Cave Biển Đông - Chương 1: Đốm (1)
Hai hàm răng đang mọc dở của tôi ghì chặt lấy vú mẹ để mút sữa, tổ cha mấy thằng anh con chị của tôi, chúng nó cậy là anh là chị mà chẳng nhường tôi lấy một giọt sữa nào, chúng cậy chúng đô con hơi tôi, lực mút mạnh hơn tôi nên mẹ có tẹo sữa nào là béo chúng nó hết. Nhiều lần tôi để ý, mẹ vừa sủa “Gâu gâu, grừ grừ!” vừa cạp vào gáy anh chị tôi để nhấc ra khỏi bầu sữa nhường cho tôi bú. Lúc đó tôi mới thấy giá trị của thằng Út là như thế nào, loài người thường nói “giầu con út, khó con út” cũng là có cái lý của họ.
Tôi là út trong đợt sinh này của mẹ, trên tôi còn có 4 anh và 3 chị nữa, nhưng tôi chẳng ưa anh chị tôi gì cho lắm, bởi anh chị tôi thường xuyên bắt nạt tôi. Nói bảo là kể khổ, nhưng chúng thường hùa nhau bắt nạt tôi, không cho tôi chơi quả bóng nhựa mà thằng chủ của chúng tôi ném cho, rồi lúc bú mẹ chúng còn hè nhau đẩy tôi ra cái núm vú sát tận đít mẹ, mà cái núm cuối ấy thì làm gì có sữa đâu cơ chứ. Và còn nhiều lắm nhưng tôi không thèm kể, vì nếu kể loài người lại bảo tôi là tủn mủn, nói xấu người nhà.
Nói đến đây chắc quý vị biết tôi là ai, đúng những suy nghĩ của quý vị rồi đấy. TÔI LÀ MỘT CON CHÓ. Nhưng không phải là mấy cái loại chó thường mà quý vị vẫn thường thấy ở trên bàn nhậu đâu nhé. Tôi là một loài chó có nguồn gốc từ nước Đức xa xôi, một giống chó Becgie nổi tiếng khắp thế giới, hay chính xác hơn, người ta gọi chúng tôi là loài chó Working, một loài chó có chỉ số IQ cao hơn hẳn những loài chó bình thường khác, chúng tôi thường làm bạn và giúp đỡ con người ở rất nhiều việc khác nhau. Nào là trông nhà, giữ của, chăn nuôi gia xúc, thậm chí một số đơn vị đặc biệt còn sử dụng chúng tôi để trấn áp tội phạm, cứu hộ cứu nạn, phát hiện ma túy, thuốc lắc, vân vân và vân vân. Nói chung là chúng tôi được việc.
Tôi mới được hơn tháng tuổi thôi, các anh chị của tôi tính ngày tính giờ thì cũng bằng tuổi tôi nhưng tính theo phút thì hơn tôi tẹo. Mẹ tôi cũng là một con chó Working thuần chủng, còn bố tôi thì ………… Hayza, nói ra mà buồn. Tôi có sủa “ẳng ẳng” lên vài lần hỏi mẹ “bố con là ai?”, nhưng đáp lại là cái sủa “gâu gâu” to tướng của mẹ, mẹ bảo: “tao mà biết bố chúng mày là ai tao chết liền”.
Nhưng cả tôi và mấy anh chị đều không cam chịu cảnh biết mẹ mà không biết bố, vậy là chúng tôi nhộn nhịp đồng thanh sủa “ẳng ẳng”, đó có lẽ là lần duy nhất anh chị em tôi đoàn kết đến vậy, chúng tôi sủa inh ỏi lên đòi quyền lợi:
– “Ẳng ẳng ẳng, chúng con có quyền biết bố là ai, mẹ đừng giấu”.
Lúc đó, tôi thấy thằng chủ của chúng tôi phi từ trong nhà đi ra, trên tay nó cầm một chiếc dép tổ ong nhìn cũ mèm, vật này nó không phải dùng để đi vào chân như những người khác mà là để ném chúng tôi. Khi nó chỉ còn cách chúng tôi chừng 5 mét thì nó ném mạnh cái dép vào ngôi nhà của chúng tôi (hoặc là cái chuồng của chúng tôi theo cách hiểu của loài người các vị), vừa ném nó vừa làu bàu chửi:
– Địt mẹ mấy con chó này, làm gì có ai mà sủa nhặng cả lên làm bố mày không xem được Cô dâu 8 tuổi.
Ném xong nó vừa thò tay xuống gãi đít qua cái quần đùi bạc phếch, vừa quay vào nhà xem tiếp. Từ lúc tôi được sinh ra đến giờ, sáng tôi thấy nó xem phim này, chiều tôi cũng thấy nó xem phim này, giờ đang là tối tôi cũng thấy nó xem phim này. Tôi đéo hiểu là phim gì mà sao nó dài thế không biết.
Thấy chúng tôi đoàn kết quá, lại thấy thằng chủ nổi điên, mẹ tôi thôi không sủa nữa, mẹ nằm nghiêng xuống cái ván gỗ ở trong cái chuồng bằng sắt của chúng tôi, mẹ phơi hai hàng vú mầu hồng, núm vú dài thượt ra cho chúng tôi bú, khi chúng tôi đã mỗi đứa nhằn một núm đâu vào đấy rồi, tất nhiên tôi vẫn phận mỏng phải nhằn cái núm dưới cùng chẳng còn mấy giọt sữa nào, lúc đó mẹ mới kể lại chuyện, cứ ư ử thôi nhưng chúng tôi hiểu cả:
– Tao mà nói dối chúng mày, tao không bằng con chó! Đợt tao động dục, cứ cách ngày thằng chủ lại đưa tao đi một nhà làm một nháy với mấy con đực, vài ngày đầu còn ngó ra đằng sau xem mặt mũi thằng đang cưỡi ở đít tao nó thế nào, sau nhàm dần tao cũng đéo thèm ngó lại nữa, nó xong việc tao còn nhe răng ra dọa làm nó chạy mãi tận đâu. Thế nên tao cũng chẳng biết bố chúng mày là ai, nhưng theo tính toán của tao thì có thể khẳng định, 8 đứa chúng mày là 8 thằng bố khác nhau. Vậy nên đừng bao giờ hỏi tao về chuyện này nữa. Bú nhanh lên, ăn khỏe lên để tăng cân rồi xuất chuồng, nhất là thằng út, mày còi như một con mèo ấy. Chúng mày xuất chuồng để tao còn làm lứa khác.
Nghe mẹ nói mà ấy anh chị em chúng tôi buồn rười rượi, đúng là kiếp chó, khổ tận cam lai, đến bố mình là ai cũng không biết. Thôi đành vậy, cuộc sống mà.
Đang thiu thiu ngủ, chúng tôi đồng loạt mở mắt vì có ánh đèn sáng ở sân, nơi đặt chuồng chó. Một lúc sau thì thằng chủ của chúng tôi đi ra, nó không mặc quần đùi cởi trần giống mọi khi nữa mà nó mặc một cái quần dài đến đầu gối và cái áo màu đen nhạt. Nói để quý vị biết, tôi nghe chủ tôi nói là có mầu đỏ, màu xanh, tràm tím gì đó, nhưng với loài chó chúng tôi chỉ có mầu đen, màu trắng, mầu lam và màu vàng thôi . Trên tay thằng chủ tôi là một cái làn nhựa, cái mà thỉnh thoảng mẹ của thằng chủ vẫn xách đi lúc sáng sớm rồi khi về thì bên trong đựng linh tinh đủ thứ đồ, trong đó có đồ ăn của chúng tôi, phổi lợn, trứng vịt lộn, thịt bầy nhầy bạc nhạc .v.v.
Mẹ tôi tinh lắm, linh cảm có điều gì đó chẳng lành, mẹ sủa lên inh ỏi. “Gâu gâu gâu, grừuuuuuu, grừuuu”. Và đúng như dự đoán của mẹ tôi, thằng chủ bẩn tính lại gần ngôi nhà của chúng tôi rồi nhẹ nhàng nói với mẹ tôi bằng cái giọng mà tôi chẳng thấy nó nói bao giờ:
– Misa, tao đưa một đứa con của mày cho người khác nuôi nhé, cũng đến tuổi xuất chuồng rồi, mày rộc đi vì nuôi con rồi này.
Misa là tên mẹ tôi, còn anh chị em chúng tôi chưa ai có tên cả, mẹ bảo là:“cái nhà này nó bạc lắm, nó chỉ nuôi mẹ để đẻ con cho chúng nó bán lấy tiền thôi, chứ nó không nuôi đứa con nào của mẹ cả, thế nên nó không đặt tên cho các con mà để chủ mới đặt tên”.
Mẹ tôi biết là rồi cũng đến ngày này thôi, tính cả lứa chúng tôi, mẹ đẻ đã được 4 lứa rồi. Lứa nào cũng chỉ nuôi được độ hơn tháng tuổi là bị bán đi hết. Nhưng tình mẫu tử thiêng liêng, đến lúc rời xa con của mình mẹ cũng có chút ngậm ngùi, bằng chứng là mẹ sủa ngậu cả lên làm thằng chủ cũng sợ không dám thò tay vào bắt chúng tôi.
– Địt mẹ con chó cái này, nói nhẹ không nghe bố mày lại đập cho một trận bây giờ. Mày tưởng tao nuôi chúng mày làm từ thiện chắc. Nghề của tao là nuôi chó bán lấy tiền biết chưa.
Mẹ vẫn sủa nhưng chắc là mẹ không dám cắn lại đâu, bởi mẹ biết và chúng tôi cũng biết, nó vẫn là chủ của chúng tôi, mà loài chúng tôi không bao giờ cắn chủ của mình cả. Mẹ sủa là mẹ thương chúng tôi vẫn còn bé, vẫn còn đang ti mẹ giờ phải đi thôi. Chúng tôi thì không hiểu mô tê gì, từ lúc đẻ ra đến giờ vẫn chỉ quanh quẩn trong cái chuồng này, quanh quẩn bên mẹ, nay tự nhiên thấy có kẻ bắt mình đi, không biết điều gì sẽ chờ đợi mình nữa, ấy thế nên chúng tôi sợ, chúng tôi cũng ăng ẳng nép sát vào mẹ, nép sát vào thành chuồng để khỏi bị bắt đi.
Thằng chủ chắc cũng biết là mẹ không bao giờ cắn nó, nó là nó không sợ chứ người khác nhìn thấy mẹ tôi nhe răng có mà đái ra quần. Nó thò tay vào quờ quờ định vơ lấy một con trong số chúng tôi. Nhưng tôi nhầm rồi, con chó mà nó nhằm tới không phải anh chị tôi, mà là chính tôi. Vì sao ư? tôi chẳng biết nữa.
– Hà hà hà, con này cọc nhất đàn, bán ra ngoài chắc là giá thấp nhất đây. Cũng may, đỡ tiếc.