Cách Tôi Đụ Mấy Bà Hàng Xóm - Chương 67
Tối… cả nhà ăn cơm rửa bát xong xuôi… tôi bắt đầu sửa xoạn lại balo quần áo, sắp xếp sách vở để mai còn đi học.
Chả biết các ông thời đi học thế nào… chứ tôi… đi học là ko mấy khi ra chơi cả… thường… thì học xong… tiết nào… là ngay giờ ra chơi 5 phút sau tiết đó là tôi sẽ nhanh chóng note lại kiến thức vào vở và cố gắng làm hết bài tập ngay trên lớp… nên khi về nhà tôi học lại rất nhàn….
Chỉ cần mở sách vở ra là load đc ngay kiến thức… với những môn phải học thuộc… thì tôi chỉ gạch chân những từ khoá quan trọng… rồi tự thuộc, tự nhớ và khai triển theo cách của mình giống như mình là diễn giả vậy……
tuy nhiên 1 số giáo viên lại ko thích điều đó… vì kiểm tra bài cũ thấy tôi trả bài ko giống y hệt nội dung đã dạy… chỉ na ná thôi… nhưng tôi kệ… cái cm các thầy cô… học là việc trang bị kiến thức… trang bị vũ khí cho chính tôi… ấm vào thân tôi… chứ có phải làm hài lòng các thầy cô đâu. Với tôi thầy cô giáo chỉ là công cụ… giúp tôi học chứ ko phải là mục đích phải làm hài lòng… phải đạt điểm cao từ các thầy cô…
Tôi là ng tự chấm điểm cho chính mình.
Cái nào mà tôi thấy thú vị… thấy hữu ích… thấy quan trọng… thậm chí tôi còn nghiên cứu… còn đào sâu hơn nội dung trong sách giáo khoa nữa kìa.
Muốn có đc thứ ng khác ko có… thì phải làm điều ng khác ko làm đc… tôi luôn chọn cho mình lối đi riêng ko giống ai… đôi khi cũng có thành tựu nhưng đôi khi cũng sấp mật vỡ mồm… Nhưng kệ… tôi thích là đc.
Quay lại bàn học… tôi bỏ quần áo mặc hôm picnic ra giặt… rồi sửa xoạn sách vở để mai đi học… ồ quên… còn đống phong bì lệ quyên của tụi bạn… lúc đi tam đảo về.
Tôi mở lần lượt từng cái ra… vãi luần
Có tất cả 7 cái phong bì… tôi bóc lần lượt 6 cái đầu tiên mỗi cái tận 1 triệu… vãi… lắm thế… có lẽ tại ban đầu dự toán mỗi đứa 500 thôi… thì chúng nó mang đi 1 tr để tiêu… nhưng tại tôi suport đầy đủ từ khách sạn 5 sao… xe oto đưa đón, xe máy tự lái… ăn thì toàn ăn ngon uống say… ăn chơi vui vẻ trọn gói nên tụi nó chả phải tiêu gì đến tiền … tiền mang đi còn nguyên xi nên đem bỏ hết phong bì cho tôi…
Ây xà thật là…. Ngại quá!
Bóc phong bì thứ 7… ôi vãi… ko tin đc luôn… hẳn 5 tr…. Là ai vậy ta??? Ai lại chơi sang vậy ta ???
Suy nghĩ hồi lâu… tôi đoán… chắc chắn đây là của thằng Quân công tử… chắc tại mình khích bác nó nhiều quá đây mà!
Haizzzz ngại thật sự.
Mang 10 tr đi… tiêu hết 6tr… thu về 11 tr… vãi… thật… tôi thề là ko muốn như thế chút nào…
Cơ mà…. thôi kệ… sau có việc gì tôi sẽ mang số dư này ra ủng hộ chúng nó… tôi đâu có thiếu tiền đâu!
Sửa xoạn xong xuôi… xem qua bài vở để thứ 2 đi học ok… tôi hí hửng sang nhà cô Mai…
Hôm nay cô chú đi trực hết… nên có mỗi 1 mình chị Lan ở nhà thôi… he he… kiểu gì hôm nay tôi cũng phải địt chị ấy tơi bời hoa lá…
– Địt con mẹ thằng mặt lồn… mày ko ở nhà học bài lại định đi đâu đấy???
Hic… cái gì ấy nhỉ??? Âm thanh du dương trầm bổng ngọt ngào này là của ai phát ra ấy nhỉ??? …..
đcm ông nào trả lời hộ tôi cái… chứ tai tôi ù cmn rồi… đéo nghe thấy gì hết… hic hic….
– dạ con sang nhờ chị Lan chỉ hộ mấy bài ạ…
– Chỉ chỉ cái lồn… ở nhà… đm qua đi cả ngày rồi giờ lại đi… nhà này có ma à?
– Nhưng….
– Nhưng cái lồn… ở nhà.. đm mày tao đéo nói nhiều đâu đấy!
Ôi thôi… đcm cái câu “đéo nói nhiều” của bà ấy đéo có đùa đâu… các ông ạ… ăn lồn thật đấy!!!!
– Thì cho con nó sang hỏi bài 1 tí rồi nó về chứ mất mát gì đâu. ( bố tôi thêm lời bênh tôi )
– Nhưng tôi đéo thích đấy… làm sao? Ông thích ý kiến à???
– À tôi chỉ nói thế thôi.. chứ có gì đâu… thôi Lâm vào học bài đi con.
– Cả ông nữa đấy…. Liệu hồn… xí xớn chết với tôi…. Địt mẹ mày… nhìn gì??? Ko vào đi đứng đấy bố mày lại cho cái dép vào mồm bây giờ…
Vâng… đấy là nguyên văn những lời hay ý đẹp của thiên hạ đệ nhất nữ sinh thanh lịch của gia đình tôi đấy…
Haizzz … tôi lủi thủi… lầm lũi đi vào bàn học…
Đối với mẹ tôi… tôi 5 tuổi… 10 tuổi hay kể cả có 100 tuổi đi nữa… thì tôi vẫn là thằng nhóc con… haizz ngay như bây giờ hiện tại tôi 34 tuổi đầu rồi… bả vẫn chửi xơi xơi… lệch sóng vẫn tẩm quất tôi đều đây này.
Nhưng có lẽ… nhờ có bà… mà tôi ko hư hỏng… ko sa ngã vào dăm ba cái rượu chè cờ bạc gái gú nghiện ngập…
Tôi tự nhủ… thôi thì yêu cho roi cho vọt… ghét cho ngọt cho bùi….
…
Sáng thứ 2 tôi đi học như mọi ngày…. Hôm nay có tiết chào cờ… nên có thời gian lêu hêu… tán phét.
– Lâm ơi… bố tớ khen cậu mãi…
– Khen gì thế…
– Bảo là cậu chọn chim khéo . Chưa bao giờ bố tớ gặp con chim nào hay như thế… nó hót véo von cả ngày…
– Ồ thế à… he he… chuyện… Lâm mà lị…
– Từ ngày có con chim… bố tớ chăm nó lắm… ngày nào cũng về nhà chứ ko đi công tác nhiều như trước nữa… cảm ơn Cậu nhiều lắm !
– Có gì đâu mà cảm ơn ???
– Nhờ cậu… mà bố tớ vui vẻ hơn này… ở gần tớ nhiều hơn này… bố tớ cứ bảo… lúc nào cậu rảnh cứ qua nhà tớ chơi nha!
– Ô khê… nhất trí luôn.
Yến Nhi gặp tôi vui vẻ hớn hở bắt chuyện… tôi cũng vui vì món quà tôi tặng lại có giá trị lớn lao về mặt tinh thần như vậy…
Hết tiết chào cờ… Hạnh và cả nhóm F5 đến gặp tôi…
– cảm ơn Lâm về chuyến đi nhá!
– Ôi có gì đâu mà cảm ơn.
– Thì nhờ Lâm mà chuyến đi mới vui vẻ hoàn hảo đến vậy… trước tớ đi 1 lần rồi… ở cái nhà nghỉ đến nóng lạnh còn ko có… ăn thì vào mấy quán… đồ ăn chả ra gì mà chặt chém kinh khủng…
– Ồi có gì đâu… lần sau có dịp mình sẽ đi nhiều nơi thú vị hơn nữa…
– Thật nhá…
Cả lũ sung sướng túm lấy tay tôi nhảy cẫng lên….
Vào học… cả ngày hôm nay… điều tôi mong chờ nhất… vẫn chưa thấy xuất hiện…
Chắc các ông biết là ai rồi đó… chị Nhung…
Cả ngày hôm nay tôi chưa thấy đi dạy… gọi đt thì tò tí te thuê bao ko liên lạc được…
Tôi linh cảm có chuyện ko vui…
Tan giờ học… tôi phóng xe thẳng 1 mạch đến nhà chị Nhung.
Và điều tôi lo sợ nhất… đã đến.
Nhà chị Nhung đang chuyển nhà… Hàng chục người trong bộ đồng phục kiến vàng… đang khênh đang vác đồ đạc xuống để la liệt vỉa hè… chuẩn bị xếp lên những chiếc xe tải… xe thùng lớn…
Lòng tôi thắt lại… không hiểu sao… cổ họng tôi nghẹn lại như có ai đó bóp chặt… sống mũi tôi cay cay và nước mắt cứ tự nhiên trào ra… tôi đứng khóc như một đứa trẻ…
Đúng… tôi vẫn là 1 đứa trẻ…
Cứ đứng đó với chiếc xe đạp… tôi khóc tu tu… không ngớt…
– david…
Tôi ngoảnh lại… trong ánh mắt nhoà đi vì nước mắt… tôi nhìn thấy lờ mờ khuôn mặt của Lisa…
Tôi dụi mắt… nhưng nước mắt vẫn ko ngừng tuôn ra… tôi thấy Lisa cũng khóc…
– anh về đi… bố mẹ em đang ở trên nhà kìa…
Tôi không nói gì… mà thực tế tôi ko biết là sẽ nói gì và nên nói gì nữa… cộ họng tôi nghẹn ứ lại….
– anh nghe em… về đi… em sẽ gọi và tìm anh… Nghe em… về đi!
Bỗng có tiếng gọi từ xa rất to:
– Lisa
– Dạ… con đây ạ.
– Thôi… anh nghe em… về đi… về đi…
Tai tôi ù đi… nhưng đến nước này… thì đứng đây làm được gì nữa… tôi lủi thủi dắt xe ra về…
….. đùng đùng…. Oàng oàng….
Sấp chớp rồi mây đen ở đâu bất ngờ kéo tới… và phút chốc cơn mưa rào … ào ào xối xả trút xuống…
Nước mắt tôi hoà vào mưa… nhoè đi… đây là trời mưa hay lòng của tôi mưa???
…..Ù ù….bim bim….
Tôi ngoảnh lại nhìn… ra là
Chiếc xe RollRoye đen bóng cáu cạnh từ phía sau rẽ mưa đi tới…
Tôi chợt nghĩ… có khi nào trong xe là chị Nhung đuổi theo đón tôi ko???
Và tôi đã đoán đúng 1 nửa…
Đúng là trong xe có chị Nhung nhưng có cả Bố mẹ chị ấy nữa… chiếc xe lướt qua tôi….
Tôi thẫn thờ đứng nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất sau màn mưa…
Trời vẫn mưa… ngày một to… nhưng tôi thì ngừng khóc… tôi không việc gì phải khóc nữa cả… đơn giản bởi vì tôi và chị Nhung là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau…Khoảng cách giữa chúng tôi là quá lớn… tuổi tác… địa vị… đũa mốc không thể chòi mâm son.
Gió tầng nào… thì sẽ gặp mây tầng đó…
Chỉ là tôi may mắn… có được chị trong chốc lát… vốn dĩ… chị không thuộc về tôi… không thể và không bao giờ…
Tôi nín khóc… nín thật sự… mặc dù tim tôi đau thắt lại nhưng ý chí của tôi… ko cho phép tôi yếu mềm… tôi phải mạnh mẽ hơn nữa… yếu mềm cho ai xem????
Tôi mỉm cười… hít một hơi thật sâu… đạp xe về nhà…
Mỉm cười đấy… nhưng nước mắt của tôi vẫn rơi… mà ko rơi làm sao đc… khi mất đi mối tình đầu…
Nếu như cảm xúc với chị em Vân Trang là chút ngộ nhận rung động đầu đời… thoáng qua… thì với chị Nhung… đó là tình yêu… là mối tình đầu tiên của tôi… 1 thằng nhóc mới học lớp 10…
Tôi về nhà… thay quần áo khô ráo …
… ting ting….
Có tin nhắn… của chị Nhung.
“ David…
em xin lỗi vì đã dấu anh… vì không ép đc em sang Mỹ… nên bố mẹ em quyết định cả gia đình sẽ định cư luôn tại Mỹ…
giờ em đang ở sân bay… vài phút nữa thôi sẽ lên máy bay…. Em thật lòng yêu anh… không muốn xa anh một chút nào… giá như anh ko còn là học sinh… nhất định em sẽ có thai với anh … chúng mình sẽ cưới nhau… nhưng tiếc là….
Anh đừng buồn… hãy cố gắng và nỗ lực nhiều hơn nữa… em tin anh sẽ thành công… em không mong chúng ta sẽ lại được bên nhau…sẽ lại được yêu nhau như chúng ta đã từng… em chỉ mong… anh sẽ thành đạt… sẽ có ngày anh đủ trưởng thành để tìm thấy em… có thể lúc đó chúng ta đã già… không thể yêu đương nhưng sẽ mãi là những người bạn… tri kỷ.
Em yêu anh… và luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh!
Lisa…. David….forever… “
Tôi bấm đt gọi lại… thì…. tút tút tút….
Tôi gọi liên tục nhưng đt của chị Nhung hoàn toàn bị mất tín hiệu…
Mắt tôi lại một lần nữa nhoà đi… tôi lại khóc hu hu như một đứa trẻ…
Tôi gồng lên… hít thờ thật sâu… để cố nén không cho nước mắt rơi … nhưng … không thể… mắt tôi cứ nhoè đi…
Tôi biết rằng… tôi bắt buộc phải chấp nhận 1 sự thật… tôi đã mất chị Nhung…tôi đã chính thức mất đi tình yêu của cuộc đời mình… và có lẽ sẽ không bao giờ tìm thấy lại được nữa…
Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ…
Là học… là phấn đấu… là rèn luyện… là trau dồi cho chính mình phải trở nên ưu tú hơn… kiệt xuất hơn….
Ngưu tầm ngưu … mã tầm mã… gió tầng nào sẽ gặp mây tầng đó…
Muốn gặp muốn yêu một ngừoi kiệt xuất thì chỉ có 1 cách duy nhất đó là bạn cũng phải kiệt xuất…
Phải đủ trưởng thành… phải đủ mạnh mẽ thì mới lấy đc thứ mình muốn… mới bảo vệ và giữ đc thứ mình cần
Nếu giờ này ôi cũng đi RollRoye… nếu giờ này tôi có trong tay nhiều chục tỷ như bố của chị Nhung… thì chắc chắn tôi sẽ bay ngay được sang Mỹ… tìm và cưới được người con gái của mình….
Đây là cú sốc…là biến cố lớn nhất, là bài học để đời … đã thay đổi cuộc đời tôi…
Tôi không còn là thằng nhóc chỉ chăm chăm đi địt bọp nữa… tôi biết trân trọng hơn những mối quan hệ… thay vào đó… tôi vùi đầu vào học… vùi đầu vào nghiên cứu marketing… thương mại… kinh doanh… đàm phán….ngoại ngữ… luật pháp……
Tôi biết chỉ có 1 con đường duy nhất… phi thương… bất phú… phải làm kinh doanh thì mới khá dc…
Nên chỉ trong thời gian ngắn… tôi làm trợ lý cho chú Hải… cho bố Yến Nhi… rồi nhờ những thông tin từ cô Quỳnh sở kế hoạch… cùng với những kiến thức học được… những nảy số sáng tạo… tôi nhanh chóng giúp công Ty của chú Hải phát triển vượt bậc… bố mẹ tôi không còn phải làm công nhân nữa… vì con trai ông bà ấy là… phó giám đốc… trẻ nhất trong lịch sử thành lập công ty…
Và chắc chắn sẽ không còn dừng lại ở đó… Hoàng Tùng Lâm sẽ còn đi xa hơn… bay cao hơn… và lớn mạnh hơn nữa.
Qua bộ truyện này… điều lớn nhất tôi muốn truyền tải đến các ông độc giả… có thể là những thằng nhóc bằng tuổi Lâm.
– Nhất định phải trau dồi chính mình trở nên ưu tú, tinh nhuệ hơn… nếu bẩm sinh có sẵn thì ko nói làm gì nhưng nếu sinh ra đã nghèo khó… thì phải chăm chỉ… phấn đấu…nếu lùn béo xấu… thì phải ăn ở gọn gàng sạch sẽ… tập luyện cho cơ thể săn chắc… Phải trang bị cho mình thật nhiều vũ khí… nhiều kỹ năng… nhiều kiến thức nhiều tài lẻ… Phải lấy chính mình làm cơ sở… tuyệt đối không đc trông chờ vào bất kỳ ai… phụ thuộc vào bất kỳ bố con đứa nào…
– Hãy tránh xa các tệ nan… rượu bia thuốc lá nghiện ngập ma tuý cờ bạc bóng bánh… hãy là người đàn ông văn minh… tinh tế… lịch lãm…bên ngoài thú vị… và hài hước…bên trong nhiều tiền….Các ông cứ là hoa thơm thì bướm sẽ tự đến… tự dí lồn vào mồm các ông.
– Các ông có thể tán tỉnh địt bọp hàng nghìn người con gái nhưng phải giữ ko đc để bệnh tật… ko đc để có thai ngoài ý muốn… và đến khi gặp đc tình yêu đích thực, là chân ái cuộc đời thì phải tuyệt đối trân trọng… phải giữ gìn bằng mọi giá vì đôi khi lỡ hẹn 1 giờ… lần sau muốn gặp phải chờ một nghìn chín trăm năm sau đây!
The end!!!
Chào thân ái!!! Và quyết thắng!
À bất kỳ ông nào có ý định copy truyện của tôi… mà up đi lung tung là phải hỏi ý kiến của tôi… và trích dẫn nguồn … thậm chí phải trả tiền bản quyền đàng hoàng đấy… nếu ko tôi khiếu nại là mệt đấy nhá!