Bình Minh Không Đến - Chương 10
Nhanh chóng khi đã vật ngửa Vân nằm xuống đất, trung vào ngay việc chính. Từ lúc cả hai trần truồng đến giờ, hắn không mở miệng nói ra lời nào, bởi ngay chính hắn cũng không biết nói điều gì trong lúc làm chuyên này với Vân. Những động tác chiếm đoạt thú vật ban đầu phần nào cũng khiến cho hắn nguôi ngoai bớt sự đòi hỏi, nhưng cái cách hắn thọc cả cái dương vật cứng ngắc vào lồn Vân cũng đủ khiến cho Vân như đang chết đi. Cái đau như vậy trong lúc bị địt, Vân lần này mới thấy là lần đầu, nó như xé toang lồn nàng ra làm hai bởi những cú nhịp không thương tiếc, sàn nhà xi măng bẩn thỉu gồ ghề khiến cho mỗi lần bị thúc mạnh vào lồn, Vân cảm giác như đằng sau lưng mình đang bị cào xước trầy hết cả da.
Trong lúc người đàn bà khốn khổ vẫn cắn răng chịu dựng, vì một lí do nào đó mà đến chính bản thân cũng không lí giải nổi thì Trung vẫn say sưa miệt mài giúp cho cái dương vật của mình đi được hết một chiều dài con đường ẩm ướt và bó hẹp giữa hai chân của Vân. Con đường ấy, cái lỗ ấy giờ đã là sở hữu của hắn, của riêng một mình hắn, hắn có thể làm mọi thứ mình thích với nó. Đã bao nhiêu lần Trung định kiếm cho mình một nữ tù, giống với cái cách mà lão Tư vẫn làm. Có gì khó đâu, mỗi lần dắt một cô gái đến phòng lão, chỉ cần hắn dắt dư ra thêm một em nữa cho mình rồi lôi tuốt ả về phòng của mình, trong lúc lão già địt thì hắn cũng tận hưởng cho riêng mình. Nhưng cái dự định tầm thường nhỏ nhoi ấy hắn vẫn chưa một lần thực hiện, bởi hắn nghĩ việc làm ấy không phải là việc làm của con người, mà của một con thú, cho đến khi đêm nay hắn không thể cưỡng lại lúc Vân cúi đầu tự nguyên hiến dâng cho hắn. Nếu giờ phút này, khi đang địt Vân mà có một người nào đó nói cái việc hắn đang làm không phải là con người, thì Trung đủ can đảm để đứng lên phản bác lại. Chẳng lẽ không phải nhờ cái việc không con người này mà con người được đẻ ra hay sao, với hắn giờ này, việc con người nhất mà con người vẫn làm chính là cái việc địt nhau say mê như thế này đây.
Hắn ghì chặt Vân xuống sàn nhà, Trung cảm nhận được con cu của mình đang giật ra liên hồi, những dòng khí ấm nóng bắn phụt sâu vào bên trong. Càng ghì chặt, Trung càng có cảm giác sướng, hắn biết Vân cũng sướng cho dù bị hắn hành hạ như thế, cả hai đều đang rên rỉ, hắn rên như một con thú đã thoả mãn, còn vân, tiếng rên rỉ như một con vật nhỏ bé đang bị tử thương. Nhưng tiếng rên ấy trộn vào nhau bỗng trở thành âm thanh tuyệt vời của xác thịt, Trung dần dần thấy cơ thể của mình được thả lỏng, hắn đã mất hết sự thú vậtt nãy giờ, chỉ còn lai cái sướng âm ỉ tồn tại sau mỗi cuộc làm tình. trung nằm vật ra thở hổn hển, chợt nghĩ lại những gì đã làm với Vân, hắn quay sang phía cô nàng, mắt liếc nhìn trộm xem những cảm xúc Vân biểu lộ ra ngoài. Hắn thấy Vân nằm im, như một pho tượng cho dù Trung biết đó là một pho tượng sống vì hắn có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Vân – nàng mệt sau những giây phút phải cố gắng theo hắn lên đến đỉnh tình dục, hai bầu vú phập phồng theo từng hơi thở khiến Trung bất chợt đặt tay lên cặp vú ấy, hắn lấy những ngón tay kẹp nhẹ hai núm vú nhô cao cứng chắc mân mê nhẹ nhàng. Nếu như lúc nãy, hắn thô bạo bao nhiêu thì khi đã xuất tinh, hắn trái ngược hoàn toàn, nhẹ nhàng như chỉ sợ lại làm cho người đàn bà của mình bị đau. Con thú trong hắn như đã chạy trốn theo những dòng tinh hắn bắn ra lúc nãy, những dòng trắng đục nhầy nhụa giờ đã nằm im bên trong cơ thể Vân, trừ một chút ít đang rỉ ra hai bên mép lồn, có lẽ do hắn xuất lúc rút cu ra khỏi lồn Vân.
– Xin lỗi, anh đã làm em đau đớn lắm đúng không, anh không hiểu ại sao mình lại làm như thế nữa.
Trung ngập ngừng, như một kẻ có lỗi, hắn quay sang như chờ đợi một sự trách móc từ phía Vân. Hắn xứng đáng nhận điều đó, bao lâu nay hắn giữ mình không hành hạ thân xác một người tù nào, vậy mà đêm nay hắn đã làm một cuộc bạo dâm man rợ với một cô giá yếu đuối. Ngay đến hắn cũng cảm thấy tự nhục nhã cho chính mình, nhưng Vân lại chỉ quay sang phía hắn, thay vì một lới trách móc hay một sự phẫn nộ, lại là một nụ cười, một nụ cười nũng nịu rất dễ thương. Nàng không trách hắn vì đã hành hạ mình, thâm chí Vân thấy vui vì đã giúp Trung tìm được sự cân bằng nên có về mặt sinh lý của một thằng đàn ông.
– Không sao đâu, em tự nguyện mà. – Vân lắc đầu, mái tóc ngắn của cô nàng chạm vào mũi hắn nhột nhạt, hơi nhăn nhó một chút nhưng không có vẻ gì là trách móc hắn, ngược lại Trung thấy điệu bộ ấy của nàng rất đáng yêu.
Bây giờ hắn mới đủ tỉnh táo để cảm nhận được xung quanh, nãy giờ hắn điên loạn vì tấm thân đàn bà trần truồng kia, nào có còn biết được điều gì. Không còn cảm nhận thấy mùi nồng nàn da thịt đàn bà của Vân nữa, cái tác động đến khứu giác của Trung chỉ còn là mùi ẩm mốc của nền nhà mà hắn và Vân đang nằm lên loã lồ. Nãy giờ chắc là vân ngoài việc phải chịu đựng cái kiểu địt mãnh liệt của mình, chắc là còn khổ sở vì cái nền nhà này nữa đây – Trung tự nhủ trách mình vô ý, đáng lẽ trước khi vật nàng xuống đất để làm tình thì ít ra cũng phải lấy cái chiếu trải ra chứ. Vân nằm nghiêng quay mặt nhìn về phía hắn, gương mặt nhiều vẻ phong trần từng trải, chỉ có đôi mắt to tròn đen láy là vẫn giữ trọn một vẻ ngây thơ . Trung thấy xót xa khi bàn tay hắn mơn man tấm lưng trần của Vana, có mấy vết xước mà hắn dễ dàng cảm thấy, có lẽ do ma sát với cái sàn xi măng lúc nàng bị hắn đè lên địt điên cuồng, chao ôi, cái sàn thì cứng sần sùi đến thế làm sao da thịt không bị thương. Hắn như muốn chuộc lỗi bằng một nụ hôn dài với Vân, cái kiểu hôn một cách mơn man, nhẹ nhàng lãng mạn mà hắn được nghe mô tả trong mấy cuốn tiểu thuyết yêu đương rẻ tiền.
– Mình lên giường rồi em cho anh làm tình với em tiếp được không – Hắn chưa bao giờ nói một câu nào ngọt ngào hơn thế trong đời – Anh sẽ không làm em đau đớn như ban nãy nữa đâu.
Hắn hồi hộp chờ đơi câu trả lời của Vân, nàng cười trêu chọc hắn, hai bàn tay đã có những vết chai sần của nàng áp vào hai gò má xương xương vuốt ve hắn, cơ thể nàng vẫn nóng bỏng vô cùng.
– Em là của anh thì anh muốn gì với em mà chả được, nếu cái kiểu…đáng ghét ban nãy mà làm anh sướng thì em vẫn chiều anh.
– Không, anh không thích kiểu ấy, anh không muốn làm em đau đớn thế đâu – Hắn thanh minh như sợ bị bắt tội gì nghiêm trọng lắm.
– Thế thì tuỳ anh, em đã nói rồi mà. Nhưng…- Vân ngước cổ lên nhìn cái giường đơn của hắn, cười lớn – Anh định hai đứa mình cùng trên cái giường bé tí đấy hay sao, đằng nào thì cũng bẩn hết cả người rồi, cứ nằm dưới đất hoặc trải thêm mảnh chiếu là được rồi. Cái giường khốn khổ của anh làm sao chịu được cả hai đứa mình.
– Nhưng anh thấy cái mùi đất bẩn ngái ngái ghê lắm, làm anh mất hết cả hứng.
Vân bĩu môi, cặp môi dày của cô nàng trề ra chĩa về hắn
– Đấy là anh mất hết cả hứng đó hả, thế chắc anh mà có hứng thì ban nãy anh giết em luôn rồi đó.- Vân định chế giễu hắn một chút nhưng thấy vẻ mặt ngố ngố của
Trung thì lại thôi, sợ tên ngốc này lại suy nghĩ lung tung.- Thế thì lên giường cũng được, em đố anh địt được em trên cái giường bé xíu đó đấy.
– Á à, dám đó anh à, anh sẽ cho em biết tay.Trung ngồi phắt dậy bế thốc tấm thân trần truồng của Vân lên tay đặt xuống cái giường rồi minhg thì nhào người đè lên.- Anh sẽ phạt em cái tội dám khiêu khích anh – Hai bàn tay hắn thọc vào mạng sườn vân cù léc, môi hắn áp vào môi Vân, chưa bao giờ Trung nghĩ rằng làm tình lại có thể tuyệt vời đến thế.
Khi Trung đặt thân hình trần truồng của Vân xuống giường thì cái giường nhỏ kêu lên kẽo kẹt. Tiếng kêu nghe đến rợn người giữa đêm nhưng hai con người đang nằm trên đó giờ chỉ còn nghĩ đến thân hình không một mảnh vải của bạn tình trước mắt mình, cái cảm giác đáng lí ra rất ghê sợ bỗng tự nhiên biến mất. Trung khẽ rướn người để cho thân hìn hắn úp vừa vặn lên người Vân nằm bên dưới, hai đầu gói của gã chống lên làm điếm tựa dạng ra hai bên hông của Vân, cái của nợ ấy giờ không căng cứng như lúc đầu mà giờ nó mềm đi nhiều, có điều hình như chiều dài cái của nợ ấy vẫn không dám khiến cho trông nó lòng thòng rất buồn cười, Trung để nó nằm dài nghỉ ngơi một lúc trên bụng dưới của Vân, hắn cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt giờ đã trở nên tươi tắn hơn rất nhiều sau cuộc làm tình vừa qua. Lúc đêm hắn bắt gặp cô nàng ngồi trần truồng khóc ngoài hành lang, làn da tái nhợt trông như một xác chết. Vậy mà chỉ sau tiếng đồng hồ hành lạc cùng với hắn, giờ Trung đã thấy được đầy đủ dáng vóc của một người đàn bà ở Vân, làn da hồng hào, nhất là hai gò má đỏ bừng xấu hổ trước cái nhìn soi mói như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn khiến cho Trung chỉ còn biết thở dài mãn nguyện. Tấm thân ấy gợi nên nhiều nhục cảm quá, làm sao hắn có thể từ chối chính ham muốn trong con người mình, hơn nữa hắn nỡ lòng nào từ chối người con gái đã van xin được cùng hắn, Trung có thể cảm nhận được trách nhiệm mà một người đàn ông chân chính phải có lúc này, trách nhiệm sử dụng cái vật giống đực hắn có để an ủi thể xác và tâm hồn của một giống cái tội nghiệp.