Căn nguyên thần - Chương 12
Chương 12: Khóa huấn luyện, sức mạnh và lần đầu của thiếu nữ.
Diệp Lục Thu và Tứ Tửu cứ như vậy mà uống, xong nói chuyện trên trời dưới đất. Còn vị Thần Hoàng kia vẫn chăm chú nhìn nốt người cuối cùng đang ở dưới hàn đầm kia, người đó không ai khác chính là Thiên Vũ 1 trong 3 thiếu niên thiên tài có tư chất đỉnh cấp.
Thời gian cứ như vậy trôi qua cho đến 2 ngày sau cuối cùng thì Thiên Vũ cũng không nhịn được mà lao lên trên bờ. Không chật vật gào thét như 2 người trước, cậu tiếp nhận y phục do vị kia đưa cho rồi tự ngồi xuống ổn định bản thân đầy lui hàn khí.
– Thành tích 3 ngày 2 giờ, nếu như bên nhóm nữ kia không có gì đặc biệt thì em sẽ là người đạt hạng nhất lần huấn luyện này.
Vị Thần Hoàng nhìn Thiên Vũ mà nói, ông ta chậm rãi nghĩ lại về thành tích này, tuyệt đối thuộc vào nhóm hạng đầu trong lịch sử của thần viện.
Đừng nghĩ là thần viện thành lập lâu dài là sẽ có nhiều thiếu niên mang tư chất đỉnh cấp đi vào, nếu tính cả 3 người Thiên Vũ, Băng Liên và Mạc Dung thì suốt chiều dài lịch sử của Thánh Cơ thần viện mới chỉ có tổng cộng là 7 người mang tư chất đỉnh cấp, 4 người kia đã sớm tốt nghiệp và rời thần viện trở thành tồn tại thống trị 1 phương từ lâu.
Bên kia hồ lúc này, nhóm nữ cũng đang ngâm mình ở trong làn nước nhưng không phải tất cả, Phi Linh Ngọc và Đào Yên Nhu đã lên trên bờ từ lúc nào, chỉ còn lại 3 người là Mạc Dung, Thiên Như và Băng Liên.
Lạch cạch! Lạch cạch!!
– Hừ ừ ừ ! Lạnh quáaaaa!!
Người lên tiếng không ai khác chính là cô bé Thiên Như, hai hàm răng của cô bé đang không ngừng đánh vào nhau vì lạnh.
Lúc đầu cô bé thực ra không muốn tham gia giải đấu và khóa huấn luyện này đâu nhưng sau khi bị Băng Liên dụ dỗ bằng 1 đống kẹo này nọ thì cô bé liền tham gia.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến khi nhóm nữ xuống hồ và bắt đầu rèn luyện, Phi Linh Ngọc và Đào Yên Nhu chỉ có thể ngâm mình được trong cái lạnh của hàn đầm chỉ trong hơn 1 ngày trời là đã không chịu được phải đi lên. Điều đáng ngạc nhiên là Thiên Như lại có thể chịu đến ngày thứ 3 mà vẫn chưa lên.
Nếu bảo là do ý chí kiên trì vì tham kẹo nên có thể kéo dài như vậy thì đếch ai tin được, để có thể giải thích cho sức chịu đựng này thì chỉ có 1 câu trả lời duy nhất là do Thiên Như cũng mang tư chất đỉnh cấp giống 3 người kia.
– Không ngờ là cô bé kia cũng là tư chất đỉnh cấp.
Đào Yến Nhu ở trên bờ mà cảm thán.
– Khổng Tước gia tộc 1 tộc 4 đế, nghe nói lão tổ của bọn họ đã xuất quan.
Phi Linh Ngọc ở bên cạnh bèn nói thêm, số lượng gia tộc ở Căn Nguyên đại thế giới là cực nhiều nhưng một tộc có đến 4 vị Thần Đế tọa chấn và nếu thuận lợi phát triển thì Thiên Như chắc chắn sẽ trở thành vị Thần Đế thứ 5 của Khổng Tước gia tộc.
Một tộc 5 đế và trong đó có 1 vị đã đạt đẳng cấp cuối cùng thì quả thật Khổng Tước gia tộc nói không ngoa liền đã vượt qua cả một số thái cổ tông môn và thượng cổ gia tộc rồi.
– Nếu muội không chịu được nữa thì lên đi, đống kẹo mà ta hứa sẽ cho muội.
Băng Liên ở dưới hàn đầm lúc này tuy sắc mặt tím tái nhưng bản thân cô mang thể chất của Băng Tử gia tộc nên miễn cưỡng chịu đựng được cái lạnh của hàn đầm này.
Thực ra trong gia tộc những năm khi cô còn bé cũng đã từng được ông ngoại cô đem đến Băng Hàn Chì Đầm để rèn luyện thể chất nhưng cái lạnh của nó so với hàn đầm này quả thực là cách 1 khoảng.
– Tỷ đã hứa rồi đây!!
Nghe được lời của Băng Liên thì không khỏi vui mừng mà lao lên bờ. Ở bên cạnh thì Mạc Dung thấy như vậy liền quay qua chỗ Băng Liên.
– Đứa trẻ đó vẫn có thể chịu được, cô làm vậy không phải là tốt nhất cho nó.
Cô tỏ vẻ không đồng tình với ý của Băng Liên.
– Nó vẫn còn nhỏ, tôi không muốn đặt áp lực về sức mạnh đặt vào nó quá sớm.
Băng Liên liền đáp lại, cô là con gái duy nhất của tộc trưởng và không hề có anh chị em gì nên cô coi Thiên Như là 1 đứa em gái đơn thuần.
Nghe Băng Liên nói vậy thì Mạc Dung liền im lặng tỏ vẻ không tình. Mất một lúc sau thì cô mới lên tiếng.
– Nghe nói dạo gần đây cô và tên đó phát sinh quan hệ, thậm chí nghe nói hôm cô say rượu thì hắn cũng cõng cô đem về.
Mạc Dung nói những lời này đơn giản chỉ là tò mò một cách đơn thuần, nếu như vụ tình cảm này xảy ra trên những người khác thì cô không thèm để ý đến nhưng Băng Liên thì là một thiên tài mang tư chất đỉnh cấp giống cô và cô tò mò về người lọt vào ánh mắt của Thần Đế tương lai.
Vốn dĩ lúc vào đây cô đã nghĩ bản thân mình sẽ là thiên tài mạnh nhất trong học viện và đem về vinh quang cho gia tộc, cô mang sự kiêu ngạo của thiên tài và coi thường những người yếu hơn mình.
Nhưng khi đến đây thì cô mới nhận ra là cô không phải độc tôn.
Nếu nói để đánh giá về người mà Băng Liên thích chính là Nam thì cô chỉ thấy kẻ này chẳng có gì thực sự nổi bật, nếu như phải đánh giá thì cô coi trọng 1 người đó là Băng Liên.
Tuy Thiên Vũ cũng là thiên tài giống cô nhưng cô không thấy thể được sự kiêu ngạo mà một kẻ mang tư chất đỉnh cấp nên có. Ngoại trừ vẻ ngoài có thể nói là khá điển trai so với các nam thần khác thì tất cả những gì cô thấy ở Thiên Vũ là một tên thận trọng quá mức.
Còn riêng về Nam thì tất cả những gì Mạc Dung nghĩ chỉ là 1 tên nam thần chán ngắt luôn mang bản mặt một màu, luôn lu mờ so với các bạn học khác trong lớp và nếu không phải Nam đã gây ra cái chết của Khổng Tước Y Dao bằng sinh vật kì dị kia thì cô có khi đã quên đi sự tồn tại của cậu trong lớp.
Nghe những Mạc Dung nói vậy thì Băng Liên chỉ dùng ánh mắt băng giá và lạnh lẽo của mình nhìn vào cô.
– Tôi thích anh ấy, chỉ đơn giản là vậy.
Cô lạnh lùng đáp lại Mạc Dung, nếu phải suy nghĩ vì sao cô thích Nam thì cô thấy Nam và cô có một vẻ giống nhau, đều là mang một vẻ cô độc và cô cảm giác rằng Nam sẽ đem đến một biến hóa lớn cho cuộc đời cô sau này, điều đó khiến cô muốn ở bên cạnh cậu và chứng kiến điều đó.
Cứ như vậy mà cuộc trò chuyện giữa 2 người kết thúc. Qua 4 canh giờ sau thì Mạc Dung rốt cuộc cũng không chịu nổi mà phải đi lên trên bờ, Băng Liên thì chịu lâu hơn cô được 2 giờ rồi mới phải đi lên.
Tất cả 2 nhóm nam và nữ không lâu sau đó liền tụ họp với nhau.
– Các em đều mang thành tích rất tốt trong đợt huấn luyện đầu tiên này, tôi sẽ thông báo kết quả lần này như sau.
+ Băng Liên xếp hạng nhất
+ Mạc Dung xếp thứ 2
+ Khổng Tước Thiên Như xếp thứ 3
+ Thiên Vũ xếp thứ 4
+ Đào Yên Nhu xếp thứ 5
+ Tứ Tửu xếp thứ 6
Đồng hạng 7 là Diệp Lục Thu và Phi Linh Ngọc vì thành tích của 2 em chỉ chênh nhau chỉ trong tích tắc.
Vị nam Thần Hoàng kia lên tiếng thông báo.
– Viêm Hàn Hoán Cốt đầm này có tác dụng thoát thai hoán cốt cơ thể các em lên thêm 1 tầng cao nữa, nó giúp các em loại bỏ những tạp chất còn sót lại trong quá trình tu luyện và sử dụng thần đan và gia tăng khả năng phòng ngự của các em.
Vị nữ Thần Hoàng kia lên tiếng về tác dụng của nơi gọi là Viêm Hàn Hoán Cốt đầm này những học sinh nghe liền tự kiểm tra bản thân, quả nhiên như những gì vị kia nói thì cơ thể của họ đã được nâng lên một tầng mới.
– Đợt huấn luyện đầu tiên đã kết thúc, các em có 3 ngày về để nghỉ ngơi. Ba ngày sau thì đợt huấn luyện thứ 2 sẽ bắt đầu, trong 3 ngày này các em hãy nghỉ ngơi và điều dưỡng cho tốt.
Hai vị Thần Hoàng nói xong thì liền lấy ra 2 tấm thẻ bài dơ ra và tạo ra một cánh cổng không gian ngay trước mặt, đám Băng Liên theo đó mà đi vào.
Lúc họ ra bên ngoài thì lúc này cũng đã ngả về chiều tối.
Thiên Như nếu như mọi khi thì sẽ muốn chạy theo Băng Liên này nọ nhưng sau khóa huấn luyện này thì cô bé thực sự đã rất mệt mỏi và ngay lập tức tạm biệt Băng Liên rồi quay về phòng.
Băng Liên biết sư muội mình mệt nên cô cũng không nói gì thêm.
Lúc này trong nhà của Nam cậu chỉ đang ở một mình, vẫn như mọi khi thì giờ này Oán Hồn đã tách ra khỏi cơ thể của Nam rồi đi nghe đàn.
Nam cũng biết về chuyện này nhưng cậu cũng không tỏ vẻ gì vì theo những gì được Oán Hồn kể lại thì nó có hứng thú với tiếng đàn của cô gái kia vì thứ âm nhạc đó giúp nó như 1 dạng thư giãn nhẹ về tinh thần và điều đó hoàn toàn không tác động xấu đến nó.
Nam ngồi trên giường mà chậm rãi hấp thụ thần khí xung quanh mà tự tu luyện, những điều mà Vạn Kính Thiên Hoa nói khiến cậu phải suy nghĩ lại, nếu như không có Oán Hồn thì bản thân cậu có những gì, mấy ngày nay Nam luôn suy nghĩ về điều đó.
Cậu cứ như vậy nhắm mắt mà suy nghĩ cho đến khi bản thân vô ý nhớ lại những gì mình trải qua lúc trước khi còn ở trên Trái Đất, cô nhị viện nơi cậu sinh sống đã bị những kẻ đó giết hại toàn bộ và trong đó có cậu, dòng suy nghĩ tiếp tục trôi về thời điểm cậu nghe được những gì Vạn Kính Thiên Hoa nói về số phận gần như đã bị định đoạt sẵn của Băng Liên, tiếp đến là một việc dường như cậu đã không muốn nghĩ đến từ lâu là cha mẹ cậu rốt cuộc đã gặp chuyện gì.
Dòng suy nghĩ tiêu cực đó cứ quay đi quẩn lại quấy nhiễu trong tâm trí của Nam, nó như tâm ma của cậu.
– KHỐN NẠNNNN!!!!!
Nam gào lên trời một cách đầy giận dữ, căn phòng mà cậu đang ngồi cũng trở nên rung lắc một cách dữ dội, đây là căn nhà mà các viện trưởng đã chuẩn bị cho cậu nên chắc chắn nó đã được gia công lại một cách đặc biệt nên có thể chịu đựng được áp lực của Nam chứ không thì đã nó sụp đổ.
Ngay lúc này thì một việc bất ngờ đã xuất hiện là một cái trùm đèn ở trên trần nhà liền biến thành cát bụi rồi biến mất không còn giấu vết gì, tất cả những chuyện đó đều được tầm mắt của Nam thu lại. Cậu ngay lập tức tự điều chỉnh bản thân mà điều tiết lại cảm xúc của mình.
“Vừa rồi là gì!!??”
Nam bất ngờ về những gì vừa xảy ra. Trong lúc cậu vô ý tức giận liền làm biến mất một cái trùm đèn.
Ngay lúc này cánh cửa căn phòng liền mở ra và Băng Liên từ bên ngoài lao vào, hóa ra cô đã đến nhà Nam và trong lúc cô ở dưới nhà thì đã nghe thấy tiếng kêu gào của cậu, cô không suy nghĩ gì mà trực tiếp lao lên trên để vì lo Nam xảy ra chuyện.
Ngay khi thấy Nam đang ngồi ngay giữa phòng thì cô liền chạy đến ôm cậu.
Đôi mắt gần như chỉ mang một vẻ băng giá của cô khi nhìn thấy Nam thì hai hàng nước mắt đang không ngừng chảy ra.
Cô ôm chặt hắn, cô sợ hắn gặp chuyện không may, lần đầu tiên cô nghe thấy hắn gào thét như vậy, cho dù như trước đây hắn luôn chưng vẻ mặt không hề quan tâm tới cô nhưng cô thà để hắn làm vậy với cô hơn là để hắn xảy ra chuyện.
Nam lúc này nhìn Băng Liên mà mang muôn vàn thứ cảm xúc với nhau. Cậu không phải lần đầu thấy Băng Liên khóc nhưng cả hai cô rơi lệ đều là vì cậu, Nam cắn chặt răng mà ôm lấy cô. Bây giờ đây cậu giận có, hận có, vui có, hạnh phúc có và lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gọi là tình yêu.
Cậu giận bản thân vì đã làm cho cô lo lắng, cậu hận bản thân vì đã làm cho cô rơi lệ, cậu vui vì cô đã xuất hiện trong cuộc đời của cậu, cậu hạnh phúc vì mình là kẻ may mắn có được cô. Đó chính là tình yêu.
– Anh…Yêu…Em.
Nam lần này là người đã chủ động nói ra lời này và kèm theo đó là một nụ hồn cậu đặt lên môi cô, Băng Liên tuy hơi bất ngờ nhưng cũng thuận theo cậu, hai chiếc lưỡi cứ như vậy mà quấn vào nhau. Từng lớp y phục của hai người cứ như vậy dần biến mất mà chỉ còn hai cơ thể không mảnh vải ôm lấy nhau.
Cơ thể Băng Liên chính là vưu vật của trời đất, làn da trắng nõn, bộ ngực cao với hai đầu ti đỏ hồng, dọc xuống dưới thì là một vòng eo con kiến không tì vết, xuống sâu hơn chính là nơi thầm kín nhất của cô, ở chỗ này trùm lông màu trắng đặc biệt của cô càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn và quyết rũ của nó và không khó để nhìn ra là cái ở lồn hồng hào với đám lông màu trắng cực phẩm của cô đã bắt đầu rỉ ra dâm thủy.
Sau một hồi thưởng thức đôi môi và chiếc lưỡi tuyệt hảo của cô thì Nam liền nhả nó ra và dùng ánh mắt của mình thưởng thức cực phẩm trước mặt.
Hai bàn tay của cậu liền rời khỏi lưng của cô mà bắt đầu làm việc với cặp bưởi trước mắt này, xoa, nắn, bóp và thậm chí là dùng ngón tay khều nhẹ hai đầu ti của Băng Liên, nhưng hành động này của Nam khiến cô càng như chìm sâu thêm. Dâm thủy trong huyệt động lúc này của cô đã chảy dọc xuôi theo hai chân rồi.
– Ưmm…Ưmm…um.
Tiếng rên rỉ của Băng Liên càng lúc càng lớn hơn, đôi mắt lúc này mỗi lúc một dại ra hơn nhưng dù sao thì cô vẫn là người đầu tiên chủ động trong chuyện tình của hai người, cô nhanh chóng khôi phục một chút thần trí của bản thân, ngay lúc này cô liền cúi xuống bờ vai của Nam rồi cắn nhẹ vào đó, một tay kia liền mò xuống nắm thằng nhỏ Nam mà khẽ sóc nhẹ nó.
Đối mặt với hành động này của Băng Liên thì Nam cũng không quá bất ngờ, đây không phải lần đầu tiên cô chủ động chăm sóc thằng nhỏ của cậu nhưng lần đó chuẩn bị làm những điều lớn hơn thì bị Thiên Như phá đám.
Nam cũng không kém cạnh khi một tay của cậu rời bỏ bộ ngực rồi khẽ lần xuống phía dưới, Băng Liên cảm nhận được tay của Nam có những hành động xấu xa hơn thì khẽ ngẩng mặt lên nhìn Nam mà cười nhẹ sau đó liền dạng nhẹ hai chân của mình ra để cậu dễ bề hành sự, Nam khẽ xoa nhẹ trùm lông màu trắng bên ngoài một cách nhẹ nhàng rồi đưa nhẹ một ngón tay khám phá chiếc khe thần bí kia.
Ngón tay của Nam vân vê bên ngoài cái khe lồn của Băng Liên khiến cô càng không chịu mà rên rỉ lớn hơn, dâm thủy lúc này đã ướt hết cả bàn tay của Nam rồi. Ngay lúc này thì Băng Liên liền cúi hẳn người xuống khiến Nam không thể làm tiếp hành động kia nữa, cô liền đưa thằng nhỏ của Nam rồi đưa thẳng vào trong miệng nhưng dù sao thì đây là lần đầu tiên có bú cặc cho một người đàn ông nên cô không biết phải làm gì tiếp.
Mất vài giây suy nghĩ thì cô mới bắt đầu dùng lưỡi của mình liếm quanh đầu khấc của Nam rồi bú mút một cách nhiệt tình. Càng mút thì cô càng nghiện thứ này hơn dù dùng lí lẽ thường tình thì nó chẳng phải là thần đan tiên dược gì cả.
Nam bị một màn này của cô làm cho bất ngờ vì lần trước mới chỉ dừng ở việc cô nắm thằng nhỏ của cậu nhưng hôm nay thì khác, không biết qua bao lâu cho đến khi Nam cảm thấy hạ bộ của mình có cảm giác như sắp ra, cậu bảo với Băng Liên là dừng lại nhưng cô dường như không nghe thấy lời cậu nói mà vẫn tiếp tục bú cặc cậu.
Điều gì đến cũng sẽ đến, tinh trùng của Nam theo đầu cặc bắn thẳng vào trong miệng của Băng Liên, nó nhiều đến độ làm cho chiếc miệng của cô không thể nào chứa hết được mà trào ra một khỏi khóe miệng rơi xuống bộ ngực và đầu ti kia.
Băng Liên ngậm tinh hoa của Nam ở trong miệng khiến hai má cô căng phồng lên. Phải mất một lúc thì cô mới nuốt đống tinh hoa đấy xuống được, quả thực thì đám dịch màu trắng này chả có gì ngoài chút vị tanh ra nhưng nó như khiến cô phát nghiện, thậm chí cô tự nâng bộ ngực khủng của mình lên rồi dùng miệng tự liếm và mút sạch lấy những tinh hoa còn sót lại trên đó.
Xong xuôi màn đấy xong thì Băng Liên liền nằm xuống giường của Nam rồi dạng rộng hai chân ra.
– Cho miệng dưới của em nếm thử thứ đó đi nào.
Cô nháy mắt tinh nghịch với Nam, lúc này đây thì Nam quả thật như thiên lôi sai đâu đánh đấy cầm con cặc chưa có dấu hiệu hạ nhiệt của mình mà đưa đến trước cửa lồn của Băng Liên, nhưng dù sao thì thằng nhỏ của Nam cũng thuộc hàng khủng nên mới chỉ đưa cái đầu của mình vào là đã có cảm giác hơi kẹt dù trước đó đã được dâm thủy bôi trơn qua.
Cô bảo Nam cứ đâm mạnh vào hơn, cậu nghe vậy mới liền dùng thêm sức đẩy thằng nhỏ của mình vào sâu hơn, Băng Liên lúc này liền nhăn mặt, ngay khi vào được đến 1/3 thằng nhỏ thì Nam có cảm giác có thứ gì đó chặn lại và cậu biết đây chính là màng trinh của Băng Liên, cậu liền nhìn cô, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau lúc này.
– Làm em sướng đi, em chính là của anh mà.
Băng Liên liền lấy hai tay ôm vào cổ của Nam. Nam nghe liền dứt khoát đâm mạnh vào trong phá hủy rào cản cuối cùng của cô. Băng Liên nhăn mặt cắn môi vì đau, nếu cô dùng thần khí của bản thân để bảo vệ cô bé của mình thì chắc chắn cô sẽ không bị đau bởi một màn vừa rồi của Nam nhưng đây là lần đầu của cô với người tình nên cô muốn tận hưởng trọn vẹn nhất cảm giác này. Nam biết cô bị đau và khẽ dừng lại nhưng cô bảo cậu cứ tiếp tục đi. Nam sau đó đặt hai tay lên vòng eo của cô rồi nhấp liên tục.
Bạch…Bạch…
Hừ…hừ…uu
Âm thanh dâm dục của hai bộ phận va chạm vào nhau và tiếng thở hai người vang khắp căn phòng. Cứ như vậy rất lâu sau cho đến khi Nam xuất nốt đống tinh hoa của mình vào trong cái lồn đầy dâm đãng và quyết rũ của Băng Liên, Nam nhìn bãi tinh binh của mình từ trong cô bé của cô trào ra kèm theo chút máu đỏ. Vậy là chính cậu đã lấy thứ quý giá nhất của cô nhưng vẻ mặt Băng Liên lúc này đã ngủ thiếp đi không phải là vẻ mặt đau khổ mà trái lại là trên khuôn mặt tuyệt mĩ kia thì đôi môi của cô lại khẽ nở nụ cười.