Nội dung truyện
Doãn Xuyên hoảng hồn, lòng nghĩ lần này làm lớn chuyện rồi. Gã vội vàng đặt Dung An Dao nằm thẳng ngay ngắn. Nhà không có đá lạnh, gã vội vàng lấy chén hứng một chén nước máy, sau đó bắt đầu nới lỏng y phục của Dung An Dao. Nhưng hôm nay Dung An Dao lại mặc kiểu áo chui đầu, hơn nữa lại bó sát nên rất khó cởi. Trong lúc cấp bách, Doãn Xuyên kéo mạnh hai tay, tấm áo theo đó bị Doãn Xuyên xé rách tung thành hai mảnh. Trên người Dung An Dao chỉ còn lại chiếc áo ngực bằng ren. Màu sắc của chiếc áo ngực đó là màu da trong suốt, chất liệu vừa nhẹ vừa mỏng. Doãn Xuyên không cần phải tháo móc khóa áo ngực cũng có thể bắt đầu cứu giúp. Hai tay gã án lên vùng tim Dung An Dao, ôn nhu ấn xuống, sau đó tăng dần lực. Nhìn thấy dấu hiệu Dung An Dao có hô hấp, Doãn Xuyên vội vàng hớp một ngụm nước sau đó phun lên mặt Dung An Dao.
Bị nước lạnh làm cho giật mình, Dung An Dao yếu ớt tỉnh lại. Nhưng lúc này, Doãn Xuyên đưa ra một quyết định lớn gan. Gã cúi thấp người xuống, dùng miệng mình đối chuẩn miệng Dung An Dao để tiến hành hô hấp nhân tạo. Chỉ là thông thường hô hấp nhân tạo đều là hà hơi hút khí, còn Doãn Xuyên lại không phải hô hấp nhân tạo, mà là hôn môi nhân tạo.
Dung An Dao đã tỉnh lại, nhưng toàn thân không còn một chút sức lực nào. Nhìn Doãn Xuyên hôn như mưa lên môi mình, nàng đến cả gắng sức tránh né cũng làm không nổi. Còn chết người hơn là, tay Doãn Xuyên đang ấn lên nhũ phong của nàng bắt đầu chuyển động. Gã nắm lấy nhũ phong của Dung An Dao từ từ xoa nắn nhẹ, còn cố ý trêu ghẹo nhũ đầu của Dung An Dao, xem thì vô tình, nhưng thật ra lại hữu ý.
Đương nhiên Dung An Dao biết rõ Doãn Xuyên đang khinh bạc nàng. Thân thể mẫn cảm của nàng mặc dù phát sinh một chút biến hóa, nhưng nàng vẫn nôn nóng tích cóp sức lực, muốn đẩy Doãn Xuyên ra.