Bệnh Dâm Của Mẹ - Phần 2
Bị con trai bóc mẽ, bà Hạnh thoáng ngại ngại nhưng vốn thuộc người bướng bỉnh, bà chống chế vì tin rằng ngày đó Tiến còn bé chắc gì đã hiểu chuyện người lớn.
– Con nói mẹ mình như vậy đấy hả? Con nói thế mà ai nghe được thì họ nghĩ mẹ ra sao? Ngày đó bố đi vắng, các chú các bác trong xóm đến chơi với mẹ con mình bình thường mà, con trẻ con biết gì mà nói. Có phải con nghe mọi người nói lung tung rồi nghĩ mẹ như vậy phải không?
– Hây za… mẹ con mình đang nói chuyện rất thẳng thắn với nhau, sao mẹ lại tức giận con như vậy cơ chứ? Ngày đó đúng là con còn bé thật, nhưng mẹ đâu có biết một thằng bé đã 9 đến 10 tuổi thì những ký ức xưa vẫn còn lắng đọng trong đầu nó không? Con vẫn nhớ hết mọi thứ, nhớ từng người đàn ông đã đến nhà mình.
– Ừ thì mọi người có đến, nhưng chỉ là đến chơi nói chuyện chứ có gì mờ ám đâu mà con lại nghĩ linh tinh cho mẹ vậy.
– Đến chơi nói chuyện mà hai năm liền chú Vinh thỉnh thoảng ngủ lại nhà mình hả mẹ? Sao chú lại ngủ nhà mình khi bố đi vắng chứ?
– Con lại nghĩ linh tinh rồi. Ngày đó thỉnh thoảng chú Vinh có ngủ nhờ vì phòng tập thể chỗ chú ở có khách đến chơi.
– Vâng cứ cho là mẹ cho chú ấy ngủ nhờ đi… nhưng sao chú ấy lại mặc mỗi chiếc quần sịp đi lại trong nhà mình vậy? Ngủ nhờ nhưng sao lại ngủ trên giường cùng mẹ? Mẹ giải thích đi! Và thỉnh thoảng sao chú cứ lén đưa tay vào háng mẹ để làm gì? Mẹ tưởng con không biết à? Con biết hết nhưng ngày đó con còn bé nên con im lặng. Mẹ có biết đêm đêm con nằm trên chiếc giường bên cạnh, mắt con mở, tai con nghe tiếng mẹ và chú rên rỉ. Vậy tiếng rên rỉ lúc nửa đêm của hai người là cái gì? Mẹ đừng cãi là chú đấm lưng cho mẹ như ngày xưa mẹ từng giải thích cho con nhé. Ngày đó đúng là con tin chú đang đấm lưng cho mẹ thật, nhưng giờ nhớ lại, con tự hỏi tại sao chú đấm lưng mà cả hai người đều trần truồng?
Bà Hạnh rơm rớm nước mắt vì thằng Tiến nói chẳng sai câu nào, vậy là nó biết và nhớ hết mọi chuyện. Bà Hạnh đành xuống giọng với con:
– Ừ, con có vợ rồi thì chắc con cũng hiểu, một người phụ nữ xinh đẹp phải sống xa chồng thì thiếu thốn tình cảm như thế nào phải không? Mẹ công nhận là ngày đó mẹ với chú Vinh có chút tình cảm và chú giúp mẹ thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Ngoài chú Vinh ra không còn một ai khác, mẹ mong con đừng nghĩ mẹ là người mẹ xấu xa.
– Mẹ ơi là mẹ! Đúng là ngày trước con có hận mẹ thật vì đến trường hay bị bọn bạn trêu. Nhưng lớn lên, khi có vợ rồi thì con hiểu chứ, và con hoàn toàn thông cảm cho mẹ. Chính vì vậy mẹ không phải áy náy những chuyện đó với con đâu. Ngoài chú Vinh ra con còn biết nhiều người nữa đến với mẹ mà, mẹ dâm lắm mẹ biết không?
– Tiến! Không được nói mẹ như vậy hiểu không con. Mẹ thề là ngày xưa mẹ chỉ có qua lại với chú Vinh thôi.
– Giời ơi, sao mẹ vẫn cố chống chế và thề thốt làm gì nhỉ? Con đã nói là con không coi thường và giận mẹ mà. Mẹ có biết hôm qua con vừa sang nhà bác Phú ăn cơm không? Chắc mẹ nhớ bác Phú chứ? Bác Phú là bạn thân của bố đấy.
– Ừ mẹ nhớ, gia đình bác ấy khỏe không con? Bác Phú là bạn của bố và bác ấy tốt với nhà mình lắm. Vì bác ấy hay sang giúp mẹ con mình mà bị hàng xóm nói linh tinh dị nghị vớ vẩn.
– Vâng, đúng là bác ấy tốt với nhà mình thật, nhưng hàng xóm người ta nói đâu có sai đúng không hả mẹ? Con chứng kiến mà, mẹ có nhớ cái lần con đi học về sớm hơn thường lệ và mở cửa bất ngờ vào nhà không? Mẹ với bác Phú đang làm gì trong nhà mà phải đóng cửa lại? Bác ấy sang giúp cái gì mà ôm chặt lấy mẹ dí vào tường vậy? Và có nhất thiết phải tháo hết cúc áo với cúc quần của mẹ ra không? Mẹ có nhớ là mẹ đã lúng túng trước mặt con rồi cài vội cúc áo cúc quần không?
– Tiến… mẹ… – Bà Hạnh ấp úng vì nó lại nói đúng.
– À hôm nọ con cũng gặp cô Hoa bạn của thân của mẹ đấy. Cô ấy cứ luôn mồm hỏi thăm mẹ có khỏe không?
– Ừ, có mỗi cô Hoa là hiểu mẹ nhất, còn lại toàn lũ ghen ăn tức ở khi thấy mẹ xinh đẹp.
– Vâng, đúng là cô Hoa ngày xưa rất thân và tốt với gia đình mình. Mẹ có nhớ cái hôm xóm mình có khu văn công về biểu diễn văn nghệ không? Thấy mẹ đánh son trang điểm, con tưởng mẹ cũng đi xem nhưng mẹ lại bảo mẹ đi với mấy cô trong xóm, còn con đi trước với lũ bạn. Đang xem dở thì con bỗng buồn ỉa nên chạy về nhà, nhưng về đến nơi thấy cửa nhà đóng mà đèn bên trong vẫn sáng. Con ban đầu cứ nghĩ đinh ninh mẹ đi sau quên tắt đèn, ngó mắt vào trong thì lại thấy mẹ với một người đàn ông đang trần truồng trên giường. Hi hi, con quên nói cho mẹ biết là ngày đó con cũng thích được nhìn mẹ làm tình nên con cũng rất hứng thú cái việc xem trộm. Đứng xem một lúc thì con nhận ra người đàn ông đang làm mẹ rên rỉ sung sướng lại chính là chồng của cô Hoa.
– Thôi con đừng nói nữa Tiến!
– Mẹ công nhận là con nói đúng phải không? Còn rất nhiều người nữa, con mà kể ra chắc đến sáng mai cũng chưa hết. Chẳng hạn như bác Tâm là tổ trưởng của mẹ, bác ấy trông đạo mạo là vậy thế mà cũng la liếm thọc tay vào váy mẹ để sờ bướm. Còn chú Thắng, nhà ngay sát với nhà mình, hôm vợ chú ấy về quê, khi bọn con ngồi đánh bài trên nhà thì con buồn đái nên chạy xuống bếp. Vì trời tối quá nên con phải đi thật chậm kẻo vấp, con bật đèn lên và mở cửa bếp thì thấy chú đang đè mẹ ở đống khoai bào, hai người đều trong tình trạng quần tụt xuống chân. Còn cả chú Lãm nữa, ông này luôn say khướt và được xóm đặt cho cái biệt hiệu là chí phèo, vậy mà khi ông ta sờ bướm mẹ mà mẹ cũng để yên cho ông ấy sờ. Tại sao mẹ xinh đẹp như vậy mà ai mẹ cũng cho sờ vào người vậy? Như vậy không phải là mẹ của con rất dâm đấy ư?
– Tiến, con có biết là con đang nói xấu mẹ mình không? – Bà Hạnh giờ rất xấu hổ khi con trai bà bóc hết chuyện quá khứ của bà ra.
– Mẹ ơi, con không hề nói xấu mẹ đâu. Con chỉ lấy dẫn chứng là mẹ của con rất dâm mà thôi. Và mẹ có biết không? Con dâu của mẹ cũng dâm như vậy đó. Con lại hay phải xa nhà vì công việc, vậy con thử hỏi mẹ, mẹ là phụ nữ mẹ có công nhận rằng Hằng sẽ rất dễ ngoại tình không khi mà nhu cầu tình dục của cô ấy tương đối cao? Bố mẹ đã phải li dị vì cái chuyện cả bố lẫn mẹ đều ngoại tình, và con không muốn mình cũng như bố mẹ. Con cho phép Hằng có người yêu để vừa đỡ đi ngoại tình sau lưng con, và quan trọng là cô ấy hạnh phúc thì con cũng thấy hạnh phúc mẹ ạ. Con trai mẹ là người đàn ông không phải dạng ích kỷ, con yêu những người phụ nữ dâm và con ủng hộ họ được sống trong sung sướng của tình dục.
Bà Hạnh ngồi thần người ra, bà chẳng hiểu Tiến đang nói cái gì nữa, bà không tin thế gian này lại có người đàn ông vĩ đại như vậy. Làm gì có chuyện ông trời sinh ra một người đàn ông biết suy nghĩ cho đàn bà thế cơ chứ. Bà Hạnh cũng chẳng biết nên tự hào với con trai mình hay là gọi nó là thằng hâm nữa!
– Mẹ này! – Tiến lại hỏi tiếp khi thấy bà Hạnh im lặng. Mẹ giờ mới có 43 tuổi thôi và con biết mẹ vẫn còn rất hứng tình, tại sao mẹ không tìm kiếm một người đàn ông để lấp đầy chỗ trống đó?Sao mẹ lại ở vậy mấy năm nay khi không quan hệ với bất kỳ ai? Hôm nay là dịp rất tốt để hai mẹ con ta tâm sự và bầy tỏ hết nỗi lòng mẹ ạ.
– Hết thì chưa hẳn là hết! – Bà Hạnh trả lời. Tại mẹ ngại cái tuổi này còn đi cặp kè với trai lắm. Cặp với mấy ông lớn hơn tuổi thì lại hết đát, vậy thà ở một mình còn hơn.
– Hì hì, nếu mẹ ngại thì đừng công khai, kín đáo một chút là ok mà. Mẹ cứ sống cho mẹ đi chứ đừng nghĩ tụi con đánh giá đạo đức này nọ. Vợ chồng con ủng hộ mẹ có người đàn ông chăm sóc mẹ đấy, ai cũng được, kém hơn tuổi cũng chẳng sao miễn là sức khỏe tốt để chiều được người đàn bà đang hồi xuân.
– Bố nhà anh, anh nói cứ như người lớn ý. – Bà Hạnh tủm tỉm cười khi hai mẹ con hôm nay bỗng dưng thảo luận cái vấn đề tế nhị ra. Sự xấu hổ giờ đã được thay bằng sự bứt rứt khó chịu nơi cửa mình.
– Hehe, con trai mẹ có vợ rồi nha chứ không phải là thằng cu bé như ngày nào vẫn đợi mẹ ra rửa chim hay lấy giun kim cho đâu.
– Con vẫn nhớ cả những lần chổng mông lên để mẹ lấy giun kim cho nữa à? Trí nhớ con tốt thật đấy.
– Hihi, con nhớ chứ. Những kỷ niệm đó con làm sao quên được. Mà có phải mỗi mình con được mẹ lấy giun kim cho đâu, cả chú Vinh cũng được mẹ lấy cho nữa mà. Chẳng nhiều đêm thấy chú ấy cứ chổng mông lên để mẹ bắt giun kim cho còn giề. Chỉ khác một điều là mẹ lấy cho con bằng tay, còn mẹ lấy cho chú ấy bằng mồm, bằng lưỡi… kkkkk
– Tiên sư nhà anh! Cái đấy mà cũng nói ra được. – Bà Hạnh lại tủm tỉm và đỏ mặt cho dù hai mẹ con không nhìn thấy mặt nhau.
– Hì hì, hôm nay con vui quá mẹ ạ khi hai mẹ con mình đã cởi mở được cái chuyện thầm kín năm xưa. Nhẹ hết cả người! Vì chuyện của mẹ nó ám ảnh con suốt mười mấy năm liền mẹ có biết không?
– Thật vậy sao hả Tiến? – Bà Hạnh không ngờ hành động của mình đã gây ám ảnh cho con trai tận mười mấy năm.
– Vâng, mẹ ạ. Mẹ có biết mẹ của con đẹp lắm không? Với con mẹ là người phụ nữ đẹp nhất thế gian này và con luôn mong ước lấy được một người vợ cũng đẹp như mẹ.
– Thì cái Hằng cũng xinh gái đấy thôi! Ông còn đòi gì nữa?
– Hì hì, vâng, Hằng cũng xinh nhưng chưa thể bằng mẹ của con được.
Bà Hạnh tủm tỉm cười lần nữa và bà cũng thấy thích thú khi được con trai khen mình đẹp hơn cả vợ nó. Thấy mọi chuyện đã sáng tỏ và không còn gì để nói nữa nên bà nhắn:
– Thôi cứ biết thế, mẹ con mình sẽ nói chuyện sau nhé, giờ mẹ dậy xem cơm nước thế nào đã.
– Từ từ đã mẹ! Cơm nước đã có Hằng lo rồi mà. Chẳng mấy khi mẹ con ta thoải mái có cơ hội ngồi bộc bạch hết nỗi niềm như bây giờ. Để hôm khác con sợ cả con với mẹ đều ngại không ai dám nói ra.
– Chẳng đã nói hết rồi còn gì! Cái gì anh cũng biết thì còn gì để mà nói nữa. Bố nhà anh, tưởng bé không biết gì, ai ngờ tinh như cáo.
– Hè hè, giờ mẹ có thể nói cho con biết trong số những người đàn ông đi qua đời mẹ thì ai là người gây ấn tượng với mẹ nhất? Không tính bố con đâu nhé.
Giờ thì bà Hạnh chẳng thể giấu được gì với con trai nên bà trả lời thực lòng hơn:
– Thì còn có ai vào đây được nữa ngoài chú Vinh. Nếu so sánh thì mẹ còn yêu chú ấy hơn cả bố con ấy chứ.
– Chú ấy có điểm gì nổi bật mà khiến mẹ yêu đến như vậy?
– Mẹ chẳng biết tả như thế nào, chỉ biết chú ấy hơn tất cả mọi người.
Tiến muốn đi xa hơn, muốn mẹ phải nói rõ hơn nên nó hỏi cặn kẽ:
– Đẹp trai? Nam tính? Tốt bụng? Khỏe mạnh? Có phải chú ấy hội tụ các điểm đó không hả mẹ?
– Ừ đúng vậy đó con, có thể nói chú ấy là người như vậy. Và quan trọng là chú Vinh cũng rất yêu mẹ, không như những người đàn ông khác khi đến với mẹ chỉ duy nhất là mục đích lên giường.
– À mẹ này, con về nhà cũng hỏi chú Vinh hộ mẹ đấy.
– Con cũng quan tâm đến chú ấy thế cơ à?
– Hihi, người tình của mẹ thì con phải quan tâm chứ. Nghe các bác ở nhà nói thì chú ấy phải ba mươi mấy tuổi mới lấy vợ. Mẹ có muốn liên lạc với chú ấy không thì để con xin số điện thoại?
– Thôi thôi con! – Bà Hạnh muốn lắm nhưng từ chối ngay.
– Chuyện đó đã là quá khứ rồi và giờ chú ấy cũng đã có vợ, để cho chú ấy được yên đi con.
– Có thực sự là mẹ không muốn không? – Tiến hỏi lần cuối.
Bà Hạnh bồi hồi nhớ lại tình cũ, nước dâm đang rịn ra suốt từ nãy đến giờ, bà trả lời kiểu ỏn ẻn:
– Thì cũng nửa muốn nửa không, hihi.. Nhưng thôi con đừng hỏi làm gì, mẹ cũng quên rồi, giờ mẹ đã có tuổi chứ có phải bồng bột như ngày xưa nữa đâu.
– Vâng, nếu mẹ nghĩ như vậy thì thôi, con sẽ không hỏi nữa.
– Ừ, – Bà Hạnh đồng ý ngay.