Bơi đêm - Phần 173
Khi tháng Tư sắp kết thúc, kết quả thi tuyển sinh của Hồ Già cũng được công bố.
Cô và Điền Tư đã hẹn nhau rằng sau khi tan học về nhà sẽ cùng nhau tra cứu điểm số.
Giờ cô đang tự học trong lớp. Cảm giác chờ đợi để xem điểm thật kỳ lạ, Hồ Già ngồi trên ghế, số phận cô vẫn còn rất bấp bênh, cô cảm thấy mình như một quả bóng bay, gió tương lai từ bốn phương tám hướng thổi về phía cô, thổi đến nỗi mặt mày của cô cũng có chút cảm giác đau đớn và méo mó, có vô số lần cô đã dừng bút rồi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trăng, vầng trăng sáng và cao vời vợi, nhịp tim của cô cũng theo đó mà dâng trào theo. Quả nhiên là còn chưa đợi đến giờ tan học, Hồ Già đã gửi tin nhắn Wechat cho Điền Tư: Không đợi được nữa, ngay bây giờ, lập tức, ra ngoài, tra điểm, nhanh nhanh nhanh, không đợi được anh thì em sẽ tự tra đó!
Điền Tư lập tức gửi cho cô một sticker chú cún đang chạy.
Điền Tư: Anh đến ngay đây…
Hai người đi vòng ra ban công phía Tây của tòa nhà giảng đường để tra điểm.
Sàn đá được mài đến sáng bóng được ánh đèn đường chiếu rọi xuống như một vũng nước vậy, gần như có thể phản chiếu được ánh trăng trên cao.
Hồ Già nắm chặt chiếc điện thoại rồi hít sâu vài hơi, tay cô nắm chặt lấy tay Điền Tư, Điền Tư cũng rất căng thẳng, họ nhìn nhau, lông mi của Điền Tư khẽ run rẩy, anh chớp mắt để ổn định tâm trạng rồi thỏa thuận với cô: “Nói trước nhé, Giai Giai, dù em thi tốt hay không tốt, em đều rất giỏi, cực kỳ giỏi, lui một vạn bước mà nói, cho dù lần này không lấy được chứng chỉ thì chúng ta vẫn có thể nộp đơn vào các trường ở Hồng Kông và Mỹ, những trường này nếu không nhận em là đó sẽ là thiệt thòi của họ, không phải của em, tất nhiên, anh nghĩ em nhất định sẽ thi đỗ, anh tin tưởng ở em.”
Hồ Già vỗ vai anh rồi gật đầu nói: “Không sai, em nhất định phải đỗ, nếu không đỗ thì là nơi này không chứa được chị, tự sẽ có chỗ cho chị dừng chân!”
Hai người nói xong rồi lại tra điểm như đang diễn một vở hài kịch.
Sau khi Hồ Già ở bên Điền Tư, cô không hút thuốc nữa, cô thường ngậm kẹo bạc hà trong miệng để giảm bớt căng thẳng.
Hồ Già mơ hồ nói: “Tra Học viện Hý kịch Thượng Hải trước rồi mới tra đến Học viện Điện ảnh Bắc Kinh và Học viện Hý kịch Trung ương.”
Điền Tư nói: “Rất tốt, rất có kế hoạch.”
Cô nhếch miệng cười rồi nhanh nhẹn nhập số báo danh và mật khẩu của mình vào.
Hồ Già dùng mạng di dộng nên tốc độ mạng nhanh như phim siêu anh hùng vậy, xoẹt xoẹt xoẹt, không để cho người ta có thời gian suy nghĩ, chứng nhận trúng tuyển của Học viện Kịch nghệ Thượng Hải gần như đã nhảy ra rồi đập vào mắt Hồ Già, xếp hạng 32 toàn quốc, có người xếp ngang hàng. Hồ Già hét to một tiếng “Yeah”, đôi mắt cô sáng rực như nhẫn kim cương trên tay của các phu nhân giàu có ở Hồng Kông: “A! Vòng tròn nhỏ, vòng tròn nhỏ, vòng tròn nhỏ! Đỗ Thượng Hải rồi, đỗ Thượng Hải rồi!” Điền Tư bị cô bóp chặt tay, lông mày anh cong lên rồi anh nụ cười ngây ngô với cô.
Điền Tư nói: “Tốt, tốt, tốt lắm, anh đã bảo rồi mà. Nhất định sẽ có thể mà.”
Hồ Già hít sâu một hơi rồi lại xoa xoa tay: “Được, được rồi, mở Bắc Điện tiếp thôi, mở Bắc Điện tiếp nào!”
Cô từ giao diện Thượng Hý chuyển sang giao diện của Bắc Điện, cô bóp mũi rồi lẹ làng gõ mật khẩu vào, Bắc Điện cũng hiện ra.
Xếp hạng 36 toàn quốc, xếp ngang 2 người, sống mũi Hồ Già cay cay, khi cô quay sang, giọng nói cô run rẩy nói với Điền Tư: “Có rồi… Bắc Điện, Bắc Điện cũng có rồi, có trường để học rồi, thật sự là có trường để học rồi…” Cô rúc vào lòng Điền Tư rồi vừa khóc vừa cười, tay vừa lau nước mắt xong lại lau đến màn hình điện thoại, cả người đều run lẩy bẩy, móng tay cô gõ lên màn hình rồi lại nhập mật khẩu của Trung Hý, bên Trung Hý bị treo 2 giây rồi cũng bật ra chứng nhận trúng tuyển, cô xếp hạng 19 toàn quốc, năm nay Trung Hý tuyển 25 người, Hồ Già có thể vào Trung Hý rồi. Có ba chứng nhận trúng tuyển trong tay, dù thế nào thì Hồ Già cũng đều có trường để học rồi!
Hồ Già hét lên rồi ôm chầm lấy Điền Tư, hai người cứ thế mà nhảy nhót như đứa trẻ đang đón sinh nhật.
Vui, quá, đi!
Cô và anh, họ đều cảm thấy vui mừng quá!
Vui đến nỗi sống mũi cay xè, hốc mắt cay xè, cơ thể như mềm nhũn ra!
Trong tiết mùa xuân 19 độ C này, Hồ Già cảm thấy như mình đang trải qua mùa hè, hàm lượng oxy trong không khí như vượt ngưỡng, cả người như thể có thể biến thành cá heo hồng rồi bơi trong không khí bất cứ lúc nào, có trường để học rồi, cô đã vượt qua được rồi, chỉ có những người đang học cấp 3 mới hiểu được mấy chữ này có ý nghĩa như thế nào với cô, vượt qua được rồi, thật sự, thật sự vượt qua được rồi, cô đã không bị hủy hoại, cô có thể đến Bắc Kinh rồi, giờ đây Hồ Già cảm thấy mình như một cái túi nhựa thật to, trong suốt và nhẹ nhàng, vui vẻ và sáng sủa, tràn ngập không khí bên trong, cô sắp bay lên rồi. Giờ cô hạnh phúc như thế đấy!
Họ khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc.
Điền Tư xoa xoa đôi mắt cay xè rồi cúi đầu nói: “Cho anh xem lại lần nữa.”
Hồ Già đưa điện thoại cho anh, ánh sáng từ màn hình điện tử chiếu lên mặt Điền Tư khiến đôi mắt anh như có những vì sao lấp lánh: “Tuyệt quá, thật sự tuyệt quá… Chẳng dễ dàng chút nào Giai Giai, em đã vất vả rồi, sau này con đường của em nhất định sẽ ngày càng thuận lợi, tương lai rạng rỡ, mọi điều đều như ý…” Điền Tư quá đỗi vui mừng, khi nói năng cũng có chút đứt quãng, Hồ Già cũng lại gần cùng nhìn vào chứng nhận trúng tuyển, gương mặt cô được ánh trăng trắng ngần chiếu rọi, trong mắt lăn tăn những giọt lệ như những hạt châu, “Trời đất ơi, thật sự đã đỗ rồi, thật sự đỗ rồi… không phải là giả đâu…”
Đêm nay, tất cả mọi khoảnh khắc đều nóng bỏng, ngọt ngào và rực rỡ.