Căn nguyên thần - Chương 14
Chương 14: Thế hệ diệt vong và một đoạn sử xưa ( 2 )
Tên thiếu niên kia đánh chiến xa của mình đi, hắn cứ đi mãi không biết đã qua bao lâu thì mới dừng lại trước một thung lũng. Đến lúc này thì mấy con thú kéo chiến xa cho hắn liền dừng lại, chúng không dám tiến vào sâu thêm trong thung lũng này, tên thiếu niên cũng hiểu và cũng không ép tiến vào. Hắn cầm một chiếc hộp rồi đi xuống chiến xa.
– Các ngươi được tự do rồi.
Hắn xoa đầu từng con rồi gỡ những xiềng xích trên cổ của những đầu thú. Bốn đầu thú này ngay khi được giải khai thì liền khom lưng xuống như thể tiễn biệt vị chủ nhân này.
– Đi đi, nếu không phải ông già không cho phép thì quả thực ta muốn đem các ngươi ra ngoài làm việc cho ta một phen.
Hắn vừa cười vừa nói với đám thú này rồi xoay người đem chiếc hộp kia tiến sâu vào trong thung lũng. Hắn cứ đi sâu trong thung lũng cho đến hơn 2 ngày sau thì dừng lại trước một cánh cổng đá khổng lồ.
– Tiểu tử, hôm nay ngươi lại tới thăm nắm xương già bọn ta sao.
Một âm thanh trong hư vô vang lên. Thanh âm uy áp khiến cho không gian ở trong thung lũng này biến động dữ dội.
– Lão nhân gia mấy vị hà tất phải mất thời gian với một tên nhóc như ta, chi bằng thả ta ra ngoài rồi các vị đi kiếm mấy lão bà sinh một đàn con cháu, với danh tiếng và uy phong của các vị tuyệt đối không thiếu mĩ nhân nguyện quỳ dưới gối dạng háng sinh con cho mấy lão nhân gia đâu.
Tên thiếu niên tựa hồ không bị một chút uy áp vừa rồi ảnh hưởng mà mở giọng nửa đùa nửa thật nói.
– Miệng lưỡi ngươi vẫn tiện như trước, nói như vậy hôm nay ngươi xác định muốn động thủ để được ra ngoài.
Thanh âm kia ngữ khí không đổi.
– Mặc dù thử thách kia nghe có vẻ không khó nhưng nếu như đối thủ là các vị thì một kẻ như tiểu bối đây cũng chả có hi vọng đi.
Thiếu niên kia ngồi bệt xuống đất nhún vai tỏ vẻ chán nản.
– Bớt nói lời rác rưởi, ngươi chọn một trong số sáu ngươi chúng ta làm đối thủ, bọn ta sẽ áp chế thực lực bằng với ngươi, chỉ cần đánh trúng bọn ta một đòn thì ngươi sẽ được đi.
– Biết là các vị sẽ nói như vậy nên tiểu bối đã chuẩn bị một thứ hi vọng các vị nhìn xong sẽ cho tiểu bối đi qua.
Hắn liền cầm chiếc hộp đặt trước mặt khẽ gõ gõ vài cái nắp hộp.
– Thứ này tiểu bối may mắn tìm được nhưng không biết cách dùng. Không biết mấy vị có thể chỉ cho tiểu bối được không? Hẳn các vị dùng thần thức của mình cũng đã biết bên trong hộp là vật gì đi.
Tên thiếu niên trưng ra một bộ mặt ngu ngốc gãi đầu gãi tai tỏ vẻ không biết gì về công dụng của vật bên trong.
– Không ngờ ngươi lại có được thứ này.
Giọng nói kia đáp lại hắn, bọn họ ngay khi vừa biết được vật trong hộp kia thì quả thật có chút ngạc nhiên, không ngờ món đồ vật từ thời đại của bọn họ lại có một tiểu bối biết được và sở hữu nó.
– Ngươi có thể đi nhưng vật kia phải ở lại đây.
– Điều đó là đương nhiên, dù sao tiểu bối đây trẻ người non dạ cũng chả biết nó có tác dụng gì vẫn nên giao lại mấy món đồ mình không hiểu cho người lớn quản lí vậy mới phải đạo.
Ngay lúc này một âm thanh nặng nề vang lên, cánh cửa khổng lồ kia chậm rãi mở ra. Nó chính là một truyền tống trận.
– Thứ ngươi nhờ bọn ta, đây chính là thành quả. Y phục ngươi nhờ bọn ta làm cũng quá là tàn nhẫn đi, nhưng ta muốn khi ngươi ra ngoài đừng cho những kẻ không liên quan biết về nơi này về vật kia và về bọn ta.
Thanh âm kia vừa nói vừa từ trong hư không đưa ra một chiếc hộp đến trước mặt hắn.
– Hả??? Các vị nói gì vậy? Tiểu bối chỉ đến nơi này để lấy đồ mình đặt may thôi mà.
Tên thiếu niên ngây thơ hỏi lại rồi cầm chiếc hộp bước qua cánh cổng rời đi.
Cánh cổng đá sau đó liền đóng lại.
– So nó với thiếu chủ thì thế nào?
Một thanh âm khác lên tiếng.
– Rất giống về phong thái làm việc, ta có cảm giác nó tàn nhẫn hơn thiếu chủ hồi trẻ, nhưng lại không hề nóng nẩy bộc trực.
– Các ngươi còn nhớ lúc nó tự giới thiệu với chúng ta lần đầu khi nó vừa đến nơi này?
Lại một thanh âm khác.
– Hình như thiếu chủ chả đặt tên cho nó nên nó lấy ra một đống tên khác nhau.
– Doom, 444, Tuyệt và cuối cùng hình như là…
– Cái do con bé kia đặt cho nó.
Tử Vô Tâm
Chap này ngắn, mai bù cho anh em chap dài hơn.