Bố Cục - ( truyện dài, 18+, loli, ntr, hiep dam, lich su,...) - Chương 17
, 255, 77)”>Chương 17: Hắc Y Nhân.
“Hà Quốc Đại đã chết.” Trí lên tiếng báo cáo với Phạm Uy Cương.
“Vụ án coi như đã gần xong, các đường dây tỉnh bên được thông báo truy quét…” Minh lên tiếng.
“Trên trung ương, bộ khen thưởng lớn, yêu cầu chúng ta sắp xếp chuẩn bị rút lực lượng…” Thành viên khác trong đội lên tiếng.
“Vụ án lần này mọi người làm rất tốt”
“Anh Minh, cảm ơn đã hợp tác tốt..” Phạm Uy Cương lên tiếng.
“Không có gì, đây là công việc, nhiệm vụ của tôi.” Tuy nói thế, hắn cũng có cảm giác thành tựu, hắn vẫn luôn ham muốn quyền lực chính trị, lần này lập điểm bên trên, đường quan lộ coi như có chút dễ hơn.
“Chúng tôi nhận lệnh rút lực lượng. Tuy vậy tôi chưa yên tâm nên để Trí cùng một vài đồng đội ở lại thu dọn tàn cuộc với các anh…”
“Được, tôi sẽ chiếu cố tốt anh em.”
……………………………
Thượng Ẩm Quán, trong căn hầm dưới lòng đất, lão già bí ẩn vẫn ngồi cạnh bàn cờ cũ.
“Đại ca, bọn chúng rút phần lớn lực lượng đi.”
“Hoạt động của chúng ta sẽ bắt đầu trở lại.” Tên đàn em thân cận của lão báo cáo.
Mỗi ngày, từng giờ doanh thu và lợi nhuận của bọn hắn tụt giảm đáng kể, do đó đám đàn em suy tính âm thầm hoạt động trở lại cũng không đánh trách, chỉ là…
“Vẫn chưa vội”.
“Bọn chúng vẫn còn chút dấu răng, đợi rút hết cũng chưa muộn.”
“Vâng anh…”
,…………………………..
Đào Viết Chung đội trưởng Alpha, tất cả thành viên gồm 10 người đều tụ họp đầy đủ, ngồi bên cạnh hắn lão già võ phục Việt Cổ khí tức bình ổn.
“Manh mối về Vương Hạ và Hà Quốc Đại đều bị đứt gãy”
“Tên Vương Hạ tẩu tán rất nhanh, chúng ta mới nhận ra đầu mối hắn đã chốn thoát.”
“Hà Quốc Đại cũng chết, do mẫu thuẫn với tên Phong.”
“Chỉ trách chúng ta phản ứng quá chậm.”
“Kẻ lên kế hoạch dọn cứt thật tinh vi.”
Đào Viết Chung im lặng nghe báo cáo đội, bọn hắn thực chất đến trước đội trên Bộ, âm thầm điều tra nhưng kết quả không mấy khả quan. Hắn biết băng nhóm tội phạm kia đã ngửi thấy động tĩnh âm thầm thu xếp ổn thoả, do dó nếu tiếp tục điều tra cũng chẳng đến đâu. Tuy nhiên hắn hiểu kẻ địch không thể mãi ẩn nấp mãi nên hắn cố tính tạo tình huống, bằng cách để lộ ra thông tin đội trên Bộ điều tra nhằm đánh rắn động cỏ tìm ra sơ hở. Thực tế kết quả có phản ứng, ổ nhóm phía Đông bị triệt phá, bọn hắn biết có hắc thủ đằng sau tác động, chỉ là bọn chúng hành động quá nhanh. Tên Vương Hạ tình cờ bị Bạch Hà điều đi làm nhiệm vụ trước ngày phá vụ án, Hà Quốc Đại bị giết do tình cờ mâu thuẫn với đàn em, mọi chuyện quá tình cờ, nhằm bịt đầu mối.
Không khí trong buổi họp căng não, bọn hắn trải qua bao nhiêu vụ án khó ăn nhưng đều phá xong. Chỉ có lần này tốn nhiều thời gian vẫn chưa đi đến đâu. Không khi có chút dịu lại trước thông tin:
“Chúng ta vẫn còn một chút manh mối.” Đào Viết Chung lên tiếng.
Qua thẩm tra, trong băng nhóm Bạch Hà có một tên đàn em Vương Hạ, hắn cho biết trong một lần bí mật Vương Hạ giúp tiêu thụ một lượng hàng nhỏ của một tên Lý Khai. Trường hợp này rất hy hữu, câu lạc bộ Thủy Hải có nguyên tắc chặt chẽ không tiêu thụ hàng ngoài, vậy mà tên Vương Hạ dám lén mua bán, có thể thấy tên Lý Khai này rất có thể liên hệ đến Vương Hạ, biết được tung tích.
“Lý Khai….. sinh năm 1974… quê quán… sinh viên… kết hôn… công việc quản lý nhà máy sản xuất bánh mỳ Viễn Sơn.”
“Hiện hắn vẫn hoạt động bình thường quận 7.”
Tên Lý Khai này, hắn nghĩ giao dịch bí mật một lần duy nhất với Vương Hạ. Bây giờ mọi chuyện vỡ nở ra chắc sẽ không ai biết đến hắn nên vẫn ung dung tự tại mà không ngờ cớm ngủi thấy mùi.
“Đội trưởng, rất có thể tên Lý Khai biết tung tích Vương Hạ, chúng ta có cần….”
“Không.”
“Điều tra hắn… làm gì… liên quan điều gì… hàng cấm từ đâu…?”
“Còn tên Vương Hạ…?”
“Hắn không ngu để sơ sót trong tình cảnh này nên chúng ta sẽ điều tra theo cách khác… ”
“Mục tiêu chúng ta là hắc thủ sau màn…”
Ban đêm, nhóm Dương ngồi cạnh đống củi lửa sáng rực, mọi người nói cười vui vẻ, ngân nga những giao điệu tuổi trẻ:
“Hôm nay ta thức dậy cũng như thường nhật
Thấy thanh xuân ngày nào bỗng dưng trở lại….
Đưa em về thanh xuân
Về những dấu yêu ban đầu
…….
Bình yên ghé thăm chiều nay
Tuổi thanh xuân tô trời mây
……. ”
Ánh lửa, lời hát sai tone giọng, cây đàn guitar đệm hát, những người bạn cùng lứa là kỉ niệm đẹp thời học sinh đi dã ngoại cắm trại.
Dương ngồi trong nhóm lớp, buổi giao lưu bắt đầu vui nhộn hơn khi cái tone giọng bò rống của Hắn được sướng ca:
“Lớp trưởng thể hiện đây…. ”
“Hoan hô cổ vũ lớp trưởng… ”
“Mùa xuân có em như chưa bắt đầu
Và cơn gió như khẽ mơn man lay từng nhành hoa rơi…
Giá như tôi một lần tin em, cô gái tôi thương, nay hóa theo mây gió
Để lại tháng tư ở đó…
Nhưng cánh hoa phai tàn thật nhanh, em đã bay xa, em đã đi xa mãi
Tháng tư đôi khi thật mong manh
Để mình nói ra…
Giá như tôi một lần tin em, cô gái tôi thương, nay hóa theo mây gió
Để lại tháng tư xa mãi
Để lại tháng tư, mình anh…”
Một bàn hát bị biến tẩu bởi Dương khi trường độ và cao độ không đúng nhịp, hắn như con khỉ tạo tiếng cười cho cả lớp.
Nhìn thấy những đứa con gái cố che mồm nén tiếng cười, tính sĩ diện hắn nổi lên, mượn cớ đi đái để đội quần.
……………………
“Anh Dương…” Hương ngồi một mình trên bờ đá cạnh dòng suối nhỏ.
Dương thắc mắc không hiểu con này đêm hôm không về lớp chơi với bạn lại rủ mình ra đây.
Dương đến bên, một khoảng không gian tĩnh nặng giữa hai người, khung cảnh về đêm những tháng hè thật đẹp, ánh trắng non đỉnh đầu toả ra những tia sáng tinh khuyết dịu nhẹ lên gương mặt xinh xắn Hương.
“Em… có chuyện gì… ” Dương phá vỡ yên tĩnh, hắn ngứa tay ném cục sỏi xuống lòng suối, nơi bóng hình trăng được phản chiếu mơ ảo.
“Anh nghĩ con gái thích một người nên chủ động không?”
Dương vốn định đùa:“Loại mình thích ai được…” nhưng nhìn thấy gương mặt trầm tư và biểu hiện hơi nghiêm túc hắn kiệm lời.
“Hạnh phúc vốn của mình nên chủ động.”
Một thằng chưa biết yêu đương như hắn đi bốc phét khuyên giải có vẻ hơi chối tai.
“Em thích ai sao?”
Hương im lặng, cô hồi tưởng câu hỏi này với chị Mi cũng được khuyên nên chủ động, cô gái nhỏ mạnh mẽ sợ tình yêu thầm lặng của mình không giám thổ lộ rồi sẽ như chiếc bóng buồn đi theo người đó.
Quan sát cái cách im lặng của nó Dương cũng biết câu trả lời, hắn ngả mình ra phiến đá, sống cùng hơn chục năm. Con này tính tình bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối, ngại ngùng. Không ngờ tình yêu lại thôi thúc nó chủ động, không biết đứa nào nó thích đây?
“Đứa mày thích như thế nào…”
“Anh ta… không được đẹp trai cho lắm, cũng không phải tài năng nổi bật nhưng tích cách và hành động rất tốt…” Hương kể lại, cuối đoạn cô hơi nhỏ giọng.
“Ý mày là kiểu tốt gỗ hơn tốt sơn à.”
“Ừ……” Hương đáp nhẹ, cô ngưng lại lâu nhìn Dương.
“Sao mày nhìn anh như vậy.” Dương làm biểu hiện né tránh nhìn Hương như sinh vật lạ.
“Đâu có… Đâu có…. ” Hương mắc cỡ chối liên tục.
Biểu hiện vậy, Dương cũng đoán ra được hạng người nào.
“Hắn tên gì… ”
“Tên sao….?”
“Tên sao….?”
“Tên sao…..?”
Hương nhớ lại lời động viên của Mi thích thì phải nói:
“Tên….. tên……”
“Tên…..là….”
Đúng lúc Hương ấp úng nói ra thì không biết tên mập bạn thân Mi chạy hớt hải đến:
“Dương…. Bà Mi mất tích… Tôi gọi không thấy đâu.”
Dương nghe thấy đứng bật dậy:
“Đã tìm kĩ chưa… Thông báo cho thầy cô chưa?”
“Tôi gấp, chỉ biết đi tìm ông chưa thông báo, Mi với một đứa trong lớp đi có việc, một lúc sau tôi vẫn chưa thấy về.”
“Chị Mi mất tích….” Hương lo lắng.
“Chúng ta cùng đi tìm… ”
“Không em đi thông báo cho thầy cô biết, anh với thằng mập đi tìm trước…”
“Em….” Nhìn bóng hình Dương lo lắng chạy nhanh đi tìm, Hương có chút chạnh lòng.
…………………..
Dương và thằng mập đã tìm xa bãi đất trống vài trăm, một khu vực rộng lớn hoang vu đất rừng. Khung cảnh trời đêm với những ánh đèn điểm sáng, tiếng gọi văng vẳng.
“Mi ơi….. ”
“Cô ở đâu….”
“Bạn ở đâu…. ”
“Tút….. Tút….. Tút….” Tiếng máy bận đã hơn chục lần gọi điện.
Dương và thằng mập đã tìm hơn tiếng đồng hồ vẫn không thấy chút dấu tích.
“Tôi và Ông hai người chia ra hai hướng tăng cơ hội…”
“Nhưng…” Tên mập nhìn một màn trời đêm sợ hãi.
“Hoặc ông có thể về đợi mọi người…” Dương để mặc tên mập, hắn theo một lối mòn đi riêng.
Cách xa tên mập một đoàn, quan sát không có động tĩnh xung quanh. Dương sử dụng bộ pháp tăng tốc, các giác quan được mở, hắn như u linh trong đêm tối. Đi được một khoảng bỗng hắn dừng lại bên một bụi cỏ, có dấu vết vải rách. Miếng vải rõ ràng là cùng chất liệu bộ váy tối nay Mi mặc. Dương không nghĩ nhiều, xúc giác nhạy cảm cho thấy vẫn còn lưu lại mùi hương Mi, hắn lần theo con đường.
Cách đó khoảng 500m, một căn nhà bỏ hoang nằm dưới chân núi, một thung lũng nhỏ mọc đầy cây rừng, người qua đường nếu không để ý kĩ chắc chắn sẽ không phát hiện.
Trong căn nhà, mội gã thanh niên đôi mắt âm hiểm, nếu một ai ở THPT Kim Bằng nhìn thấy gương mặt hắn sẽ ngay lập tức nhận ra: Hải một tên học sinh mới tuần trước bị kỉ luật đuổi khỏi trường, đang dính án điều tra.
Hắn cầm chiếc máy ảnh đời mới quay xuyên đêm đặt một góc căn phòng. Hắn cười tà nhìn hai con đàn bà hôn mê trên dường, một cô là người tình cũ, cô còn lại không ai khác ngoài Mi. Hắn căm hận con đàn bà này, gần như hủy hoại tương lai, hắn sao cam tâm do đó lên kế hoạch trả thù. Cơ hội hắn chọn là đêm dã ngoại, lợi dụng người tình cũ cùng lớp dụ Mi vào bẫy. Hắn quan sát góc quay rõ chiếu vào giường, nếu hiếp dâm khống chế được con đàn bà này, chẳng phải vụ án sẽ được chìm xuống, theo đó danh lợi cũng lên. Đáng để hắn làm chuyện mạo hiểm.
Nơi đây được hắn bí mật bố trí, không một ánh điện nổi bật trong màn đêm rất khó để phát hiện được nơi này.
“Ha ha….” Tự thấy mình thông minh Hải cười khoái trá, hai con đàn bà được hắn cho uống dâm dược, rất nhanh thôi thuốc sẽ phát tác, trong bộ phim được quay sẽ không có cảnh bức ép mà sẽ là hai con đĩ dâm dục tình nguyện dâng hiến.
“Ừm…. Ừm…..” Mi lờ mờ tỉnh lại, cô mở mắt kinh hoàng không biết mình ở đây, bống tối, thứ duy nhất cô có thể thấy.
“Không phải.” Mi nhận ra còn có ai nằm cạnh cô và một gương mặt nam nhân trong đêm với ánh nhìn gian tà.
“Tỉnh rồi sau, Mi em yêu của anh… ” Giọng nói Mi không thể nào quên được trong cuộc đời.
“Hải, sao lại là hắn… Hắn lại ở đây…” Cảm xúc tiêu cực trong sâu thẳm nội tâm Mi bắt đầu nổi lên, cô biết mình đang dơi vào hoàn cảnh nào.
“Há há…. ” Gương mặt xinh đẹp phát sợ cứng đờ trong đêm tôi khiến lòng Hải sung sướng.
“Sẽ chẳng có ai đến cứu em trong đêm này…”
Lòng Mi chết lặng, đúng cô mong đây chỉ là cơn ác mộng trong những bao đêm cô mơ về tình cảnh hiếp bức trong căn phòng đó. Nhưng Mi biết đây là thực tại, cô mong cầu ai đó đến cứu, hình ảnh Dương thoáng chốc hiện ra, cô cần phát tín hiệu nhưng sao giọng cô không lên tiếng được.
“Cô khát….. khát….”
Cổ họng Mi khô khan, người cô bắt đầu nóng lên, mỗi tấc da thịt đều tê ran.
“Thuốc phát huy tác dụng, không ngờ em còn hứng tình hơn cả người tình cũ của anh.” Hải cười đểu hắn liếc qua con đàn bà nằm cạnh Mi.
Mi vô vọng, cái thứ quái gì đang xâm chiếm trí óc cô đây? Đầu óc cô mộng mị đi, hai má hồng ửng đỏ.
“Cô nóng… nóng… nóng….” Chân tay vô lực, Mi cố hết sức lột quần áo ra nhưng bất thành.
“Nóng sao, để anh giúp… ” Hải nhẹ giọng làm như một người tốt.
“Không được….” Ý thức Mi phản đối kịch liệt khi tên Hải sờ đến áo quần của mình nhưng sao cô không thể khống chế thân thể đáp trả.
“Xoạc… ” Hải mạnh bạo xé toang cúc áo, hắn trố mắt nhìn thẩn thể trắng buốt, tinh xảo của Mi hiện ra, cặp vú no đủ ê ấp trong nịt vú.
“Không…………” Ý thức Mi vô vọng la lớn trong khi cơ thể cô tê dịu, một luồng khí lạnh phả vào da thịt, khiến xúc cảm cô tăng mạnh. Nơi lỗ lồn Mi không biết từ lúc nào ngứa ran bắt đầu tiết dịch nhờn.
“Nứng lắm rồi đúng không?”
“Để anh chăm sóc.” Cánh tay giờ đến ôm chọn bầu vú. Mi khóc cho số phận mình, cô không giám nghĩ tình cảnh tiếp theo.
Chỉ là cánh tay Hải chưa chạm đến chốn tiên đào thì hắn kêu lên một tiếng:“Hự…” ngã lăn quay ra sàn.
Cảm xúc dâng trào khó tả Mi khi xuất hiện trước mặt cô không ngờ là hình bóng Dương. Vẫn gương mặt nghiêm túc với nụ cười lửa miệng kinh thường thế nhân đó.
“Trông thật đáng ghét…”
Chút lý trí cuối cùng còn lại, Mi không thể chống đỡ thân thể.
“Mi nghĩ mình có thể sẽ thất thân trong đêm nay cho Dương.”
Nhưng tại sao lòng cô không thấy tủi nhục khó chịu mà còn có chút mong muốn, trong phút giây cuối cùng cô tự suy diễn:
“Liệu mình có phải thích hắn rồi không?”
Nhưng trái ngược hoàn toàn, Dương đem áo khoác che lại thân thể ngọc ngà, bàn tay thô rát khẽ vòng qua nâng đỡ cô. Hắn đưa cô dậy, cả người Mi vô lực thuận đà ngả vào lòng, gương mặt vô tình áp sát.
“Mi hơi thất vọng.” Cô mang lỗi lòng theo đi phút cuối để nhường lại phần bản năng của thú vật, Mi ồm chầm lấy Dương, đôi môi đỏ mọng áp sát.
Nơi đầu lưỡi cảm nhận hương vị ngọt từ son lẫn da thịt, Dương sướng lắm, hắn không phản đối, để tự My hành động, chiếc lưỡi mềm mại cậy mở đôi môi tiến vào thăm thú hang động. Hương Lan toả ra từ hơi thở, hai tay mềm yếu vuốt ve từ thớ thịt trên cơ thể đối phương… Mi trong cơn động dục chủ động đẩy ngã hắn ra giường, cô nằm đè lên động tác giải khai quần áo Dương nhưng có chút lúng túng do lần đầu. Chiếc thắt lưng được bứt ra chỉ chờ giải khai cự vật hiện thế. Một cuộc giao hoan sẽ bắt đầu nếu không có sự phản đối của Dương.
“Thôi… Dừng lại.” Tiếng nói lớn, mang theo Dương Khí toả ra giúp Mi giật mình thanh tỉnh.
Dương đẩy Mi ra, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao đi.
Ở một góc khác, một kẻ bí ẩn, thân áo choàng đen đang lén theo dõi hai người, biểu hiện lạ của Dương hắn chị kịt quan sát thân ảnh biến mất.
“Không ổn” Đúng như hắn suy nghĩ, phía sau hắn một quyền kình ập tới.
“Hự” Không kịp phản ứng, hắn bị đánh bay ra xa 3m, bầu trời đổ ập xuống ngay trước mắt.
“Hắn vẫn còn sống.” Dương khống chế lực đạo vừa ổn đánh ngất tên này đi.
Kẻ bịt mặt này ở đây trước lúc hắn tới, Dương không biết hắn có ý đồ gì. Khi hắn đánh ngã tên Hải kẻ đó vẫn chỉ im lặng chỉ khi Mi có những biểu hiện vượt quá, thì tên kia lại bí mật lôi thiết bị ghi hình. Điều này khiến Dương nghĩ đến một cái tròng triệt hạ hắn, chỉ là sao giống với lần trước có sự xuất hiện của tên Thắng nhưng hắn chưa có hành động gì.
“Xem phán đoán của tao có phải không.”
Nếu thật là tên Thắng, hắn vẫn chưa hiểu tại sao lại một hai lần lừa hắn vào bẫy?
Dương ngồi xổm, hắn muốn biết tên áo đen che mặt này là ai?
Bàn tay kéo lớp mặt nạ ra nhưng chỉ trong phút chốc, hắn cảm nhận nguy hiểm trực chờ. Từ phía sau, một luồng tà khí bắt tới. Dương không kịp suy nghĩ, dương lực tức tốc khởi động, quay người một quyền kình bao phủ sức nóng, đánh tan.
Tà khí âm u đối trọi, không có âm thanh va chạm vụ nổ năng lượng, tà khí vậy mà phẳng lặng nuốt trọn ăn mòn đến tay hắn. Dương không hoảng sợ vừa nãy hắn chưa dùng đến một phần sức lực, tay trái của hắn đang vận khí trực trờ tung một chảm.
Nhưng không đợi hắn, đám tá khí kia vậy mà dùng tốc độ lướt qua hắn, bao trùm lấy tên bịt mặt lúc nãy bị hắn đánh ngã biến mất.
“Muốn chạy.” Tay trái ngưng tụ một Dương Kiếm đỏ rực.
“Hoả Dương Kiếm.” Một chảm lướt đi, Dương Kiếm trong tay hắn phóng to lao đến một vùng không gian cách đó 20m.
Dương Kiếm phóng đi uy thế mạnh mẽ, xuyên thủng mọi vật vô hình, nơi nó chém xuống kiến tà khí hiện nguyên hình đang ẩn náu. Trong màn tà khí dường như cũng được điều khuyển bởi một sinh vật nào đó, nó ngưng tụ ra một màn che chắn hắc kí.
Dương Kiếm và Tà Khiên hai vũ kỹ đụng độ.
“Ầm…” Tiếng nổ lớn vang rộng một vùng, khiến những người xung quanh cách 500m cũng có thể nghe thấy, năng lượng va chạm tạo thành vụ nổ bán kính 4m, đất đá và cây cối xung quanh bị bật tung.
Dương Kiếm vậy mà triệt tiêu, để màn tà khí tán đi lộ ra một hắc y nhân khác.
“Ngươi giỏi…”
“Hừ….giả thần giả quỷ….” Tay trái Dương lại ngưng tụ thành hình Dương Kiếm chỉ trực chờ phóng tới.
“Ngải Hoá Vạn Tà.”
Hắc y nhân chủ động, cả người hắn mọc ra những dây leo đen kịt mang theo nồng đậm tà ý, nhanh chóng vươn hàng trăm xúc tua phóng đến.
Dương Kiếm trong tay hắn từ lúc ngưng tụ đến giờ đã hình thành 2 thanh đỏ rực xoay vòng trong ban tay. Hắn đón đỡ, phát ra hai chém, Dương Kiếm một đường phong lộ bắn đi, chém đứt từng xúc tua. Thế kiếm bạn ngàn, chém rụng như mưa những nhánh ngải. Chúng rơi lộp bộp dưới đất bị dương khí bao bọc thiêu đốt, tà khí sôi sục bốc lên từ đó triệt tiêu vào hư vô.
Một đường hai song kiếm phá trăm ngải, xuyên thẳng đến tên hắc y nhân. Song kiếm mang theo sức nóng đấm gọn qua thân ảnh hắc y nhân, kiếm khí múa động xẻ tan xác hắn ra vạn mảnh.
Chỉ là không có máu thịt, không có tà khí, nó chỉ là một tàn ảnh. Dương ngưng thần cảnh giác động tĩnh đối phương xung quanh.
Theo đó giọng nói âm tà mang đầy sát cơ vang vẳng nơi xa.
“Lần sau gặp lại…”.
Đối phương cảnh giới cao hơn hắn, luyện thể lục tầng đỉnh phong chỉ chực chờ công phá thất tầng trong khi hắn mới đột phá lục tầng, muốn giữ chân hắn lại trừ khi hắn bộc lộ hết thủ đoạn nhưng cũng chưa chắc đã thành công trong khi đã có những tiếng động người tới.
Dương toả ra Dương Lực dọn đi mỡ hỗn độn chiến trường, trong tay hắn cầm một quyển sách do lúc nãy tên áo đen bị hắn đánh ngất dơi ra.
“Nhật Kí Của Mẹ.” Nhìn tiêu đề, hắn đoán có manh mối tên áo đen.
Hắn bước vào căn phòng, tên Hải vẫn bị đánh nằm một góc, còn Mi khi nãy hắn dùng phép làm cô thiếp đi, vấn đề bây giờ là sắp xếp câu truyện và tìm ra một giải thích hợp lý.