Bình Minh Không Đến - Chương 2
Gã giám đốc khẽ nuốt nước bọt trước thân hình của cô gái và khi con thú trong lòng nổi lên, gã bước đến sát mặt đối mặt với cô gái và cũng như những lần trước với những cô nữ phạm nhân cứng đầu, lão dành cho cô ta một cái tát nảy lửa. Cả căn phòng đang khá ầm ĩ vì mấy người tù vừa cởi quần áo vừa bàn tán đột ngột im lặng như tờ trước hành động dã man của gã giám đốc. Chỉ còn lại là tiếng khóc thút thít của cô gái, cô ta ngã gục xuống sàn nhà úp mặt khóc rưng rức vì đau đớn và cả tủi nhục. Trung biết tuy đã vào đến đây thì tất cả đều chẳng còn lương thiện gì nhưng nhiều cô gái bị vào trại vì những tội không liên quan đến đao búa hay súng đạn giết chóc mà chỉ là những tội dân sự bình thường. Thành thử nhiều cô gái không thể nào chịu nổi cú sốc đầu tiên khi mới vào trại đã bị lột truồng ra như những con lợn, xếp thành một hàng để ông giám đốc trại ngắm nghía tuyển chọn. Dù cho họ là phạm nhân và bị tước quyền công dân nhưng họ vẫn phải được có quyền của một con người chứ không thể bị đối xử như vậy được. Lần đầu tiên khi mới đến trại làm quản giáo chính bản thân Trung cũng căm phẫn khi thấy cảnh tù nhân bị đem ra làm trò chơi như vậy xong dần dà hắn cũng bị những việc như thế làm cho quen dần. Đó mới chỉ là khởi đầu, về sau họ thậm chí còn bị đối xử theo những kiểu ghê tởm hơn, ô nhục hơn và họ cũng sẽ quen với cái kiểu bị hành hạ về tinh thần và thân xác trong suốt thời hạn ở trại. Trung biết nhiều người nữ phạm sau khi ra trại gần như bị điên, họ không còn tự coi mình là con người, là đàn bà nữa sau những gì phải trải qua, nữ phạm nào càng xinh đẹp, càng trắng trẻo mũm mĩm, hay càng cứng đầu thì lại càng bị hành hạ nhiều hơn, bị bắt phải làm những trò con heo nhiều hơn.
Hai nữ quản giáo đã đến xốc nách cô gái vừa bị tát kéo dậy rồi định thuận tay lột quần áo của cô gái đáng thương thì gã giám đốc đã ngăn lại
– Để đấy để nó tự cởi, mới vào đã cứng cổ rồi hả. Tính làm loạn ở đây chăng em bé. Cái tát vừa rồi để mày biết mày ở đâu, đây là trại 16, trại giam địa ngục hiểu chưa. Ở đây tao là sếp, thuận theo tao thì sống chống lại thì muốn sống không nổi mà muốn chết yên ổn cũng không xong hiểu chưa. Bây giờ cởi ra để tao xem mày có cái của nợ gì ở dưới nào, nhanh lên đừng bắt tao chờ.
Trung hồi mới cũng không thể chịu nổi cái kiểu nói năng và xưng hô của lão Tư giám đốc trại, chưa bao giờ hắn có thể tưởng tượng một cán bộ thi hành pháp luật lại có thể nói ra những câu tục tĩu của tay anh chị giang hồ kiểu đó. Nhưng so với những gì mà lão làm thì những gì mà lão nói còn tốt đẹp hơn nhiều, cô gái dường như đã biết sợ hãi cái kiểu tác quái của lão Tư nên đã bắt đầu tự cởi quần áo của mình. Những cô gái còn lại tuy cũng đã cởi từ trước song cũng sợ cái cảnh của cô gái vừa rồi nên cũng phải nhanh tay cởi nốt mấy thứ còn sót lại trên người đến khi hoàn toàn trần truồng mới dám đứng yên sắp hàng.
Lão giám đốc đi mấy vòng dọc theo hàng tù nhân đứng trần truồng để đánh giá mười chín cơ thể không có một mảnh vải đang đứng sắp hàng cho lão ngắm nghía. Dĩ nhiên là Trung thấy ngay lão dừng lại lâu hơn hẳn khi đi qua mấy cô xinh xắn, thậm chí có mấy cô lão còn dừng lại sờ soạng bầu vú và mân mê mấy cái núm vú nhô cao của các cô. Mấy cô nữ tù, thường mấy cô xinh nhất lại là mấy cô ngoan nhất khi vào đây, chỉ biết để mặc cho bàn tay của lão già dâm đãng lướt trên cơ thể mình. Lão già sờ chán thì quay lại nháy mắt với một nữ quản giáo, bà ta hiểu ý liền bước lên phía trước đứng trước hàng phạm nhân rồi cất giọng:
– Các cô bây giờ làm theo tôi, hạ thấp trọng tâm người đứng thấp xuống rồi dạng chân, hai tay vạch hai mép cơ quan sinh dục ra để chúng tôi kiểm tra xem các cô có giấu thứ gì bên trong chỗ kín không.
Vừa nói bà ta vừa làm thị phạm những động tác bà ta vừa nói, chỉ trừ cái động tác thô thiển cuối cùng là không thể vì bà ta vẫn nguyên bộ đồng phục quản giáo trên người, làm sao có thể vạch cái của nợ ấy của mình ra được. Các nữ tù thì bắt đầu đứng giãn ra, làm theo người quản giáo, Trung suýt nữa thì bật cười vì sự lóng ngóng của các bà các cô. Phải cố lắm gã mới cười không ra tiếng, hai mươi nữ tù đứng xuống tấn trông như đang luyện công, tập võ, có điều họ làm động tác ấy khi đang trần truồng thành thử trông rất tức cười.
– Được rồi, giờ thì đặt hai tay của mỗi người vào hạ thể và kéo mép ngoài cơ quan sinh dục về hai phía – vẫn giọng bà quản giáo.
Thật tức cười, Trung nghĩ, bà ta nói cứ như là đang trong một tiết học sinh vật không bằng, cứ nói đại là vạch lồn ra cho lão Tư coi cho nó nhanh còn bày đặt từ ngữ vớ vẩn. Lại vẫn như lần trước, có những ngưòi làm theo rất nhanh như thể họ đã đứng vạch lồn giữa đám đông rất nhiều lần rồi. Số khác thì có lẽ là ngượng nên vẫn ngập ngừng, chỉ dám đặt tay vào mân mê cái chỗ đó chứ không dám kéo vạch hẳn ra. Trung đang mải dõi theo những cô nữ phạm làm trò quái gở thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng của một cô ở cuối hàng, cô ta có mái tóc ngắn cũn cỡn cùng khuôn mặt đầy tàn nhang
– Sao lại bắt chúng tôi làm cái trò này. Chúng tôi là tù chứ có phải là lợn cái đâu mà muốn bắt làm gì thì làm.
– Đây là quy định chung của trại, đã có trường hợp dấu ma tuý vào chỗ kín mang theo vào trại nên chúng tôi buộc phải kiểm tra. Nếu ai tiếp tục phản đối có thể bước ra khỏi hàng.
Không khí lại trở lại sự yên tĩnh như lúc đầu, không ai dám phản đối nữa vì họ sợ , mà cũng vì họ biết làm thế cũng chả thu được gì. Lão Tư lại đi mấy lần dọc theo hàng tù, lần này lão tập trung quan sát bộ phận ở dưới của họ hơn những lần trước. Tất cả những cô phạm nhân đều phải giữ tay vạch hai mép lồn banh rộng ra cho lão nhìn vào bên trong. Những lằn ranh giữa hai chân giờ trông đỏ hỏn cả lượt, Trung nghĩ có lẽ cái cảnh này ngoài ở đây ra thì không thể gặp lại ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới.
Sau đó thì còn mấy trò dâm ô nữa mà mẫy cô nữ phạm mới vào trại phải làm, lần này thì các cô đều răm rắp làm theo chứ không dám nói năng gì nữa. Xong xuôi mọi thủ tục thì họ được lão Tư cho phép mặc bộ quần áo tù vào rồi lại xếp hàng một đi vào nhận buồng giam. Lão tiến về phía Trong lúc hắn vẫn đang lúi húi ghi chép danh sách tù nhân mới.
– Cậu gạch chân cho tôi số 8 và số 12. Tối nay cậu bảo chị Liên quản giáo dắt một trong hai người này vào chỗ tôi, nhớ đưa cả con Vân ở tổ 4 đến nữa. Mà cậu nhớ khám kĩ một chút đề phòng rủi ro nhé. – Lão nháy mắt làm hiệu với Trung dù Trung cũng chả lạ gì không biết lão muốn hắn làm gì.
– Vân thưa chú, chín giờ tối nay cháu sẽ đưa hai ngừơi đó đến.
Trung biết chuyện gì sẽ xảy ra, mỗi dịp như thế này, buổi tối, bao giờ lão Tư cũng có thói quen địt một cô gái mới vào trại cùng với một cô từ trước xinh đẹp mà lão thích. Như thế để phòng xa dù cho cô mới vào chống cự lão vẫn có thể nhận được đủ khoái lạc cần thiết mà không sợ mất cả đêm vô ích, hơn nữa cô gái đi trước sẽ hướng dẫn lại cho cô mới những thói quen và ý thích của lão ở trên giường để hầu lão tốt hơn. Tự nhiên Trung bỗng thấy cái vật đó ở trong quần mình đã căng lên từ lúc nào chẳng hay, có lẽ hắn bị kích thích khá mạnh bởi những hoạt cảnh vừa được chứng kiến.
Mười giờ tối, tất cả các phạm nhân bắt đầu lục tục xếp hàng trở về các buồng giam, theo như quy định ở trại, mười giờ mười lăm phút tất cả các phạm nhân đều phải lên giường ngủ, cửa buồng giam đều được khoá trái. Sau khi các quản giáo đi kiểm tra một hai vòng qaunh các buồng thì đúng mười giờ ba mươi phút, đèn đóm đều tắt ngấm, cả một khoảng đất rộng mênh mông đều chìm vào trong bóng tối. Xung quanh im phăng phăng, nếu có một người đặt chân vào chỗ này bấy giờ thì có lẽ nghĩ mình đang lạc vào một vùng đất chết, chỉ có những tiếng kêu nghe rợn người của những con chim đêm cùng với tiếng rỉ rả của côn trùng.
Trên ngọn đồi, đúng hơn có lẽ chỉ nên gọi nó là một cái mô đất cao nhô lên giữa trại là nơi duy nhất đèn vẫn còn sáng, đó là phòngcủa các quản giáo nữ.Có tất cả mười ba quản giáo nữ, họ chia nhau ra ở ba buồng ngủ cạnh nhau. Hàng đêm thường có hai người ở lại trực khu phạm nhân còn tất cả quay về nhà và tận hưởng những giờ phút yên tĩnh còn lại của một ngày. Trung dĩ nhiên là không thể ở chung với mấy bà cô quản giáo kia, dù gì hắn cũng có cái của nợ ấy trong quần còn họ thì không, hắn được bố trí một căn phòng khá rộng ngay cạnh phòng nghỉ của ông giám đốc.Đó là ông giám đốc đích thân bố trí như vậy, để tiện cho Trung trong việc đưa gái tù đến hầu hạ cho lão hàng đêm. Căn phòng đó nguyên là phòng tiếp người thân của phạm nhân nhưng vốn dĩ chả bao giờ Trung thấy có người thân nào lết lên cái chốn hoang vu này để thăm tù cả. Phần đông tù nhân ở đây đều chả có ai quan tâm thân thích, nếu có họ đã được chạy chọt, đút lót để không phải bị giam ở cái địa ngục này. Phậm nhân ở trại 16 là những kẻ mà ngay đến người thân cũng không có, không chấp nhận thì dĩ nhiên số phận cũng bị đối xử chả khác gì những con vật khi đã vào đến đây. Khi đi ngang qua dãy phòng của mấy mụ quản giáo đồng nghiệp, Trung từ dưng nghe thấy những tiếng cười khúc khích kì lạ, những tiếng cười mà Trung nghĩ chỉ có thể nghe thấy khi có một gã đàn ông và một ngừoi đàn bà mà thôi. Nhưng bọn họ đều là đàn bà cơ mà, Trung nghĩ thầm, không hiểu họ đang giở cái trò gì ra mà lại cười cợt vui vẻ như vậy. Trung định ghé mắt qua khe hở cửa sổ để nhìn vào bên tỏng phòn, chỉ vì tò mò, nhưng hắn lại thôi.