Bồn Chứa Tinh Tuyệt Vời - Phần 31
– Bà uống đi cho nó hết hẳn bỏ giữa chừng rồi sủa nữa cho coi.
– Tui quên có bữa chứ mấy. Khó khăn với tui à.
– Trời còn bày đặt nhõng nhẽo nữa chứ.
– Ừ vậy mà nhiều đứa thích lắm đó nha.
– Nó bị đui đó.
Uống thuốc thôi mà tôi phải nhắc tới nhắc lui phải hầu hạ Vân mệt quá. Lúc nàng mới sốt thì chưa có hiện tượng ho nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai trở đi thì ho triền miên. Nhiều lúc nàng không dám thở nữa, thở thôi cũng ho. Nàng ho và hắt hơi nhiều đến nỗi mỗi lần như vậy nàng bị đau bụng. Vì vậy mà tôi cố gắng dùng mọi cách để hạn chế việc hắt hơi của nàng lại, chứ nhìn nàng tức bụng nhăn nhó thấy mà xót.
Những ngày qua, cứ đến chiều tôi lại chở nàng đi xông mũi. Tôi chở nàng không có vấn đề gì mà không biết sao hôm trước tôi lại nói ra mấy câu làm nàng buồn. Dòng suy nghĩ trôi qua nhanh chóng, tôi không hay để ý quá đến những điều này. Vân tăng động trở lại theo từng ngày, nàng vẫn luôn giữ vẻ nhí nhảnh khiến tôi muốn có một ngày buồn chán cũng thật là khó khăn.
Vân uống thuốc xong cũng là lúc vào tiết. Hôm nay là thứ bảy, ngày mà tôi thích nhất suốt ba năm học. Đó là vì hôm nay chỉ học hai môn Toán và Anh, hiện tại tôi chỉ học hai tiết Toán là đi về nhà chơi. Năm lớp mười và mười một cũng tương tự như vậy. Vân hay cự nự nhưng mấy hôm nay có vẻ ngoan lắm. Tôi hỏi rằng thấy Vân là lạ nhưng nàng trả lời dửng dưng như không có gì. Vân có thể chép bài lại từ hôm qua, tính ra do tôi lười chứ chép bài chẳng có gì khó khăn, nhưng tập của tôi cũng chỉ có vài chữ…
Ngày hôm nay cũng là lượt bàn tôi và Vân trực nhật nhưng tôi làm hết cho nàng. Đến giờ về, tôi lau bảng và cất hết đồ cũng như đi rửa tay sạch sẽ quay lại thì Vân vẫn chưa đi xuống dưới. Nàng đứng dựa vào lang cang nhìn xuống dưới sân. Tôi gác cùi chỏ lên vai nàng hỏi:
– Sao bà chưa xuống dưới đi, tui lau xong tui xuống mà bà còn đứng đây?
– Đợi ông nè.
– Bà rảnh ghê, thôi đi.
– Đợi tui lấy túi.
Tôi xoay lưng lại lấy điện thoại ra thì có tiếng của Vân vọng ra:
– Hoàng Anh ơi vô tui nhờ cái này.
– Ờ gì vậy?
Tôi đi vào mở đèn thì Vận bất ngờ chạy tới khép cửa lại và tắt luôn đèn. Nàng ôm chầm lấy cổ tôi làm tôi mém tí nữa mất thăng bằng ngã ra phía sau. Phòng học hơi tối, nhưng khuôn mặt đang cười tươi của nàng hiện lên vô cùng rõ ràng trước mắt. Nàng cứ từng bước lấn tới nàng tiến tới một bước thì tôi lại lùi một bước. Tôi nhanh chóng bắt sóng được ý tứ của nàng liền ngồi xuống ghế kéo nàng ngồi lên đùi đối mặt với tôi. Tôi mở lời trước:
– Hết bệnh chưa?
– Ông còn hỏi.
– Tui quan tâm thì hỏi.
– Quan tâm mà bữa hổm không biết ai thục tui mấy cái hôm sau xuống y tế luôn kia.
– Thì…
Tôi không thể nói tiếp được vì đã bị Vân khóa môi mất rồi. Cái lưỡi ướt át của nàng cuốn bay hết mọi suy nghĩ trong đầu, tôi chỉ biết mình có nhiệm vụ phải đón nhận hương vị ngọt ngào nàng mang lại. Dáng người thon thả của nàng chuyển động liên tục quấn lấy tôi không muốn tách ra, đôi tay của nàng lướt trên lưng tôi đem đến cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Vân mút cái lưỡi tôi mạnh rồi bật ra nghe rõ tiếng “bụp”, nàng liếm môi tôi và nhìn tôi thật gần thật sâu. Ánh mắt của nàng khiến tôi bị cuốn vào nhìn nàng trân trân. Giờ tôi mới để ý nàng đeo bông tai lớn như cái vòng tay kết hợp với lớp trang điểm nhẹ rất hợp, nàng thật là xinh đẹp. Ngoài ý muốn là tôi bất ngờ hôn Vân trước, một ý nghĩa táo bạo lóe lên trong đầu: Làm tình với nàng trong lớp học. Đó là điều mà chỉ có nàng chủ động khi cả hai lén lút trong trường.
– Ông không sợ nữa hả?
– Ờ giờ bà nói mới để ý, quên canh bên ngoài.
– Không có ai đâu tai tui thính lắm hihi.
– Vẫn nghe được luôn.
– Chứ sao nà. Mà tui thích ông làm như hồi nãy.
Tôi không nói mà hôn nàng tiếp một lúc. Nàng tròn mắt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hòa vào nụ hôn với tôi.
– Sao thích vầy đúng không?
– Ừ hihi, ông làm cái này tui còn thích nữa.
– Hả làm cái gì?
– Dễ lắm ông không có mất gì đâu nà, ông phải chịu làm đi tui mới nói.
– Trời lỡ bà bắt tui làm gì sao ai biết được.
– Nè ông không sợ mình ôm ấp vầy bị bắt mà tui nhờ xíu thì sợ, đàn ông con trai gì mà chán ghê nơi.
– Vậy bà muốn tui làm gì?
– Ông chắc làm được không?
– Chắc, nói lẹ đi.
– Ông nói đó nha, là phải làm đó, giá trị lời nói của một thằng đàn ông đó nha.
– Dạ vâng ạ.
– Hihi. Ông xưng anh gọi tui là em đi.
– …
Tôi vẫn thể hiện vẻ mặt bình tĩnh nhưng thực tế không biết trả lời ra sao. Không biết tôi bất ngờ hay thế nào đó nhưng nhất thời không thể nói được gì. Muốn nói nhưng chưa thể sắp xếp từ ngữ trong đầu để nói một câu rành mạch. Tôi chỉ hỏi một câu cụt ngủn:
– Thiệt hả?
Vân gật gù, khuôn mặt tươi rói.
– Phải gọi bà là em thì mới là đàn ông?
Nàng vẫn không nói mà gật lia lịa.
– Ùm… em… ờ… anh gọi em như vậy được chưa?
– Hihi rồi nè. Nhìn anh ngại mắc cười ghê, tán gái không ngại mà giờ ngại.
– Tại không có quen mà.
– Tập đi cho quen nà.
Tôi nói năng lắp bắp, lúng túng thật sự. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi gọi một đứa bạn bằng tuổi là em. Chống tay lên bàn, tôi định đừng dậy thì Vân ghì lại.
– Về hả?
– Ùm về.
– Anh không muốn gì hết hở?
Vân thọc bàn tay xuống dưới bóp ngay đũng quần thì tôi hiểu ý nàng muốn gì. Tôi lại khóa môi nàng bằng một nụ hôn sâu đến lúc nhả ra còn vương lại một sợi tơ trên môi nàng. Trước khi quỳ xuống đất nàng liếm tai tôi:
– Em bú cu anh thôi nha, về em tắm sạch sẽ rồi cho anh ăn lồn em nà.
Lời của nàng như rót mật vào tai, còn hơn thế nữa. Tôi thế là tôi ghiền nghe cái giọng này của nàng rồi, vừa dâm vừa ngọt ngào khiến cho đứa nhỏ không thế nào ngủ yên được. Tôi để nàng kéo khóa quần xuống kéo con cu ra nhẹ nhàng đặt vào miệng. Vân mút hai nhịp nhẹ đầu tiên rồi mút vào thật sâu đến tận gốc. Nhẹ nhàng nuốt vào, nhẹ nhàng phun ra, Vân dùng đầu lưỡi liếm vòng quanh đầu khấc làm tôi sướng tê. Nàng không giữ con cu mà cứ đá lưỡi như vậy làm nó cứ giật lên đập xuống vô mặt nàng.
– Sướng quá Vân ơi.
Nàng bú không nhanh nhưng cái cách tì đè cái lưỡi lên cu phê không tả được, không kém gì lúc nàng sung sức mãnh liệt.
– Em bú sướng lắm hở?
– Ừ sướng lắm… a…
Vân cười cười cầm cu vỗ nhẹ lên mặt rồi chà chà hôn lên như thể đang nựng thú cưng vậy. Nàng hôn mấy cái ở đầu khấc rồi liếm xuống quang thân cu. Nàng vừa liếm vừa lấy ngón tay dây dây nhẹ ở đầu khấc làm tôi nhấp nhổm không yên. Không biết nàng học đâu cái chiêu liếm liên tục phía dưới đầu khấc mà rành rọt quá, tôi phải giữ đầu nàng dọng hết con cu vào trong miệng để kìm lại.
– Ư… muốn em chết hay gì á.
– Đã quá.
– Anh đã chứ em nghẹn luôn nè.
– Hờ hờ bú cho anh tiếp đi.
– Dạ, bú cho anh chết.
Vân bú kiểu khác. Nàng vịn tay lên đùi tôi, chỉ lắc đầu lên xuống qua lại để bú thôi. Nhìn nàng rút ra rút vào không lệch một nhịp điêu luyện như trong phim, chỉ khác ở chỗ nàng khá là từ tốn. Nhưng mà sao tôi lại muốn xuất tinh thế này? Tôi nghĩ nàng bú như vầy chắc nhanh thôi tôi sẽ ra mất. Vậy mà ngay lúc tôi định sờ má nàng thì nàng ngừng lại nhìn tôi trân trân.
– Ủa sao ngưng rồi?
– Không cho bắn ra đâu.
– Trời đang đã mà.
– Bắn vô lồn em nè, mấy nay hổng có được gì luôn đó.
– Sao tự nhiên dâm vậy?
– Dâm với anh thôi nà hihi… a anh làm gì vậy?
Tôi kéo nàng đứng dậy, lật váy ra thọt tay vào quần lót thì… ướt nhẹp hết. Ngay đũng quần lót cũng ướt một mảng nước nhầy nhầy. Tôi nhanh tay móc được ngón tay vào trong cái lồn ấm nhoe nhoét của nàng trước khi nàng kịp vùng ra khỏi tay tôi. Tôi đưa tay lên mũi ngửi chọc nàng thì bị nàng ôm tay lai.
– Vô duyên à.
Vân nhanh quá khiến tôi không kịp trở tay. Ai ngờ đâu nàng mút ngón tay đó của tôi rồi ôm tôi mút lưỡi ngấu nghiến một lúc mới buông ra.
– Về nhà đi cho anh đụ thả cửa.
– Giờ luôn đi sao đâu?
– Về nhà có giường êm sướng hơn, em cũng nứng lắm rồi đó, về đi mà.
– Dễ nứng vậy?
– Anh không biết hả, hôn anh thôi cũng ướt rồi.
Tới đây thì tôi cười, cười gật gù thỏa mãn. Tôi hôn nàng thêm chút nữa, tranh thủ bóp mông nàng mấy cái rồi mới cùng nhau về. Trưa hôm đó về hai đứa chúng tôi làm một hiệp rồi ăn, ngủ dậy làm thêm hai hiệp nữa. Vân lại phải thay drap giường đều đều nữa rồi.