Cặp Đôi Sát Gái - Phần 2
Dòng người đổ dồn về con phố Nguyễn Thái Học không phải vì hôm nay thời tiết mát mẻ, cũng không phải hôm nay là chủ nhật, mà bởi vì hôm nay ở con phố đó sẽ diễn ra trận CK trong mơ giữa U19 Fc Hà nội với U19 HAGL trong khuôn khổ giải vô địch U19 quốc gia. Sân hàng đẫy không còn một chỗ trống khi 20000 nghìn khán giả đến kín sân để cổ vũ cho các cầu thủ trẻ.
Lâu lắm rồi sân hàng đẫy mới đông như vậy vì hầu hết khán giả đã quay lưng lại với bóng đá nội. Họ quay lưng là vì họ thất vọng với nền bóng đá việt nam với nhiều bất cập không thể chấp nhận. Khi xem các cầu thủ trẻ U19 đá, có lẽ sự nhiệt huyết và đá sạch đã phần nào đánh thức lại tình yêu bóng đá của người hâm mộ. Người việt nam luôn yêu bóng đá đến cuộc nhiệt và nếu cứ đá như các cháu U19 thì chẳng một ai quay lưng lại cả.
Hải joh đứng trên sân cỏ, mắt ngước nhìn lên khán đài chật kín người đang hò reo mà sao nó thấy hồi hộp đến lạ… hồi hộp như rình mẹ thủ dâm vậy. Chưa bao giờ cả đội được đá trên một sân kín khán giả như thế này khiến ai cũng bị ngợp. Hải joh và Trung mập biết trên khán đài hôm nay ngoài gia đình bạn bè ra còn có những nhân vật rất quan trọng đến xem như là: Thủ tướng, các vị bộ trưởng, chủ tịch liên đoàn và HLV trưởng đội tuyển quốc gia. Đây không chỉ là trận CK sống còn, mà nó còn là trận quyết định để HLV quốc gia chấm điểm gọi tên lên tuyển để chuẩn bị cho giải vô địch U19 đông nam á sẽ diễn ra sau 2 tháng tại indonesia. Ai cũng hiểu rằng muốn thành công theo nghiệp quần đùi áo số thì “lên tuyển” là yếu tố quan trọng để cầu thủ chứng tỏ được tài năng.
– Bình tĩnh và tự tin lên con. Cứ đá theo nhú chú đã dặn là sẽ thắng.
Hải joh mỉm cười nhìn hlv gật đầu. Hôm nay đội thắng hay thua có lẽ tất cả đều trông đợi vào sự tỏa sáng của nó và Trung mập. Nhiệm vụ của Hải joh rất nặng nề khi vừa phải chia cắt các tuyến liên lạc quan trọng bên phía Hagl là bộ ba đang nổi đình nổi đám: Xuân Vinh, Tuấn Kiệt và Công Đức mà còn phải điều nhịp trận đấu, tổ chức tấn công với vai trò của một nhạc trưởng. Hải joh biết mình như một bộ não của cả đội nhưng nó luôn thích thú và phấn đấu cho vị trí đó. Thần tượng của nó là vị thánh Johan huyền thoại nên lúc nào nó cũng muốn được chơi bóng giỏi như ông ta.
Trọng tài thổi còi cho trận đấu bắt đầu. Và đúng như dự đoán của mọi người, trận đấu đã diễn ra gay cấn và quyết liệt ngay khi bóng lăn. Hagl là đội nhỉnh hơn khi cầm bóng và ép sân nhiều hơn. Điều này cũng dễ hiểu bởi đa số các cầu thủ hagl đều có kinh nghiệm trận mạc, họ làm mưa làm gió các giải trẻ toàn khu vực ĐNA. Còn các cầu thủ fc hà nội đa phần trẻ hơn, ít kinh nghiệm hơn khi nhiều người chỉ mới bước vào độ tuổi 16 hay 17.
Bà Nga ngồi trên khán đài theo dõi, lúc đầu bà lo lắng cho đội bóng của con trai mình đang bị hagl ép sân. Nhưng rồi sau mười phút đầu thì bên phía hà nội cũng đã tự tin chơi tốt hẳn lên khi cầm được bóng tổ chức tấn công lại về bên kia phía khung thành. Nhìn Hải đeo băng đội trưởng hò hét và quát tháo đồng đội chơi máu lửa hơn khiến bà Nga mỉm cười tự hào về con trai. “Trông trưởng thành và ra dáng lãnh đạo ghê…” bà Nga nhủ thầm.
Trận đấu đang hay thì bỗng dưng một tiếng hét vang lên trên sân cỏ:
– Aaaaaaaaa.
Tất cả cầu thủ và trọng tài trên sân đều dừng bóng nhìn về tiếng hét phát ra. Trên khán đài cũng vậy khi mọi ánh mắt đều nhìn về phía cầu thủ đang nằm lăn lộn trên sân. Bà Nga tái mặt đứng lên nhìn vì dáng người đang nằm trên sân giống thằng Hải joh con trai bà.
Một pha tranh chấp trên không rất nhanh và Hải joh bị ngã. Cú ngã tưởng chừng rất bình thường nhưng Hải joh chống tay không tốt. Khi mọi người chạy đến thì thấy khuôn mặt của Hải joh tái nhợt nhăn nhó trông đến tội.
– Tao bị gãy tay rồi…
Đó là câu nói mà Hải joh thốt lên được khi nhìn thấy Trung mập.
Trung mập và mọi người kinh hãi khi nhìn thấy cổ tay của Hải joh gãy lủng lẳng còn mỗi da chứ không thấy xương đâu. Y tế đã vào sân đưa Hải joh lên cáng và đưa đến ngay bệnh viện việt đức. Nằm trên cáng, mắt nhìn đồng đội, lúc này Hải joh không còn thấy đau đớn gì sất, cái nó nghĩ đến đầu tiên là sự nghiệp quần đùi áo số của nó. Nước mắt nó ứa ra hai bên khoé khi sợ không còn được chơi bóng.
– Yên tâm đi cháu. Bó bột rồi thì sau hai tháng là đá được ngay.
Vị hlv nhìn Hải joh trấn an làm nó an tâm phần nào khi rời sân hàng đẫy để đến bệnh viện.
Khi Hải joh còn đang nằm trong viện để bó bột thì cũng là lúc trận CK sắp kết thúc. Việc vắng mặt của nó khiến hagl áp đảo hoàn toàn thế trận. Những bàn thắng liên tiếp đến một cách dễ dàng cho hagl phản ánh đội hà nội bị vùi dập tan tác ra sao. Linh hồn còn lại của hà nội là Trung mập lạc lõng trên sân. Thiếu Hải joh nó như là một con sói độc cô đơn giữa hàng hậu vệ của hagl. Trận CK kịch tính được mong đợi nhất tuần lại kết thúc với tỉ số 0 – 5. Cổ động viên hà nội ra về với tâm trạng buồn tủi. Người thì cho rằng hà nội quá yếu, người thì nói do sự vắng mặt đáng tiếc của Hải joh, người thì phân minh cho rằng lứa trẻ hagl hiện tại là quá mạnh không có đối thủ ít nhất là ở trong nước.
Chẳng buồn tham dự bữa tiệc do đội bóng tổ chức sau trận đấu, Trung mập đạp xe phóng thẳng về nhà để xem tình hình thằng bạn thế nào.
Vứt vội chiếc xe đạp ở một góc, Trung mập chạy vào nhà. Thấy bà Nga nó liền hỏi ngay:
– Hải joh có sao không cô?
Nhìn Trung mập mồ hôi đầm đìa trên mặt là bà Nga cũng biết con trai mình có một thằng bạn tốt biết lo lắng cho nhau. Cảm kích vì điều đó, bà Nga trả lời nhỏ nhẹ:
– Thì bác sĩ nối xương rồi bó bột thôi. Nó đang nằm trong đấy, cháu vào động viên nó đi.
– Vâng. Chắc nó đang buồn lắm cô nhỉ?
– Ừ, từ lúc về nghe kết quả thua 0 – 5 thì nó chẳng nói với ai câu nào.
– Để cháu vào xem sao.
Trung mập đi vào trong, thấy Hải joh đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi dựa lưng vào tường với cánh tay phải bị bó bột trắng phau.
– Còn đau không? – Trung mập nhìn Hải joh hỏi.
Thấy thằng bạn im lặng, Trung mập biết nó và toàn đội đã có lỗi khi để thua nhục nhã đến 5 trái.
– Tao xin lỗi khi không giúp gì được cho đội.
– Mày đừng nói nữa, mày không có lỗi gì cả.
– Nhưng nhìn mày như này tao cảm thấy có lỗi.
Trung mập đứng dậy hét to lên.
– Tao không sao mà.
Trung mập vẫn bực tức bởi trận thua vì máu hiếu chiến của thanh niên. Nó đấm mạnh xuống giường rồi gằn giọng:
– Tao thề là sang năm sau sẽ trả thù tụi nó tại giải này.
– Sang năm tụi nó đâu còn tuổi mà đá.
Trung mập cười hề hề như mọi khi. Nó gãi đầu chống chế:
– Thì ai cũng được, miễn là đội hagl.
Nhìn Trung mập vô tư như bản tính vốn có của nó mà Hải joh phì cười.
– Thôi mày về đi mai nói chuyện tiếp. Tao mệt muốn chợp mắt một chút.
– Ừ mày nghỉ đi, đừng nghĩ nhiều nhé. Sớm bình phục rồi trở lại sân cỏ với anh em. Không có mày, tao đói bóng hoài à. Hề hề…
– Ok tao sẽ trở lại sớm.
Trung mập về rồi bỗng nước mắt của Hải joh lại ứa ra. Cái tỉ số 5 – 0 quả thực khó nuốt trôi, nó cứ liên tục nhảy nhót trong đầu như muốn đánh vào sự sĩ diện của Hải joh. Bao nhiêu tham vọng của tuổi trẻ chợt tan biến chỉ vì sự cố gãy tay. Nó muốn đánh bại đội bóng mạnh như hagl rồi lên tuyển chinh phục cả châu á. Giờ thì chỉ biết ngồi nhà bất lực xem đồng đội đá qua màn hình tivi.
Ngày hôm sau mới sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng Trung mập oang oang ngoài cửa.
– Đi học thôi Hải ơi.
Bà Nga thấy Trung nói vậy liền xua tay:
– Cháu cứ đi trước đi, lát cô chở Hải đến lớp sau.
– Ôi giời, có cháu đây rồi, cô cứ đi làm đi.
Đúng lúc đó Hải joh đi ra, thấy hôm nay thằng bạn không đi con địa hình như mọi khi mà thay vào đó là con mini nhật thì ngạc nhiên hỏi:
– Con địa hình chiến của mày đâu rồi mập?
– Đi địa hình thì sao chở được mày? Tao phải mượn con mini này của cái My nhà tao đó. Xong chưa? Mình đi luôn kẻo đến muộn bây giờ.
– Ừ tao xong ngay đây, mày đợi chút.
Quay sang bà Nga, Hải nói tiếp:
– Con đi với thằng Trung cũng được. Mẹ cứ đi làm đi.
Thế rồi một thằng đô con, một thằng cao lêu nghêu đèo nhau trên một chiếc mini bé tí tẹo cứ rong ruổi trên những con đường quen thuộc mà hàng ngày chúng vẫn đi. Cả hai đều có cùng ước mơ là được lên đội một, được lên tuyển đá cùng nhau vì màu cờ sắc áo, được chinh phục các danh hiệu cao quý… và xa hơn nữa là được một ngày chơi bóng ở châu âu…
Vào một buổi chiều do không phải đi tập nên Hải joh ngồi nhà xem TV. Bỗng nó nghe thấy tiếng Trung mập hớt hải chạy vào như có một tin động trời.
– Hải joh ơi! Tao được gọi lên tuyển đi đá cúp đông nam á rồi.
Hải thấy Trung mập đang sung sướng thì nó nhoẻn miệng cười nửa vui nửa buồn. Vui vì bạn được gọi, buồn vì nó phải ngồi nhà xơi nước.
– Thôi đi ra ngoài ăn cái gì cho vui đi vì mai tao phải xa mày rồi. Bữa này tao đãi.
Chẳng muốn đi đâu vì tay đau, và cũng chẳng có tâm trạng nào để mà ăn uống nên Hải lấy cớ từ chối:
– Để bữa khác được không mày? Hôm nay tay tao nhức quá.
Thấy thằng bạn không đi, Trung mập mặt xị ra buồn buồn.
– Không đi thật hả? Ít nhất hai tháng nữa mới được gặp nhau đấy.
– Ừ tao sorry. Vậy hẹn hai tháng sau gặp nhau vậy. Cố gắng lên nhé mày. Hãy thể hiện mày là một sát thủ trong vòng cấm nhá.
Trung mập cảm kích lại gần vỗ nhẹ lên vai trái thằng bạn.
– Tao sẽ cố gắng mang cúp về việt nam.