Căn nguyên thần - Chương 16
Chương 16: Sự thật hiển nhiên.
Diệt Ma Lang sau khi tỉnh lại thì ngơ ngác nhìn toàn cảnh xung quanh, trên tay gã lúc này đang có một cái nhẫn thời không chắc là đã được đeo khi gã ngất, đang tính đứng dậy thì Diệt Ma Lang bị một cảm giác đau đớn thì bả vai ép y phải ngồi xuống thở dốc.
“Ông già điên, đã thả mình ra mà còn bồi một nhát như vậy.”
Gã cay cú chửi trong lòng.
Xem xét vết thương ở phần bả vai thì chỗ đó của gã đã thành một vết thương rộng hình tròn với mấy lỗ đang không ngừng rỉ máu, chúng đang xuất hiện dấu hiệu hoại tử. Diệt Ma Lang cố gắng lấy vài món trong nhẫn thời không của mình trên tay mình ra để xem có gì dùng được để xử lí vết thương hay không.
Bên trong nhẫn thời không của gã cũng quá phèn khi bên trong cũng chỉ có vài đồng Nguyên Kim sơ cấp cũng chỉ đủ vào quán ngủ trọ một đêm. Gã chậm rãi nhớ lại lời của lão đầu khi trong đấy ” có mĩ nhân, ăn uống thả phanh, cuộc sống vô lo vô nghĩ”.
– Cơm không ăn mà lại đi ăn c*t a.
Diệt Ma Lang tặc lưỡi nói, đang sướng không thích rồi chạy ra ngoài để rồi giờ bị thương thế giầy vò cộng thêm việc có vài xu cắc.
” Nghi mình đéo phải con ruột của ông già lắm, cha con kiểu đéo gì mà như vậy”
Gã nghĩ lại hồi nhỏ khi bản thân vừa biết nhận thức thì chỉ có mỗi ông già là ở bên cạnh, bản thân chẳng biết mẫu thân của mình là ai và cũng có đôi lần hỏi cha gã về điều đấy nhưng đều không có câu trả lời.
Hồi bé gã cũng chỉ có một thằng đồng lứa làm bạn, nhưng sau thì thằng đó bị ai đó đưa đi mất đến bây giờ cũng chưa gặp lại. Bỏ qua một loạt suy nghĩ trong đầu, Diệt Ma Lang cố gắng dựa tường mà đứng dậy mà lết từng bước khó nhọc ra khỏi xó chợ.
– Lam Vương thảo 3 cây bán đổi Bối Nguyên đan đây…
Hàng loạt âm thanh mua bán trao đổi hàng vang lên, Diệt Ma Lang vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, thật ra thì khu chợ này chỉ là một khu chợ nhỏ của đám Bán Thần tụ họp, Bán Thần vốn dĩ chẳng được tính là Thần nên số phận sẽ luôn là nô lệ cho kẻ khác.
Nhiều Bán Thần không muốn số phận của bản thân làm nô lệ nên đã tập hợp thành những quần thể để cùng nhau sinh tồn như những khu chợ như thế này. Có lẽ là do cùng chung số phận là dưới đáy xã hội nên mọi người trong khu chợ này đều chung sống với nhau rất hòa thuận, Diệt Ma Lang ở đây mấy ngày đều thấy rõ điều đó.
Gã thấy một đám tiểu hài tử còn chẳng có tu vi gì chơi cùng nhau rất vui, đột nhiên nhìn thấy mấy hình ảnh này lòng của gã nhẹ lại, gã đã giết chóc từ lúc mới chỉ là một đứa trẻ cho tới bây giờ.
– Huynh có muốn chơi cùng bọn ta không?
Một âm thanh non nớt vang lên Diệt Ma Lang nhìn qua, thì thấy một tiểu nhi đồng đang dương đôi mắt nhìn gã.
– Tiểu hài tử ngươi không sợ ta sao?
Diệt Ma Lang đáp lại, bản thể của gã giống với ED đều là một đầu hắc cẩu, ngay từ bé gã đã giống với cha mình là sẽ ăn thịt những sinh vật mà gã giết.
– Mụ mụ bảo ta là những người ở đây đều giống nhau, đều là những kẻ yếu phải dựa vào nhau sống nên không cần phải sợ. Vậy huynh tên gì?
Đứa bé hỏi gã.
– – Diệt Ma Lang, còn nhóc?
Gã nhe răng mà cười đáp lại.
– Ta tên Chu Tiếu. Huynh vào đây chơi cùng vơi bọn ta.
Đứa bé kia nghe vậy cũng chỉ cười lại rồi kéo tay gã ra chơi cùng.
Cứ như vậy mà mấy tháng trôi qua.
– Ma Lang hôm nay tiểu tử qua hàng của ta uống rượu đi.
– Tiểu Lang tí nữa ngươi cùng ta vào rừng tiếp chứ?
…
Diệt Ma Lang cũng đã ở khu chợ này được gần nửa năm, thương thế ở bả vai của gã cũng đã ổn định, tuy vẫn bị hoại tử nhưng ít ra gã không còn cảm giác đau đớn và mệt nhọc như lúc đầu.
Suốt mấy tháng ở đây gã như hòa mình vào lối sống của những kẻ ở nơi này, sáng cùng với mấy trai tráng và mấy ông lão vào rừng kiếm đồ, chiều cùng mấy đứa nhỏ ở khu chợ chơi. Dần dà mọi người cũng đã quen với sự có mặt của gã và trở nên thân thiết.
– Ê Ma Lang, ngươi rõ ràng là hắc cẩu mà sao tên lại là Lang vậy?
Một thiếu niên trạc tuổi gã nói, người này Phong Điền một thiếu niên Bán Thần phi thăng từ tiểu thế giới lên nhưng lại bị kẹt ở cấp bậc này. Phong Điền này quen với Diệt Ma Lang chỉ sau đám nhóc trong chợ, cả hai thường cùng nhau vào rừng tìm dược vật, phải nói thêm Ma Lang có cái mũi rất thính nên gã hay tìm được mấy cây thảo dược trong rừng nên được mọi người rất quý trọng.
– Cha đặt tên ta là vậy, ta cũng chả biết là tại sao.
Phong Điền nghe vậy cũng liền đổi chủ đề.
– Mà ta hỏi thật rốt cuộc ngươi cấp bậc gì vậy, mấy lần vật tay cược rượu với mấy lão trong chợ ngươi toàn thắng.
Diệt Ma Lang nghe vậy cũng không biết trả lời thế nào, gã không biết rốt cuộc bản thân nếu theo cấp bậc của Căn Nguyên đại thế giới thì gã là cấp gì. Chỉ là gã biết tất cả đều yếu hơn gã rất nhiều nhưng gã chẳng nói ra điều đó.
– Không biết được, ta cũng chẳng rõ ta cấp bậc gì.
Gã liền tu một vò rượu.
– Phong Điền ta từng có một vị nương tử cùng ta phi thăng từ tiểu thế giới lên nhưng cô ấy thiên tư trác tuyệt cuối cùng được một lão sư của Thương Linh Thần Viện đón đi, nghe bảo cô ấy là tư chất Đế Linh gì đó sau này phong quang vô hạn.
Phong Điền nói những lời này xong thì khuôn mặt lộ rõ vẻ u buồn.
– Nghe có vẻ cô ta rất mạnh đấy.
Diệt Ma Lang cũng gật gù hùa theo mặc dù gã chả biết Đế Linh là cái vẹo gì cả.
– Đúng vậy, cô ấy rất mạnh. Nhưng sẽ có ngày ta bắt kịp cô ấy.
Phong Điền tự tin nói, thân là phu quân của thiên tài thì hắn tuyệt đối không thể để bản thân tụt lại quá xa.
– Thôi uống xong vò này sáng mai ngươi hộ ta vào rừng hái Lam Vương thảo được không?
Phong Điền hỏi gã.
– Không thành vấn đề, vậy mấy ngày này ngươi đi đâu?
Diệt Ma Lang cũng hơi ngạc vì suốt 6 tháng làm việc chung thì đây là lần đầu tiên Phong Điền không đi làm sáng với với gã.
– Ta nghe được là sắp có giải đấu Siêu Tân Tinh giữa các Thần Viện với nhau, vợ ta từng gửi tin cho ta là Thương Linh Thần Viện cũng tham gia và cô ấy là một trong những thí sinh của cuộc thi lần này. Mà mấy ngày này ta muốn đi chuẩn bị một món quà rồi sẽ đi thăm cô ấy.
Phong Điền ngại ngùng nói.
– Có người chồng như ngươi thì cô ấy cũng quá hạnh phúc đi.
Diệt Ma Lang dơ ngón cái.
***
Sáng hôm sau, Diệt Ma Lang đã chuẩn bị đủ đồ để lên đường vào rừng.
– Đợi mấy ngày nữa ngươi về thì để ta bao ngươi một chầu coi như cảm ơn, đến lúc ngươi về thì ta và ngươi đến nơi tổ chức giải đấu để xem cô ấy. Vợ ta tên Sở Vũ, cô ấy rất xinh đẹp, đảm bảo ngươi sẽ thích cô ấy.
Phong Điền nói với gã.
– Người khác nghe không hiểu còn tưởng ngươi muốn bán vợ cho ta.
Hahahhaha
Diệt Ma Lang cứ như vậy mà lên đường, dù sao thì gã cũng nhờ chiếc mũi thính của mình mà chả tốn nhiều công sức để kiếm được mấy cây Lam Vương thảo, chỉ mất tầm 6 ngày thì gã đã có được 50 cây Lam Vương thảo rồi.
– Nên về thôi.
Thu cây Lam Vương thảo cuối cùng của đợt này vào trong nhẫn, gã liền đi ra khỏi rừng, đến một ngày sau thì gã đã về đến khu chợ. Nhưng thay vì như những lần trước mọi người ở đây đều chào đón gã trở về thì lần này khung cảnh trước mặt Diệt Ma Lang đều chỉ là một màu đỏ thẫm chết chóc.
Xác người nằm lê lết trên đường trong đó không thiếu những người mà gã quen biết. Diệt Ma Lang thở mạnh một nhát rồi đi sâu thêm vào khu chợ, đập vào mắt gã chính là cảnh tượng bản thân gã không muốn thấy nhất, toàn cả khu đều bị giết sạch, xác của mấy đứa trẻ hay chơi cùng gã bị đóng lên trên cột, trên người chúng đầy những vết thương hiện tại đã khô máu, khó có thể tưởng tượng được trước khi chết đám nhóc đã phải chịu những loại cực hình như thế nào.
– Mấy nhóc, anh về rồi đây. Mọi người tôi trở về rồi.
Gã cứ như vậy lên tiếng giọng của hắn vẫn vui vẻ như thể mọi lần gã từ rừng hái thuốc về, như để phủ nhận hiện thức trước mắt này.
– Tôi trở về rồi này, tôi trở về rồi này, TIỂU LANG VỀ RỒI ĐÂY AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Diệt Ma Lang gào lên một cách điên cuồng như thể gã sợ không ai nghe được. Không gian xung quanh trở nên vặn vẹo dữ dội vì cơn tức giận này của gã.
– Tại sao mày lại tức giận? Mày đến từ nơi đó, cái chết của kẻ khác là việc mày thấy mỗi ngày. Gần như mỗi ngày đều có sinh vật bị mày giết chết và ăn thịt.
Một giọng nói lên tiếng khiến cho Diệt Ma Lang quay đầu lại nhìn. Một thiếu niên trạc tuổi gã, kẻ này không ai khác chính là Tử Vô Tâm. Tử Vô Tâm hiện tại đang mặc một bộ bạch y, khuôn mặt vẫn vẻ ưu nhã điển trai khiến cho nữ giới động lòng.
– Đã lâu không gặp rồi chó mực.
Tử Vô Tâm cười híp mắt nói.
– Những người này là do mày giết?
Diệt Ma Lang lúc này không còn vẻ tươi cười tích cực như mọi khi, sát ý lộ rõ trong câu nói của gã, chỉ cần tên trước mặt kia thừa nhận là một câu duy nhất thôi thì chắc chắn gã sẽ lao vào.
– Tao đạt được gì khi giết họ?
Hắn cảm nhận được sát ý của Diệt Ma Lang nhưng y cũng chẳng bận tâm, vẫn ôn hòa nói chuyện.
– VẬY AI LÀM????
Gã hét thẳng mặt vào hắn.
– Nếu giờ tao nói hung thủ mày định làm gì? Xé xác cắn nuốt bọn chúng sao?
Tử Vô Tâm đến gần vỗ vai Diệt Ma Lang.
– Chúng sẽ chết, đằng nào cũng phải chết, chết sớm hay muộn thì cũng là chết. Bạn của mày đang hấp hối đấy vào mà nghe nguyện vọng của anh ta đi.
Hắn nói xong thì liền bước qua người Diệt Ma Lang để hạ những cái xác bị treo của bọn nhỏ xuống. Gã nghe vậy cũng liền đi tiếp vào thì thấy Phong Điền đang hấp hối nằm trên đất.
– Ta về rồi đây.
Diệt Ma Lang quỳ xuống bên cạnh hắn, lúc này hơi thở của Phong Điền đã yếu ớt đến cùng cực.
-M…Ma Lang …Khụ!!
Vừa nói hắn vừa phun ra một ngụm máu.
– Đừng nói nữa, người còn có vợ đúng chứ? Ta giúp ngươi trị thương rồi ngươi dẫn ta đi gặp vợ ngươi.
Gã cố gắng bình ổn Phong Điền.
– Khụ… Sở Vũ… Nàng ấy chết rồi.
Phong Điền run giọng nói, nước từ khóe mắt trào ra.
– Là ta… Là ta đã hại nàng ấy, đã hại tất cả mọi người ở đây.
– Kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra?
Nghe Phong Điền nói vậy Diệt Ma Lang cảm thấy rất khó hiểu, chẳng phải vợ của hắn đang được bồi dưỡng và thậm chí còn được chọn đi đấu giải sao đột nhiên lại chết được.
– Nàng ấy được chọn làm thành viên trong đội, trong đội đó có một tên mang tư chất Căn Nguyên, hắn gặp nàng ấy rồi mê luyến sắc đẹp của nàng. Hắn đã nhiều lần gạ gẫm Sở Vũ nhưng đều bị nàng từ chối cho đến cuối cùng… Cuối cùng hắn đã cường hãn chiếm đoạt nàng.
Nói đến đây Phong Điền không khỏi cắn chặt răng run run, là một người chồng cuối cùng lại để vợ mình bị kẻ khác chiếm đoạt còn gì cay đắng hơn thế.
– Sở Vũ vợ ta là người tuyệt vời cả đời này sai lầm duy nhất của nàng chính là yêu một mình kẻ thất bại như ta, TẠI SAO ? TẠI SAO? Tại sao lại vì một kẻ như ta mà tự sát. Aaaaaa
Phong Điền lúc này khóc lên một tiếng đầy thảm thương.
– Vậy là tên đó đã đến đây rồi trút lửa giận lên người ở đây.
Kẻ lên tiếng là Tử Vô Tâm, y đi lại gần chỗ của Phong Điền và Diệt Ma Lang.
– Đúng vậy, hắn đã đến đây. Hắn là Đường Minh, là con của một vị hiệu trưởng của Thương Linh Thần Viện. Hắn cùng với mấy tên đồng bọn của mình đã giết sạch những người ở đây để trút lừa giận việc nàng ấy tự sát.
Phong Điền lúc này đây đã chẳng còn quan tâm đến sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt như Tử Vô Tâm nữa.
– Gia thế là một phần của thực lực, huống hồ ở thế giới này tên đó lại có cả hai, rốt cuộc thì điều này sẽ xảy ra khi các người yếu, số phận của kẻ yếu là làm món đồ chơi cho kẻ mạnh.
Lời nói của Tử Vô Tâm có phần cay đắng nhưng đó chính là sự thật vẫn luôn hiện hữu rõ ràng trong thế giới, ngay từ đầu thì câu chuyện này đã chẳng có nhân vật phản diện làm điều xấu hay chính diện đáng thương nào rồi, chỉ có kẻ yếu hoặc mạnh.
Diệt Ma Lang nghe những lời này xong thì cũng không nói gì, chính xác như những gì tên đồng bạn của gã nói. Ngay từ đầu đã chẳng có phản diện hay gì rồi. Phong Điền, vợ cậu ta và những người ở đây chính vì họ yếu nên cuối cùng số phận của họ là bi thảm.
– Khụ… Vậy Diệt Ma Lang và vị huynh đài này là kẻ yếu hay mạnh?
Phong Điền yếu ớt hỏi một câu cuối cùng này, cậu chẳng oán trách ai, có trách thì trách bản thân cậu không đủ mạnh mà thôi.
– Là tồn tại có thể khiến cho kẻ mạnh cũng có thể làm đồ chơi.
Tử Vô Tâm dùng một vẻ mặt ôn hòa đáp lại.
Chúc ae mùng 2 tết vui vẻ.