Bơi đêm - Phần 175
Thi đại học xong, Hồ Già liền ngủ li bì ba ngày liền.
“Ngủ thêm nữa là choáng đầu đấy.” Điền Tư ngồi xuống, gãi gãi lòng bàn chân cô, cô ư hử một tiếng rồi co chân lại.
Trong phòng điều hòa mở lạnh buốt, Hồ Già cuộn tròn trong chiếc chăn điều hòa, thoải mái như một chú động vật ngủ đông trong hang động, cô lười biếng nói: “Ngủ thêm mười phút nữa thôi…” Điền Tư vốn mềm lòng, cô nói cái gì thì là như vậy, vì vậy anh giúp cô đắp kín chăn, Hồ Già nhíu mũi rồi trùm kín, cuộn tròn mà ngủ như một cuộn sushi vậy, Điền Tư cười thầm, anh chụp ảnh lại, định để sau này sẽ lấy ra cho cô xem.
Điền Tư để cô ngủ nửa tiếng nữa rồi mới nói: “Dậy ăn chút gì đi đã, ăn xong rồi lại ngủ tiếp.”
Hồ Già cựa quậy rồi ló đầu ra, duỗi chân duỗi tay trong chăn như một chú mèo lừ đừ vậy: “Hà, lạ thật, thi xong thấy lười biếng hẳn, cũng chẳng muốn ăn gì hết, anh nấu gì đơn giản cho em thôi, bát mì là được rồi.”
Điền Tư hỏi: “Muốn ăn mì gì? Mì hành? Mì lạnh?”
Hồ Già nằm úp lên đùi anh, mắt nhắm mắt mở lẩm bẩm nói: “Mì canh chua, nước dùng phải ngọt, mì phải là mì udon, chiên ít thịt bò mỡ bỏ vào, cắt hai lát chanh, cho ít tôm viên, cho nhiều ớt và hoa tiêu xanh được không? Đủ đơn giản chưa?”
Điền Tư cười nói: “Đơn giản mà, anh luộc thêm ít rau xanh cho em nhé?”
Hồ Già không thích ăn rau, cô liếc anh một cái, thấy mắt anh ấm áp và sáng long lanh như tơ lụa, cô đành phải nói: “Thôi được.”
Ăn cơm xong, họ đi thăm Lý Huệ Quân.
Điền Tư muốn mua trái cây, anh hỏi cô: “Mẹ thích ăn gì? Dâu tằm? Vải? Hay đào?”
Điền Tư vừa nói vừa đưa tay về phía mấy hộp quà trái cây sang trọng, những trái anh đào tươi ngon được bày biện như một món đồ trang sức đắt đỏ.
Hồ Già cong khóe miếng rồi lại đọc lại từ đó: “Mẹ?” Điền Tư cười rồi cúi mắt xuống, Hồ Già cũng không trêu anh nữa, chỉ đưa tay ra ngăn tay anh lại: “Mua mấy hộp quà đắt trên trời này làm gì? Cứ tự chọn ít trái cây là được rồi, vừa rẻ vừa ngon, này, em thấy mấy quả vải này ngon đấy, chọn một ít cho mẹ đi.”
Điền Tư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy anh mua cả hai nhé? Mua cả hộp quà lẫn mua vải.”
Hồ Già cười rồi liếc mắt nhìn anh, “Em biết rồi, anh chỉ muốn mua cái nào đẹp thôi, thôi cứ mua đi, chắc chắn là mẹ sẽ thích mà.”
Quả nhiên là khi Lý Huệ Quân thấy hộp quà trái cây đó, bà đã rất vui.
Bà lớn tiếng gọi người chăm sóc: “Này này, Tiểu Thẩm, cô lại đây mà xem này, cái này là mở party trái cây luôn rồi, cô xem này -”
Dì Tiểu Thẩm lại gần rồi cúi đầu nhìn, nở một nụ cười rất hài lòng: “Ôi! Gói như hoa vậy, còn có nhiều trái cây như thế, có mấy loại tôi còn chưa từng nhìn thấy, cái màu vàng ươm này là gì vậy? Quả thanh long… vàng? Thật sự tôi còn chưa từng được nhìn thấy, đúng là được mở rộng tầm mắt rồi.”
Hồ Già cười, cô giúp Lý Huệ Quân rửa và cắt quả thanh long vàng rồi dùng thìa xúc phần thịt quả mềm mại đút cho Lý Huệ Quân.
Lý Huệ Quân từ chối nói: “Con ăn trước đi.”
Hồ Già nói: “Con không ăn mấy thứ trông quái dị như này đâu, mẹ ăn đi.”
Lý Huệ Quân nhướng mày nói: “Quái chỗ nào?” Bà nhìn chằm chằm Hồ Già, miệng thì nhai kỹ thịt quả, quả thanh long vàng cả nhìn và vị đều rất giống thanh long, Lý Huệ Quân ăn vẫn cảm thấy rất mới lạ, bà gật gù nói: “Ngon, ngọt lắm, vừa ngọt vừa mọng nước.”
Hồ Già giúp Lý Huệ Quân lau miệng rồi cười nói: “Ngon là tốt rồi, quả thanh long vàng con cũng chưa từng nghe nói tới, không biết ăn có lợi không?”
Điền Tư nói: “Có chứ, tăng cường miễn dịch, giảm cholesterol, thúc đẩy tiêu hóa, rất tốt.”
Lý Huệ Quân vội nói: “Nhanh nhanh nhanh, đút mẹ ăn thêm miếng nữa.”
Ba người cùng nói cười rồi trò chuyện thêm một lúc.
Dì Tiểu Thẩm chăm sóc Lý Huệ Quân rất tốt, bà đã béo lên mấy cân, sắc mặt cũng hồng hào hơn, Hồ Già nói da bà sáng bóng đến nỗi có thể trượt băng lên trên đó.
Lý Huệ Quân được Hồ Già dỗ dành mà vừa thẹn vừa vui, bà nhờ dì Tiểu Thẩm lấy gương soi, ngắm nghía trái phải rồi cũng rất hài lòng mà nói: “Đúng là khá tốt, dưỡng bệnh mà mặt mũi cũng đẹp ra, mẹ cảm thấy mẹ hồi phục khá tốt, qua thêm một tuần nữa là có thể xuống giường tự do hoạt động được rồi.”
Hồ Già cất gương của Lý Huệ Quân đi rồi ấn bà nằm xuống: “Thôi, con khuyên mẹ vẫn nên dưỡng bệnh cho thật tốt đi, đừng để đến lúc đó lại ngã nữa.”
Lý Huệ Quân nhíu mày, dùng tay chỉ chỉ cô: “Cái con này, lời hay ý đẹp thì chẳng chịu nói, đúng là miệng chó không nhả ra được ngà voi.”
Hồ Già nói: “Đợi mẹ khỏe rồi mỗi ngày con đều nói với mẹ một trăm lời hay ý đẹp, có được không?”
Lý Huệ Quân mím môi cười.
Hồ Già cúi đầu nhặt hai trái vải, miệng thì hỏi bà: “Con bóc thêm cho mẹ hai trái vải nữa nhé?”
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Lý Huệ Quân lấy ra một phong bao lì xì từ dưới gối, phong bao được phủ màu vàng phản chiếu ra ánh sáng đập thẳng vào mắt Hồ Già.
Hồ Già kinh ngạc nói: “Mẹ làm gì vậy?”
Lý Huệ Quân nhét phong bao cho cô, Hồ Già theo phản xạ nắm lấy, phong bao rất dày, chắc chắn phải có ba, bốn nghìn.
Lý Huệ Quân có vẻ hơi căng thẳng, bà líu lưỡi nói: “Cất kỹ đi, cất kỹ đi, thi đại học xong rồi, vừa hay con có thể đi du lịch với Tiểu Điền, cứ đi khắp mọi nơi rồi ăn uống tùy thích đi, biết không? Giờ mẹ không tiện ra ngoài, con cứ chụp thật nhiều rồi gửi ảnh cho mẹ, mẹ xem cũng thấy vui, con cứ cầm lấy, cầm lấy đi.”
Lý Huệ Quân rất ít khi đưa tiền mặt cho cô, họ thường chuyển khoản Wechat, vừa nhanh gọn vừa tiện lợi.
Phong bao lì xì này đối với hai mẹ con đều quá mức cảm động, sự cảm động này như trộn hoa hồng vào gạo và dầu muối, khiến người ta có chút không quen.
Sống mũi Hồ Già chợt cay cay: “Vậy mẹ cũng đâu cần phải đưa con tiền, mẹ đâu có nhiều tiền, vết thương cũng chưa lành, mẹ đưa con bao lì xì để làm gì?”
Lý Huệ Quân sớm đã biết cô sẽ nói vậy, bà nhoẻn miệng cười: “Có tiền mà, có tiền mà, mẹ có tiền mà, cảnh sát mấy hôm trước vừa gọi điện nói với mẹ rằng Mạch Á Văn đã bị bắt rồi, tiền chắc là đều sẽ tìm lại được, con đừng lo, cứ đi chơi đi, chơi cho vui vẻ đi, qua mấy hôm nữa là tiền lại về, mẹ lại đưa con một phong bao lì xì to nữa.”
Mắt Hồ Già đã ngấn lệ, cô vẫn cười nói với bà: “Con còn chưa đỗ mà, sao mẹ đã đòi đưa bao lì xì rồi?”
Lý Huệ Quân híp mắt cười nói: “Mẹ đưa bao lì xì cho con gái mẹ, không cần lý do, trên Xiaohongshu nói như thế nào ấy nhỉ? Mẹ… mẹ yêu con vô điều kiện, cái này gọi là unconditional love, thế nào, mẹ nói có chuẩn không, có sành điệu không?” Hồ Già bật cười không ngừng, đến mức còn vỗ vai Điền Tư bôm bốp.