Bồn Chứa Tinh Tuyệt Vời - Phần 2
Giờ ra chơi phần lớn lớp tôi ra ngoài hết chỉ còn lại mấy đứa ở trong nằm ngủ. Tôi cũng buồn ngủ nên không ngồi lại dưới lâu tán dóc với mấy thằng bạn nên bỏ lên lớp. Hiện tại Vân uống hết bịch nước thì tôi phát hiện nàng đang khóc, khuôn mặt ảm đạm, lặng thinh. Hai dòng nước mắt cứ chảy qua gò má, xuống tới cổ, thấm vào áo, nàng tuyệt nhiên không phát ra một tiếng nức nở nào.
Nhất thời tôi không biết phải làm gì, tôi đơ ra vài giầy, tôi đã từng chứng kiến con gái khóc nhưng bao giờ là tình huống ngay bên cạnh tôi. Dẫu biết rằng tôi không hề dính dáng gì đến nàng nhưng không lẽ tôi cứ để Vân như vậy. Nàng khóc như vậy thì không ổn, tôi đi lên bàn đầu xin tờ khăn giấy rồi đưa ra trước mặt nàng. Vân vẫn ngay chừ ra đó, tôi đành phải chặm nước mắt cho.
– Bà nghe tui nói, nghiêm túc nè.
– Hử?
Có vẻ như do tôi nghiêm mặt lại hỏi thì nàng mới về lại mặt đất, nãy giờ chắc đang trên mây. Vân là một trong những nguyên nhân gây ra đám đông hồi nãy. Nàng quen một thằng ở lớp đó từ năm trước cũng được mấy tháng, dạo gần đây thì nàng cảm thấy thằng này bắt đầu nhạt, không còn vui vẻ được nhiều như trước.
Ngay tối hôm qua thì thằng này nhắn tin chia tay, Vân không chịu, nàng muốn gặp mặt nói chuyện rõ ràng cho ra lẽ nên trong giờ ra chơi lúc nãy nàng chạy qua lớp nó kiếm.
Thằng này tên là Quân và chuyện nó với Vân thì đa số những thành phần quậy phá trong khối biết đến. Nói sơ qua về Vân, năm ngoái nàng là lớp phó học tập nhưng gương mẫu thì không, trường tôi không phải là trường hạng cao, chỉ ở mức trung bình thôi, trong mắt nhiều người thì thể loại mất trật tự mới vào đây.
Vân đã từng đánh nhau trong trường, còn hẹn đập nhau chỗ khác thì tôi không biết, nên cũng được liệt vào hàng những đứa “có tiếng” trong khối, gặp thằng Quân cũng bị đình chỉ cả tuần thì không ai không biết.
Vân đi chưa tới lớp nó thì lòi ra thằng này đang thân mật với một con nào đó, nàng đời nào chịu được cái việc này, vậy là nàng sấn tới tát vào mặt thằng Quân. Nàng vừa tức vừa buồn nên không sợ ai chơi thẳng tay luôn, con nhỏ kia thì ăn hai bạt tay của Vân, lúc đó thì có đứa la giám thị thì giãn tuồng.
Tôi nghe kể thôi mà cũng nóng trong người rồi, nhìn kỹ thì Vân cũng dễ thương mà, thời buổi này nữ sinh chưa có trang điểm đi học nhiều chứ Vân mà ra đời trễ gần chục năm coi chắc vô nhóm hoa khôi của trường cũng nên.
– Bà không sợ hội đồng à?
– Có bạn tui ở đó mà tui ngán à.
– Ừ hay, cuối tuần bà rảnh không, thứ sáu đó?
– Không mà chi vậy?
– Vũ trường, đi không cho vui?
– Ờ… tui không có đi khuya được.
– Thì bà muốn về lúc nào thì về ai ép bà đâu.
– Giờ tui chưa biết tới rồi tui nói.
– Ùm thấy bà buồn tui rủ bà đi cho vui đó.
Tôi chỉ đơn thuần muốn rủ một đứa bạn đi chơi mà thôi chứ không hề có ý gì khác. Mấy ngày sau Vân cũng hiểu được và còn cho mình ngu khi níu kéo thằng Quân nữa. Nhưng nàng vẫn còn buồn, tình cảm của nữ sinh mười sáu mà, đâu phải dễ gì quên đi.
Sáng thứ sáu, chuông reng vào tiết thì tôi vẫn chưa thấy Vân đâu, tôi gọi nàng cũng không bắt máy. Tôi nghĩ chắc nàng bệnh hay gì đó, nhưng sao bệnh được, mới hôm qua còn gân cổ cãi lại nữa hôm nay đổ bệnh, không thể nào.
Trong giờ ra chơi đang đứng nói chuyện ngay lan can thì tôi thấy Vân lững thững vào lớp. Không biết vô tình thế nào tôi thấy hơi lạ lạ hay hay với Vân nhưng tôi lại nhớ tới sáng này, tôi chạy vô hỏi liền.
– Sáng bà đâu vậy tui gọi quá trời?
– Tui ngủ quên thôi mà ông làm thấy ghê.
– Ờ lát có tiết hóa đó nghỉ đi.
– Tui biết mà đâu có ngu hihi.
Hiện tại là tháng tám rồi mà trời bữa nay nóng dữ, nãy đứng ở ngoài có tí xíu mà cũng đổ mồ hôi. Vậy mà liếc sang Vân còn khó chịu hơn, nàng mặc cái áo khoác cả buổi trời bất chấp mồ hôi đổ khắp cả cổ. Tôi quay sang hỏi:
– Bà nóng không?
– Nóng sao không.
Tôi giật đầu ngược lại:
– Ờ tui cũng nóng tui nhìn bà tui còn điên nữa.
Tự nhiên Vân cười cười ấp úng:
– Ông… vô duyên… tui bị bệnh.
– Bà bị cái gì?
– Bị gì ông hỏi chi?
Nhìn cái mặt câng lên ghét dã man, tôi đúng tức luôn. Bất chợt tôi nhớ đến lúc nàng đi vào lớp, tôi nhớ là nàng mặc áo khoác từ ngoài vào luôn nhưng không gài dây kéo lại như bây giờ.
Phần áo đồng phục chỗ ngực hơi nhọn và nhô lên, mấy cái áo của Vân tương đối mỏng, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được lờ mờ kiểu áo lót của nàng khi nàng mặc màu đen. Trong đầu lóe lên suy nghĩ làm tôi không nhịn được cười mà nói với nàng.
– Bà đợi chút nha.
Tôi lấy tay vỗ nhẹ lên lưng nàng ngay vị trí gài dây áo lót. Không có gì hết! Đúng là không có gì cộm lên cả, một khoảng bằng phẳng, cái áo cardigan mỏng kia sao có thể che được bàn tay thần kỳ này. Nàng không mặc áo lót, ở trước có thể không để ý chứ sau lưng thì rõ mồn một. Tôi muốn chọc nàng tiếp trong khi nàng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
– Vân ơi.
– Cái gì?
– Tui nói Vân ơi dễ thương vậy mà bà gằn giọng đó.
– Tui sợ cô nhìn ông nói đi.
– Hềhề tui nói cái này bà đừng giận nha.
– Ừ nói đi khổ quá.
– Bà ngồi gần lại tui mới nói được, cái này có tui với bà biết thôi.
Đợi cho Vân ngồi sát lại tôi mới nói nhỏ:
– Bà không mặc áo lót hả?
Vân nghiêng đầu chậm rãi nhìn tôi, một cái nhéo như trời giáng ngay eo.