Với tôi thì không có quan trọng, cô chủ đi đâu là tôi theo đấy mới là quan trọng.
Chỉ độ 10 phút sau, tôi thấy cô chủ kéo theo một cái vali rất là to và một cái ba lô nhỏ khoác ở sau lưng. Đó có lẽ là toàn bộ gia sản của cô chủ. Cô nhìn tôi rồi nói:
– Đốm, đi thôi. Tao và mày sẽ không bao giờ quay trở về ngôi nhà này nữa.