Bơi đêm - Phần 177
Điểm thi đại học có vào lúc 3 giờ chiều.
Từ sáng Lý Huệ Quân đã gọi điện cho Hồ Già, ngữ khí của bà chắc chắn như bánh định thắng vậy.
“Giai Giai, hôm nay xem điểm có căng thẳng không con? Mẹ nói với con này, con đừng có căng thẳng, cố gắng thả lỏng thôi, mẹ tin ở con, con gái của mẹ là giỏi nhất, cho dù thi không tốt cũng không sao, ngành biểu diễn của con yêu cầu điểm văn hóa thấp lắm phải không? Yêu cầu điểm văn hóa thấp thì còn sợ gì nữa, không cần sợ đâu.”
Hơn một tiếng sau, Lý Huệ Quân lại gọi điện thoại đến.
Bà lải nhải nói: “Ôi Giai Giai ơi, mẹ thấy năm nay kỳ thi nghệ thuật của con bị cải cách rồi, làm sao đây, sao lại yêu cầu điểm văn hóa cao thế không biết, không sao, không sao đâu, con đừng hoảng, mẹ lấy lại được tiền rồi, chúng ta một lòng quyết tâm, hai phương án dự phòng, nếu thực sự không được thì sang năm lại thi lại”
Đợi Hồ Già ăn xong bữa trưa, điện thoại cô lại reo.
Giọng Lý Huệ Quân yếu ớt và mỏng manh như nước mũi trong: “Không được rồi, Giai Giai, mẹ… mẹ thực sự căng thẳng, mẹ hồi hộp quá, điểm của con mấy giờ thì có? 3 giờ chiều à? Trời ơi, mẹ chịu không nổi thật đấy, tim mẹ cứ đập thình thịch, chắc sắp phải vào viện rồi.” Hồ Già cắn một miếng kem, cô lầm bầm nói: “Mẹ, mẹ lại lén uống trà Bá Vương Trà Cơ phải không? Mẹ sao không bảo dì Tiểu Thẩm cho mẹ uống vài viên bảo tâm hoàn?” Lý Huệ Quân nghe xong, kể cả cách một đường dây điện thoại cũng phải phun nước bọt vào Hồ Già.
Hồ Già bật cười rồi cúp điện thoại, cô nói với Điền Tư: “Vẫn nên xem sớm đi, mẹ em sắp sốt ruột chết mất rồi.”
Khi về đến nhà, Lý Huệ Quân đang nằm trên giường ấn huyệt nhân trung, Điền Tư an ủi bà: “Không sao đâu cô, Giai Giai khi thi thử đều rất tốt, với lại chỉ tiêu tuyển sinh của trường họ còn có suất phá cách, không có vấn đề gì lớn.” Lý Huệ Quân như được uống canh sâm, mắt bà sáng rỡ: “Thật không? Còn có chuyện này sao? Tuyển phá cách ư?” Hồ Già đút cho bà một miếng dưa hấu: “Được rồi, mẹ yên tĩnh chút đi, tim mẹ mà đập nhanh nữa là thật sự phải đưa mẹ vào viện đấy, con không đùa đâu.” Lý Huệ Quân đành phải nằm yên.
Đến đúng 3 giờ, Điền Tư và Lý Huệ Quân đều im lặng không một tiếng động.
Hồ Già gõ số báo danh của mình rồi liếc mắt nhìn họ: “Ủa, sao giờ này không ai nói gì hết vậy?”
Lý Huệ Quân siết chặt ga giường, liếc mắt ra hiệu bảo cô đừng làm ồn. Hồ Già cười cười rồi cúi đầu nhập xong mật khẩu, bấm phím, điểm số của cô hiện ra, Lý Huệ Quân căng thẳng đến mức như chỉ còn một hơi thở phất phơ, bà chằm chằm nhìn vào mặt Hồ Già, Hồ Già nhìn chằm chằm vào màn hình, trong mắt cô là ánh sáng điện tử xanh nhạt, Lý Huệ Quân đoán không ra điểm số của cô, giọng nói bà run rẩy hỏi: “Thế nào? Bao nhiêu điểm?”
Hồ Già ngẩng đầu lên, giọng nói của cô pha lẫn một niềm vui ngỡ ngàng: “550 Điểm… đúng đúng 550 điểm.”
Lý Huệ Quân ngây người nhìn cô hai giây rồi đột nhiên bà vỗ tay reo lên, đầu giường của bà cũng lung lay theo: “Ôi trời ơi! 550 Điểm! Sao con thi được 550 điểm vậy! Ông trời phù hộ, con gái mẹ giỏi quá! 550 Điểm! Chết mất! Mẹ có mơ không ngờ tới!” Lý Huệ Quân vui mừng như một hoa nở rộ, Điền Tư nói muốn ăn mừng, Lý Huệ Quân liền lập tức nói: “Ăn! Ăn một bữa ngon! Để mẹ chuyển tiền cho con, con và Tiểu Điền ra ngoài ăn omakase của mẹ đi!”
Hồ Già cười nói: “Thôi, buổi tối Điền Tư nấu bữa cơm ở nhà cũng là omakase, mẹ cứ ăn đi.”
Điểm thi đại học của Hồ Già đã đủ cho cô dùng rồi.
Đối với cô, muốn vào Bắc Điện hay Trung Hý đều không có vấn đề gì, Hồ Già cân nhắc lợi hại rồi lựa chọn Trung Hý.
Cuối tháng 6, vào bữa tiệc tri ân thầy cô, Hồ Già vừa vào phòng liền đập vào mắt là những màu tóc chói chang, bạn học cô đều đã nhuộm mấy màu tóc báo thù, trắng trà sữa, vàng lanh điện, xanh lam điện, như thể có thứ phẩm màu thực phẩm nào đó đã bị đổ. Vương Phú Xuân thấy Hồ Già liền nói đùa: “Ô hô, minh tinh tương lai đến rồi đây, nhanh nhanh nhanh, chụp với thầy một tấm hình.”
Vương Phú Xuân là kiểu người cổ lỗ sĩ, khi chụp hình phải hô to cà tím, Hồ Già cười rồi cũng hô theo ông.
Đã có mở đầu như vậy, mấy bạn nữ trong lớp cũng đến để chụp hình chung với Hồ Già, mấy người bọn họ đều nở nụ cười như ánh nắng lúc bốn rưỡi chiều, Hồ Già nghe thấy phía sau có vài bạn nam lẩm bẩm: “Qua đi, đừng có rụt rè, bây giờ không qua thì sau này hết cơ hội đấy!” “Đùa à anh bạn, trông cậu mày rậm mắt to mà sao gan lại nhỏ như vậy? Không phải cậu còn đánh nhau giúp cô ấy sao? Sợ gì chứ?”
Hồ Già quay đầu lại liền thấy Chung Nghi đang đứng ở phía sau với vẻ non nớt và vụng về. Cậu chạm phải ánh mắt của cô rồi hít sâu một hơi, liều mình bước tới nói: “Chúng ta chụp một tấm hình đi.”
Hồ Già cười, cô nắm tay rồi đấm nhẹ vào vai cậu: “Được thôi, không có vấn đề gì, lần trước tớ còn chưa cảm ơn cậu.”
Chung Nghi như vừa được cô bấm nút, cả người cậu đỏ bừng, “Ồ… cái đó là đương nhiên rồi.”
Mọi người đều đã đến đông đủ, Vương Phú Xuân cũng bắt đầu phát biểu, đây là bài phát biểu cuối cùng của ông.
Từ Duệ nói: “Haizz! Lão Vương! Cái đó, thầy nói nhanh lên… Em sắp đói chết rồi!”
Vương Phú Xuân giả vờ cho cậu ta một cái cốc: “Thằng ranh con này, chỉ mình em nóng vội thôi!” Mọi người đều cười ồ lên, Vương Phú Xuân chỉnh lại sắc mặt rồi lại nói: “Bây giờ thầy nói đôi lời, kỳ thi đại học này đã kết thúc rồi, có người thi tốt, có người thi không tốt nhưng đều không sao cả, chuyện đó rất bình thường, ở trường thầy luôn nhấn mạnh với các em kỳ thi đại học là ranh giới phân chia, thực ra thì nó đúng là vậy, nhưng nó có thể quyết định cuộc đời các em sao? Không thể nào! Các em học sinh, cuộc đời các em chỉ vừa mới bắt đầu, con đường dưới chân các em đi như thế nào, đi đâu, đều do các em quyết định, thầy ở đây chúc các em tiền đồ xán lạn, chúc các em vạn sự như ý! Thôi được rồi, không nói nữa, ăn cơm thôi…”
Món ăn có đủ ngũ vị, mấy nam sinh trong lớp vây kín lấy Vương Phú Xuân, mời ông uống rượu.
Từ Duệ suýt đã đổ bia vào lỗ mũi của Vương Phú Xuân, Vương Phú Xuân vừa cười vừa mắng cậu ta: “Thằng nhóc này, tính trả thù riêng phải không!”
Từ Duệ uống nhiều quá nên mặt toát hết cả mồ hôi, cả người bốc lên hơi nóng, cậu ta cười nịnh nọt, tay mò vào túi lấy thuốc lá rồi lại đưa thuốc cho Vương Phú Xuân: “Thầy, thầy bớt giận, hút một điếu thuốc đi.” Vương Phú Xuân sững người hai giây rồi nghiến răng mắng: “Giỏi lắm! Thằng ranh con này! Thầy biết là mày hút thuốc mà! Bắt mày mấy lần mà không bắt được! Để xem thầy xử mày thế nào!” Mọi người xung quanh đều cười ha ha rồi tóm lấy Từ Duệ, đẩy cậu ta ra trước Vương Phú Xuân, miệng thì nói: “Phạt nó viết kiểm điểm! Viết một vạn chữ đi thầy!” Từ Duệ cầu xin nói: “Được được được, em viết mà, em viết chả lẽ không được sao!” Nói đến cuối, trong lòng Từ Duệ trống rỗng như một củ khoai lang bị bệnh, cậu biết mình không thể viết bản kiểm điểm được nữa.
Tiệc tri ân thầy cô là tiệc chia tay, bọn họ không còn là học sinh cấp 3 nữa, họ sẽ không bao giờ còn là nữa.
Đầu tháng 7, kết quả trúng tuyển của Hồ Già đã có.
Không ngoài dự đoán, Hồ Già đỗ Trung Hý. Lý Huệ Quân vui mừng rạng rỡ, gọi điện cho từng người họ hàng một để khoe.
Hồ Hải Văn gọi cho Hồ Già hai lần, trong lời nói lảng tránh của ông ta, ông ta hỏi cô thi cử thế nào, biết cô đỗ Trung Hý thì miệng cũng nói là muốn đưa cô bao lì xì, sau đó lại nói muốn đóng học phí cho cô, Hồ Già cảm thấy vô vị, cô nói được mấy câu đã cúp máy. Sau đó cô hỏi Lý Huệ Quân, Lý Huệ Quân cười khẩy nói: “Đừng để ý đến ông ta! Bố con đang muốn con nhận tổ quy tông đấy! Ông ta bây giờ sống với vợ không tốt, mẹ thấy sớm muộn gì họ cũng ly hôn, còn cái đứa con gái giả của ông ta nữa, nâng niu như báu vật đấy, chẳng phải là thi đại học cũng trượt sao? Theo mẹ thì bây giờ ông ta chắc chắn là đang nghĩ con mới là tốt nhất, con phải cứng rắn lên, đừng để ý đến ông ta!”
Hồ Già cười nói: “Được rồi, con không để ý đến ông ấy, mẹ cũng nói ít một hai câu đi, con thấy mắt mẹ sắp phun lửa ra rồi, mẹ định nướng con luôn đấy à?”
Hồ Già đỗ rồi nên trong lòng cũng an ổn hơn.
Cô và Điền Tư đã liên hệ với luật sư, chuẩn bị để kiện tên con trai đã bán video của cô.
Nữ luật sư nói: “Yên tâm đi cô bé, hắn chạy không thoát được đâu, loại người rác rưởi này vào tù còn bị đánh nữa.”
Hồ Già gật đầu: “Vậy thì tốt ạ, phải đánh hắn nhiều vào, cháu thấy nó đáng đánh lắm, hễ có chuyện gì là co rúm lại ngay, trốn trong nhà không dám ra ngoài, ngay cả thi đại học cũng không đi. Tốt nhất là cho nó ngồi tù lâu một chút, để sang năm cũng đừng thi đại học nữa.” Luật sư nói: “Điều cháu nói rất có khả năng, đợi vụ án xét xử xong ngày tháng còn kéo dài, sang năm cậu ta cũng đừng mơ mà thi đại học, những tháng ngày quan trọng nhất của cuộc đời đều ở trong tù, cậu ta còn có thể làm được gì nữa?” Hồ Già cong môi vì sung sướng, thật sự quá sung sướng. Cô không bị hủy hoại, ngược lại cậu ta lại bị hủy hoại sạch sẽ.
Còn video của cô, Điền Tư đã báo cáo hết.
Bây giờ đang là chiến dịch làm sạch, quốc gia vốn đã đánh mạnh tay vào mấy trang web người lớn này, những trang web này vừa bị đóng cửa, những kẻ phạm tội truyền bá video dâm ô và video riêng tư của người khác cũng phải ngồi tù. Luật sư nói với Hồ Già: “Đừng sợ, lùi một vạn bước mà nói, sau này cho dù còn ai đào video của cháu ra mà nói thì cháu cũng đừng hoảng, cháu cứ nói với lòng mình, thần tài đến rồi, tôi nói thẳng nhé, đợi tên con trai kia bị kết án xong thì mấy năm học phí của cháu đều có đủ cả.”
Ngày giấy báo trúng tuyển đến, Hồ Già kéo Điền Tư đi bơi ở hồ chứa nước.
Đối với Hồ Già, bơi lội chính là một cách ăn mừng. Bây giờ là mùa hè, bên ngoài hồ chứa nước đều là người, những đám người với làn da trắng hếu.
Hồ Già gọi một bác rồi hỏi: “Hồ chứa nước này không phải là không mở cửa sao ạ? Sao bây giờ mọi người đều có thể xuống bơi rồi ak?” Bác đó là người miền Bắc, nở một nụ cười lớn với cô rồi nói: “Mùa hè đến rồi còn gì nữa, mọi người đều nóng nên lãnh đạo cấp trên mở hồ chứa nước cho chúng tôi làm bể bơi, còn xây cả nhà vệ sinh công cộng và phòng thay đồ nữa!” Điền Tư mỉm cười nói: “Bơi hoang cũng không an toàn, làm như thế này là tốt lắm.”
Hồ Già ừ một tiếng, cô kéo Điền Tư đi vào trong hồ, đợi đi đến chỗ ít người lui tới, cô và cậu mới xuống nước.
Bầu trời trong vắt còn vầng trăng thì sáng vằng vặc.
Nơi này rất yên tĩnh, Hồ Già có thể nghe thấy tiếng trẻ con đùa giỡn ở xa xa, tiếng âm thanh the thé như ngứa ngáy.
Hồ Già nhìn mặt trăng, cô khẽ nói với Điền Tư: “Thời gian trôi qua nhanh thật, anh còn nhớ không, tháng 9 năm ngoái em rủ anh đến hồ chứa nước.”
Điền Tư mỉm cười: “Sao có thể quên được? Anh còn tưởng em chìm nghỉm dưới đó, sợ đến mức muốn cứu em, ai ngờ em lại là kẻ lừa đảo, bơi còn nhanh hơn anh.” Hồ Già nhướng mày cười rồi tạt nước vào Điền Tư, anh là kiểu càng dính nước càng đẹp trai, cô không nói rõ được là vì tại sao.
Điền Tư bơi qua rồi ôm cô, anh hỏi cô: “Hôm nay còn dọa anh nữa không?”
Hồ Già nhìn anh, trong mắt cô là ánh nước lấp lánh, sau khi im lặng một lúc, cô khẽ nói: “Anh có tin không…”
Vừa nói được một nửa, Hồ Già không nói nữa, ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm, Điền Tư nhìn cô rồi dịu dàng hỏi: “Tin cái gì?”
Hồ Già nói nhỏ: “Hôm đó em thực sự muốn chết đuối lắm.” Khi cô nói ra lời này, dưới bầu trời đất xanh biếc này, bên tai họ chỉ có tiếng nước, nhẹ nhàng mà nhẹ nhàng vang vọng. Như sợ bản thân sẽ xấu hổ, Hồ Già cười rồi làm mặt quỷ với Điền Tư: “Đùa anh đấy, em còn lâu mới muốn chết, em chỉ muốn lừa anh thôi.” Điền Tư chăm chú nhìn cô, trong mắt anh là mặt trăng trong vắt, hay nói đúng hơn, Điền Tư chính là mặt trăng, anh dịu dàng, kiên định vô cùng mà nói với cô: “Không sao, anh sẽ cứu em, bao nhiêu lần cũng được, dù là thật hay giả, anh đều sẽ nhảy xuống cứu em.”
Nói đến đây thì còn gì để nói nữa đâu?
Trong một thời gian dài, trước khi trưởng thành, họ đều như đang bơi trong đêm trong chật vật.
May mà trời sắp sáng rồi, may mà họ có nhau, may mà họ đã học được cách bơi, giờ đây Hồ Già chỉ muốn cười thật vui vẻ.
Cô nói với Điền Tư: “Đừng nói mấy lời sến súa nữa, chúng ta chơi cho tử tế đi, anh thi với em xem ai bơi ra ngoài trước, người thua phải mời ăn thạch băng nhé, em thấy bên ngoài có bán, ba, hai, một!” Tiếng nói vừa dứt, họ bơi ra ngoài, Hồ Già nở nụ cười, mặt trăng treo trên cao, dù họ bơi thế nào cũng vẫn luôn tươi sáng, dù bơi thế nào cũng đều vui vẻ. Bây giờ là mùa hè, bây giờ là mùa hè của họ, nồng nhiệt, dũng cảm và không thể cản bước, một tương lai tươi sáng.
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyencogiaothao.info/truyen/, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.