Bơi đêm - Phần 170
Hồ Già không xem confessions nữa.
Cô không phải là người quá để ý đến suy nghĩ của người khác, dù họ bàn tán về cô hay nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng chẳng bận tâm.
Điều Hồ Già thực sự không thích là cách họ dùng giọng điệu thoải mái rồi nói ra thông tin cá nhân của cô, nói ra tên của cô, nói cô học lớp mấy, nói số tài khoản QQ của cô, điều này khiến cô có cảm giác như mình bị người khác nhìn trộm qua màn hình điện thoại, cô không nhìn thấy họ nhưng họ lại nhìn thấy cô, sự không công bằng về quyền lực này khiến Hồ Già cảm thấy mình như bị nhốt trong một vườn thú điện tử.
May mà cô có khả năng tự thanh lọc cảm xúc vô cùng mạnh mẽ, chỉ qua hai ngày cô đã ổn rồi.
Hôm nay tan học, Hồ Già thèm ăn vặt, cô muốn mấy ăn đồ chiên cho đỡ buồn miệng, vì thế cô kéo Điền Tư vào con hẻm nhỏ phía sau phố để mua gà lụi không xương.
Họ ra ngoài muộn nên lúc này trong hẻm đã có ít học sinh, vài ba người đang tụ tập ăn xiên nướng, khi cô và Điền Tư bước vào, mấy nam sinh kia cũng nhấc mí mắt lên, họ nhìn Hồ Già, tên cầm đầu nhếch mép rồi cười với ý vị khó hiểu. Hồ Già không để ý đến ánh mắt của họ, chỉ đăm đăm nhìn gà lụi, gà lụi bọc vụn bánh mì rồi lại được phủ một lớp bột chiên xù trắng muốt, mềm mại như thịt cua tuyết, trông thật hấp dẫn. Hồ Gia tiếc nuối vì mình không thể ăn sống.
Hồ Già ham ăn nói: “Cho cháu mười tệ gà lụi.”
Nói xong, cô chạm vào Điền Tư, giục anh trả tiền, Điền Tư đang nhìn một nơi khác, hiếm khi anh lơ đãng như vậy.
Cô ghé lại hỏi anh: “Này, anh đẹp trai ơi, anh đang nhìn gì thế, sao nhìn mặt anh nghiêm trọng vậy.” Điền Tư thu hồi ánh mắt, anh trả tiền rồi cười với cô: “Không có gì, em đứng đây đợi anh, anh đi nói chuyện một chút.” Nói xong, Điền Tư bước về phía mấy nam sinh kia, Hồ Già nghe anh hỏi họ với giọng điệu có chút đe dọa: “Cậu chụp ảnh có phải không? Đưa điện thoại cho tôi xem.”
Cậu chàng kia có vẻ hơi sửng sốt khi ngẩng đầu lên nhìn Điền Tư.
Cậu ta gầy hơn Điền Tư nhiều, khi Điền Tư bước tới, bóng tối đen kịt bao trùm lấy cậu ta, như thể sắp bắt lấy cậu ta.
Mọi người trên bàn đều im lặng, cậu ta liền lắp bắp nói với giọng nói còn nhỏ hơn của Điền Tư nhiều: “Tôi không chụp mà…”
Thái độ của Điền Tư rất cứng rắn, anh lạnh lùng nói: “Không chụp thì cậu hoảng cái gì? Đưa điện thoại cho tôi xem.” Cậu ta giữ lấy điện thoại, quơ quơ tấm ảnh, ngón tay chạm vào màn hình rồi lẩm bẩm nói: “Không chụp thật mà, không có gì hết, tôi bó tay thật đấy, chả hiểu sao lại…” Điền Tư giữ lấy tay của cậu ta, thu nhỏ video rồi phát lại, Hồ Già có xuất hiện trong đó, cậu ta quả nhiên là đã lén chụp cô. Cậu ta lắc camera lên xuống, quay chân cô, quay mông cô, quay ngực cô rồi quay đến môi cô.
Điền Tư chụp ảnh làm bằng chứng rồi xóa video này hoàn toàn.
Lưng cậu ta trở nên ướt đẫm mồ hôi như vừa dầm mưa, Điền Tư nhìn chằm chằm cậu ta rồi hỏi: “Tại sao lại lén chụp cô ấy?”
Cậu ta chỉ biết cúi đầu, không nói nên lời, cảm thấy như Điền Tư đang đè lên khiến cậu ta không thở nổi, không ai trên bàn dám lên tiếng, Điền Tư nhấc tấm thẻ trên ngực của cậu ta lên, liếc mắt rồi chậm rãi nói: “Vương Chí Bác? Học sinh của khu chính, lớp 5 khối 11, tôi quen chủ nhiệm lớp của các cậu, cậu có muốn tôi gọi điện cho thầy ấy không?” Điền Tư buông tay, tấm thẻ trước ngực kia cũng rơi xuống, cậu ta liền sợ đến nỗi lắp bắp nói: “Đừng… xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không nên chụp lén, xin lỗi, thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ không dám nữa.” Điền Tư chỉ nói: “Tôi có bằng chứng trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cảnh sát, nếu còn lần sau nữa thì sẽ để cảnh sát trực tiếp nói chuyện với cậu.”
Mấy thanh xiên nướng trên bàn còn chưa ăn hết, thì mấy tên con trai kia đã bỏ đi.
Hồ Già ngồi trên chiếc ghế nhựa, dùng xiên que gà lụi mềm trêu đùa Điền Tư: “Vừa rồi nhìn anh dữ quá.”
“Dữ lắm sao?” Điền Tư vừa ngồi xuống vừa xoa xoa má cô, “Có lẽ là có chút, với loại người này thì không nên nể nang gì.”
Hồ Già không nói gì, cô lặng lẽ nhìn Điền Tư một lúc rồi cúi đầu, thổi phù phù vài hơi vào gà lụi rồi đút cho Điền Tư. Anh nhai nuốt một cách vô cùng cẩn thận, Hồ Già hỏi: “Ngon không?” Điền Tư suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: “Ừ, cho anh thêm miếng nữa.” Hồ Già nở một nụ cười thật tươi, cô xoa xoa má anh, vầng trăng sáng lấp lánh lúc này cũng ló mặt, chiếu vào con hẻm nhỏ này, ánh trăng trắng sáng và ngập tràn, vào giây phút này, cô thực sự cảm thấy Điền Tư là một khối chắn sóng bảo vệ cô khỏi những cơn sóng dữ.
Sau ngày hôm đó, không biết là bị ma ám như thế nào mà người đến lớp xem Hồ Già lại càng đông hơn.
Người đến xem cô phần lớn đều là nam sinh, họ mở to mắt, nhếch mép cười nhìn cô, miệng thì lẩm bẩm nói chuyện.
Người bạn học ngồi cạnh cửa sổ hình dung bọn họ như ruồi nhặng vậy, cứ vo ve quấy rầy mà phiền chết người ta, Vương Phú Xuân đuổi người đến tận hai lần, mắng mấy học sinh đến xem náo nhiệt một trận, thế mới được yên ắng hơn. Mọi người trong lớp đều cười rồi nói với Hồ Già: “Hồ Già, bây giờ cậu thực sự nổi tiếng rồi, bình thường nhất định phải chú ý đế lời nói và việc làm của mình, đừng để người khác nghĩ cậu là người xấu, ừm, quên nửa câu sau rồi, dù sao thì ý cũng là vậy.” Ngoài mặt Hồ Già cũng cười với họ nhưng trong lòng cô lại bồn chồn, cô cảm thấy ánh mắt mấy nam sinh nhìn cô rất kỳ lạ.
Tối đến, khi cô tan tiết tự học, cô liếc nhìn QQ.
Mấy ngày rồi cô không xem, QQ lại có thêm vài chục tin nhắn xác nhận kết bạn, Hồ Già lướt xuống đọc rồi ngón tay cô trở nên cứng đờ.
Tokyo Hot: Kết bạn cái đi…
Mua chai Coca: Lịch sự xin giá…
Gu: 18cm hẹn không, chấp nhận 3p với bạn trai em…
Tiểu Trí: Tôi khỏe lắm cho xin một cơ hội đi…
Wik: Chị vú đẹp quá…
Mấy lời xin kết bạn này còn bẩn hơn cả gián.
Chắc chắn là ai đó, chắc chắn là ai đó, chắc chắn là ai đó đã tung video của cô ra ngoài.
Lồng ngực Hồ Già phập phồng dữ dội, cô bấm vào confession của trường Quyến Trung, lật đến bài đăng tìm cô, bên dưới quả nhiên là có người đang nói đến chuyện của cô.
A Sâm: Ồ, người quen cũ, tôi còn xem clip của chị này cơ…
Ken: Tôi có tài nguyên, cần thì inbox…
Tiểu Trí: Vừa đi xem lại, vú to, nhiều nước, giọng dâm, đúng là ánh trăng sáng của tôi…
Mưa tháng Năm: Cô ấy yêu nhầm người thôi…
Mua chai Coca: Xem rồi, đúng là đẹp thật…
Tôi thích ăn tôm bóc vỏ: Các cậu bình luận như vậy là phạm pháp đấy có biết không…
Thị vệ mang đao: Vậy cậu đi báo cảnh sát đi, cầu xin cậu đấy…
Camellia: Nói năng cẩn thận chút đi, cô ấy là nạn nhân mà…
Tokyo Hot: Buồn cười, làm gì có nạn nhân nào lại vặn vẹo dâm đãng thế…
Via: Các chị em mở to mắt ra nhìn cho rõ nhé, đây chính là bản chất của mấy nam sinh trường các cậu, một lũ khốn nạn đến đáng sợ…
Dân làng Ngũ Hạnh Hảo: Ha ha, chị ở bên trên cũng quay một cái cho anh em xem cho vui đi…
Đông lạnh: Chết cười, tiên nữ nhỏ nóng nảy rồi, muốn bị đụ rồi sao…
Đột nhiên: Đủ rồi đấy, tôi là đàn ông mà còn thấy các cậu quá đáng…
Hồ Già không đọc nổi nữa.
Cô cảm thấy như mắt mình sắp mù rồi.
Bên ngoài lớp học lại có người đến xem cô, tên con trai để ria mép kia nhìn cô như đang nhìn một miếng thịt.
Họ chạm mắt cô, cười khoái ý rồi nói vài câu, có người còn hét lớn: “Chị vú mãi đỉnh!”