Nội dung truyện
Tác dụng của rượu cộng với dục vọng nhanh chóng khiến Giản Anh ướt đẫm, Lục Lâm Nhiên mất hết kiên nhẫn, trực tiếp dùng cặc tách hai mép lồn ra, ra vào mạnh bạo. Anh chỉ mới đâm vài cái, lồn cô đã ướt sũng, dịch lồn trào ra, ôm chặt lấy cặc anh, dưới ánh đèn, cặp mông trắng nõn nhấp nhô theo từng cú thúc, anh có thể nhìn thấy rõ ràng thứ dịch thể sáng bóng trên cặc.
Anh bịt miệng cô lại, tiếng rên rỉ của hai người hòa quyện vào nhau trong căn phòng nhỏ hẹp.
Văng vẳng bên tai là tiếng đóng cửa của phòng bên cạnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ai đó chửi thề, hình như đang nói có con đĩ nào đó đang rên rỉ. Tiếng nhạc xập xình len lỏi vào tai cô mỗi khi cửa mở ra, cô lơ đãng trong giây lát, rồi lại bị cặc anh đâm chọc đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ.
Lục Lâm Nhiên đưa ngón tay vào miệng cô, cô liền mút lấy, chiếc lưỡi ướt át quấn lấy ngón tay thon dài của anh, tràn đầy vẻ nịnh nọt và khuất phục.
Giản Anh run rẩy, siết chặt lồn, nhưng lại bị anh đánh một cái vào mông, cửa lồn bị nắc đến tê dại, Lục Lâm Nhiên giữ chặt hông cô, mỗi lần thúc đều khiến bụng cô hơi nhô lên, in hằn hình dạng cặc anh.
Giản Anh sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng lại bị anh dùng sức ép chặt vào vách ngăn lạnh lẽo, thứ hung khí nóng bỏng bên trong điên cuồng chà đạp cô, cô vừa vỗ vào tay anh, vừa ú ớ, Lục Lâm Nhiên sao có thể không biết cô đang nghĩ gì, anh cúi người, ghé sát tai cô, giọng nói như ra lệnh, không cho phép phản bác:
“Tè ra đi, anh không ngại.”
Nói xong, anh còn ân cần đổi tư thế, để Giản Anh quay lưng về phía mình, hai tay vòng qua đầu gối cô, bế cô lên như đang bế trẻ con tè, hướng về phía bồn cầu.