Bé Ngân - Tình Yêu Của Nó - Phần 15
Ra đến thành phố thì gái lại bị say xe. Nó lại cõng gái ra ngoài bến bắt taxi đi về nhà gái luôn. Bố gái thấy nó thì cứ vỗ vai bồm bộp…
– Khá lắm con dê… thuần hóa được con sư tử này là hơn bố rồi…
– Vâng…
Nó cũng kịp chúc tết bố mẹ gái luôn. Bữa cơm chiều kết thúc mà gái vẫn hơi mệt nên nó cùng mẹ gái dọn dẹp xong đưa gái lên phòng… Lên đến nơi gái lại nũng bắt nó ôm thì mới ngủ… Đúng là về đến địa phận phát là không thèm dịu dàng luôn… Nhưng nó vẫn thấy yêu lắm… Cô gái này…
Đến tối gái mới dậy… Nằm gối đầu tê hết cả tay nó mà chả cảm ơn một câu. Bực quá nó kéo lại hôn cho phát. Gái ú ớ gì đó xong cũng ôm cổ nó hôn luôn… Cái mùi thơm của gái nó ngửi biết bao nhiêu lần mà vẫn luôn có một sự thích thú rất lạ. Vì nó bị dị ứng với nước hoa nên gái có bao giờ dùng đâu… Nó hít một hơi khi cái môi nhẹ nhàng tiến đến cổ gái. Nó hôn nhẹ vào đó… Dần dần lên đến tai gái…
Gái ngửa nhẹ cổ lên đón nhận… Nó cúi xuống thấp hơn để hôn vào ngực gái tiện tay đẩy cái áo gái lên cao… Gái cũng cởi luôn cái áo… Thò tay xoa lưng nó rồi kéo cái áo nó qua đầu…
Nó thực sự bị kích thích bởi cái mùi thơm của cơ thể gái… Nó kéo luôn cái áo ngực gái ra… Pực… Cái tiếng khóa áo bung ra… Có lẽ là đứt… Nhưng lúc này nó cũng mặc kệ… Nó bắt đầu hôn lên một bên bầu ngực căng tròn của gái… Bên còn lại thì tay nó đang xoa bóp… Gái rên khẽ trong cổ. Hai tay ấn nhẹ đầu nó vào… Nó lại càng bị kích thích hơn… Thò tay xuống kéo luôn cái quần ngủ và cái quần lót của gái ra… Gái hiểu ý hơi nhướn mông lên để nó cởi… Nó cúi thấp xuống rồi hôn vào cô bé… Với nó giờ tất cả mọi thứ là bản năng rồi… Gái rên to hơn… Như không chịu được nữa. Gái kéo nó lên rồi hôn vào môi nó… Đè nó xuống… Kéo nhanh cái quần nó ra… Và hôn vào cậu bé của nó… Nó nhắm mắt tận hưởng và kìm nén… Cái mái tóc của gái thỉnh thoảng lại bị xõa xuống mặt nên gái vừa làm vừa phải vén lên… Điều này vô tình lại làm nó kích thích hơn nữa… Nó lôi gái lên phía nó rồi đè xuống… Nhanh chóng đặt một nụ hôn vào môi gái… Hành trình lại bắt đầu… Gái rên to… Tay cấu vào lưng nó… Thỉnh thoảng lại cắn môi chịu đựng…
– Aa… a… Yêu chồng…
– Yêu vợ lắm…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//ngan/
Như một thói quen… Nó hôn nhẹ vào gáy gái…
– Hôm nay chồng khỏe thế?
Gái thủ thỉ khi nó nằm xuống cạnh gái…
– Ai biết đâu ấy…
Nó giả vờ không hiểu…
– Hứa với vợ một điều… – Gái nghiêm túc quay sang nhìn nó…
– Hả?
– Chỉ yêu mình vợ thôi đấy… Đầu năm không ai nói dối…
– Ừm… Chồng hứa… Mãi mãi là như vậy…
Nó ôm gái và hai con người chìm vào giấc ngủ…
Cả một tuần sau đó nó và gái suốt ngày kè kè với nhau. Đi đâu làm gì mà không có nó thì cũng không có gái và ngược lại… Ông K cũng ra thành phố thì nó mới nhớ là nó chưa sang chúc tết nhà ông K làm ông sang phòng đá cho mấy phát…
– Anh so đo thế nhở? – Nó nhăn nhó…
– Mày kêu ít thôi… Không tao đạp cho phát nữa đấy. – Ông K lừ lừ nhìn nó…
– …
– Mà quên… Phải có đền bù… Đéo thể nào chấp nhận được chuyện này… – ông lật mặt luôn…
– Gì?
– Tối nay tao không bận… Mày phải mời tao đi ăn lẩu…
– …
– Thích lườm đểu không?
– Em lườm xịn nhé…
– Tao mà mày cũng giám cãi…
Thế là nó lại bị ăn đá… Đá nó chán thì ông gọi cho bà Vân.
– Vợ à… Tối thằng Hiếu nó rủ vợ chồng mình đi ăn lẩu…
– …
– Ừ… Tối chồng đón nhé…
Ông quay sang nó cười tươi…
– Tối nay hẹn gặp lại đệ lúc 7 h nhé…
– Tối nay đệ bị đau bụng rồi huynh ạ…
– Mày đi mua thuốc uống đi…
Ông giơ nắm đấm vào mặt nó xong quay đí ra cửa lên xe và mất hút…
Tối đến gái sang đón nó… Nó kể hết cho gái rồi… Gái cũng bảo nên xin lỗi cho tử tế… Đúng là được ăn chùa nên ông K với bà Vân đi trước hẳn 15 phút… Nó cũng mời thêm ông Quân với ông Hiệp vì xóm trọ nó có mỗi hai ông hay qua phòng nó tỉa đểu nó… Vui tính phết…
Nó thì vẫn đang phải uống thuốc nên ngồi vào mâm là gái chốt luôn…
– Em không cho Hiếu uống đâu… Có gì để em uống hộ…
Nó tưởng gái đùa mà uống thật… Thậm chí nếu khoanh chân với gái có khi nó còn gục trước ấy… Ông Quân với ông Hiệp chả biết rủ đâu ra 2 đứa con gái nhìn cũng có nét đẹp nhưng make up hơi đậm. Nó thì không thích loại này. Mà theo nó biết thì đứa con trai nào cũng thích người yêu để mặt mộc hay make up nhẹ…
Mấy ông có ghệ theo nên uống như voi hút philatop. Cuối cùng thì say vỡ mặt. Làm mấy cô kia lại phải đưa về… Gái thì cũng uống khá nhiều… Đi hơi loạng choạng… Nó bảo đưa về nhà thì nhất quyết không chịu… Cứ đòi về phòng nó với lý do…
– Vợ quen hơi chồng rồi…
Thế đấy. Thế thì làm sao nó nỡ từ chối… Nó đưa gái về phòng… Gái đi loạng choạng vào giường xong gọi nó…
– Chồng ơi…
– Ơi vợ…
– Vào đây cho vợ ôm ngủ đi… – nhõng nheo…
– Chờ chồng dắt xe đã…
– Vâng…
Nó dắt xe vào thì gái chạy ra ôm cổ nó… Lắc lư…
– Yêu chồng quá ạ…
– Yêu chỗ nào? – Nó hỏi gái…
– Chỗ nào cũng yêu… – Gái cười tươi…
– Chỗ nào yêu nhất…
– Chỗ này…
Gái nói xong thì hôn nó luôn… Hình như có men rượu làm gái mạnh dạn hơn thì phải… Gái chủ động hầu hết mọi thứ… Nó thì càng bị quấn theo gái… Gái đẩy nó xuống giường nằm đè lên nó và tiếp tục hôn… Nó theo thói quen sờ lên ngực gái thì cái áo con đã được cởi từ lúc nào… Càng kích thích… Nó đang định cởi cái áo gái ra thì gái giữ tay nó. Dừng hôn… Ghé xuống tai nó thì thầm…
– Để im vợ làm cho chồng ạ…
Nói xong thì gái kéo khóa áo gió nó xuống và nhanh chóng cởi hết áo đến quần nó… Hôn nhẹ vào cậu bé xong gái ngồi dậy bắt chéo tay rồi cởi áo của gái ra… Gái lại nằm lên người nó… Hôn thật sâu…
– Yêu chồng nhất ạ…
– …
Và nụ hôn bắt đầu ngắt quãng bằng những tiếng thở… Gái ngửa cổ ra đằng sau hít hà… Nó kéo gái xuống hôn nằm đè lên gái… Tiếp tục hành trình…
– Chồng ơi… Ưmm…
– …
– Yêu anh quá… a… a…
Gái cấu vào lưng nó… Nó cũng chẳng chịu được thêm nữa…
Gái đẩy nó xuống nằm cạnh… Ôm chặt nó và ngủ luôn sau đó. Nó để gái ngủ xong khẽ dậy pha một cốc chanh muối để sẵn ở bàn học… Lấy khăn dấp nước nóng lau mặt mũi chân tay và cả bãi chiến trường lúc nãy rồi mới đi ngủ…
Sáng đáng mơ gì đó thì cảm giác thấy ai đó đang nghịch tóc… Nó chẳng mở mắt kéo luôn xuống ôm chặt. Cái vật thể đang nghịch tóc nó cười khúc khích… Hôn nhẹ vào môi nó, nũng nịu…
– Chồng ơi…
– Hử? – Nó ngái ngủ…
– Cảm ơn chồng…
– Cảm ơn gì?
– Tất cả… – vẫn đều đều…
– Hâm… Ôm chồng Ngủ đi… Nghĩa vụ của chồng là phải vậy rồi…
– Hihi… Mà chồng ơi…
– Hả?
– Nếu… Nếu vợ… Có thai thì sao?
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//ngan/
Thật sự là nó chưa bao giờ nghĩ đến điều này… Nó chưa bao giờ muốn lấy vợ sớm… Nó chỉ mong có công việc ổn định thì cưới vợ chứ trẻ trâu thế này lấy để mà hành nhau… Cuộc sống mà không có vật chất đầy đủ thì khó có thể hạnh phúc được… Nhưng đối với gái thì trong nó không phải chỉ có mỗi tình yêu mà là cả trách nhiệm… Và lại ở cái tuổi này nó vẫn chưa hiểu hết về cơm áo gạo tiền… Nên những suy nghĩ của nó và gái dù có đúng cũng vẫn chỉ là dừng ở mức lời nói…
– Có thì vợ phải nghỉ học để sinh thôi… Khéo phải bỏ học ấy…
– Thế chồng làm gì? – Gái nhổm dậy nhìn nó thích thú…
– Tất nhiên là đi học xong đi làm để nuôi bé rồi…
– Thế còn vợ… Chồng định để đâu? – Gái nghiêm túc…
– Sao vợ lại đi so đo với con thế? Chăm con cũng phải chăm cả vợ rồi còn gì?
– Hihi… Thật ạ… – Gái lại cười tươi…
– Ừm…
– Vợ thử chồng thôi… Biết là chồng yêu vợ nhất mà… – Gái nằm xuống ôm chặt nó…
– Vầng… Nhất vợ nhì trời…
– Haha…
Nó và gái cùng cười…
Tuần nghỉ tết nguyên đán cũng hết… Nó lại lục đục sách vở đi học… Làm mãi mới hết đống bài tập về nhà… Gái thì tận tối mới sang… Ném cho nó quyển vở…
– Chồng làm hộ vợ với… Nghĩ mãi không ra…
Nó đoán ra ngay là gái nhớ nó nhưng chắc bị mẹ bắt làm bài tập xong mới cho sang đây mà. Chứ đời nào thằng dốt dạy thằng khôn đâu… Lúc sau thì mẹ gái gọi cho nó dặn dò các kiểu… Nó thì dạ vâng như thật… Đâu đó vẫn có tiếng í ới của bố gái tỉa nó…
– Chậc… Làm chồng phải nói dối nhé… Nhận hình phạt gì đây?
Nó quay ra lườm lườm gái làm gái tưởng thật nên cứ lắp bắp… Mãi mới được câu…
– Đ… Đáng được khoan hồng ạ…
– Lý do?
– Tại vợ bị nhớ chồng…
Nó nghe xong mà không dám cười… Ly do đáng yêu vồn…
– Vớ va vớ vẩn… Đi về nhanh…
– …
Gái chẳng nói gì cứ nhìn nó… Lát sau thì sụt sịt…
– Ơ… chồng đùa thôi mà… Chồng xin lỗi mà…
– Hu hu… – càng dỗ càng khóc to…
Nó ôm gái thì gái dựt tay ra…
– Chồng quá đáng… Người ta nhớ nên mới sang thì lại đuổi người ta về… Bỏ ra… đi về…
– Thôi mà… Đùa mà…
Lúc sau gái mới nín… Nhưng vẫn im lặng với nó… Ngồi ra bàn học viết viết… Nó cũng ra ngồi cùng luôn. Thi thoảng ngó ngó sang…
– Sai rồi… Làm thế này sai rồi… – Nó chỉ chỉ…
– Kệ tôi… Sai kêh tôi… Tôi thích làm sai đấy…
– …
Thế thì chịu rồi…
Dỗ dành năn nỉ ỉ ôi mãi thì gái mới xuôi… Nhưng vẫn lừ lừ nhìn nó…
– Chồng hứa đi…
– Hứa gì? – Nó đơ đơ…
– Không bao giờ được đuổi vợ…
– Vâng…
– Hứa nhanh… Đọc rõ ràng…
– Chồng hứa là…
Nó đang nói thì gái ra hiệu dừng lại…
– Sao thế? – Nó hỏi…
– Nói không tin được… – Gái cười đểu…
– Thế muốn gì nữa?
– Phải viết…
– Viết gì nữa?
– BẢN KIỂM ĐIỂM…
– …
– Nhanh…
Gái đọc cho nó viết. Còn dặn không được sai một chữ… Nó viết xong thì gái cầm lên đọc mà có vẻ tâm đắc lắm…
– Vợ cho lên ola… Hihi…
– Chồng có dùng đâu mà phải dọa… Hô hô…
Gái nghĩ mình lúc thì quay ra lườm lườm…
– Thế chồng không sợ ai tán mất vợ của chồng à?
Ừ nhỉ… Nó chẳng bao giờ nghĩ đến điều này… Đơn giản là gái cứ như là một mặc định của nó vậy… Một điều hiển nhiên trong cuộc sống của nó…
– Chồng nghĩ gì mà mặt đực ra thế?
Gái thấy nó nghĩ gì đó thì hua hua tay ra trước mặt nó…
– … – Nó nhăn nhó…
– Hihi… Vợ đùa thôi… Vợ cũng ít dùng lắm… Thi thoảng vào đọc truyện thôi…
– Ai mà biết được… Nói mới để ý… Chậc chậc… Hotgirl… – Nó lắc lắc đầu…
– Nghĩ vớ vẩn…
– Vợ nói còn gì… Chậc Chậc… – nó vẫn lắc lắc…
– Thích viết thêm cái nữa không? – Gái lườm nó…
– À à không… Hề hề…
– Cứ phải để cáu…
Sau câu nói đó gái và nó làm nốt bài tập xong đi ngủ… Tất nhiên là có tập thể dục tí…
Sáng hôm sau gái gọi nó dậy sớm. Hai đứa dắt tay nhau đi ăn sáng như hai vợ chồng trẻ… Vào quán… Nó đang loay hoay tìm giấy lau bát cho gái thì con Tomboy đi vào… Hai đứa nhìn nhau… Nó đơ mấy giây… Phải nói là hôm nay con Tomboy xinh… Rất xinh là đằng khác… Nghỉ có hai tuần tết thôi mà tóc dài hẳn ra… Đeo cái cặp chéo, quần áo đồng phục ra dáng nữ sinh hiền lành lắm… Nghĩ lại thì cũng xít soát tháng chưa thấy con Tomboy rồi… Nó nhanh chóng chào con Tomboy rồi về chỗ gái… Gái lườm xong không nói gì với nó đến suốt buổi sáng luôn…
Đến lúc vào lớp thì mới biết lớp nó có học sinh mới. Là girl… Cũng xinh… sau này là được xếp vào hàng Hotgirl của trường nó…
– Lại girl… – Nó lẩm bẩm…
Mà khổ. Mỗi bàn nó ngồi còn chỗ trống… Nên suốt cái tiết một vừa học nó vừa phải liếc gái… Hỏng rồi… Gái nhìn nó cay cú… Thế là tiết hai nó phải xin lên ngồi cùng gái với lý do bị cận… Gái thì vẫn im lặng. Mãi lúc về lúc đi chợ thì mới hạ hỏa…
– Sao thế? – Nó đi sát hỏi gái…
– Tự biết…
Gái nói xong thì ném luôn cái túi đồ cho nó xách…
– Phải nói mới hiểu chứ… Im lặng cả sáng rồi còn gì?
– Chồng ấy… Nó thích chồng mà chồng cứ nhìn nó thế thì con nào nó hiểu là chồng không thích nó? Đáng lẽ Chồng phải là tuổi dê chứ… Bực cả mình…
Gái làm cho nó một tràng xong đi thẳng về phòng… Nó thì cứ lẽo đẽo chạy theo thôi… Biết làm gì nữa đâu…
Về đến phòng thì gái định dắt xe đi về thì nó kéo lại ôm chặt. Đầu tiên còn đẩy nó sau thì cũng ôm chặt nó sụt sịt…
– Rồi mà… Biết rồi mà… – Nó vỗ vỗ vào lưng gái…
– Chồng quá đáng…
– …
Dỗ dành một lúc thì gái mới xuôi xuôi… Đi nấu cơm cho nó… Haizz… Thế đấy…
Cả tuần sau đó nó chả dám ho he gì… Gái đi đâu cũng lôi nó theo… Nhỏ Giang học ngay lớp cạnh mà nó cứ tưởng khác trường… Đúng là người trên mây… Ba đứa xuống căn tin thì bao nhiêu người nhìn gái… Chứ nó có gì đâu mà nhìn… Nó chọn ngồi bàn trong góc cho đỡ bị soi… Đang ngơ ngẩn thì có tiếng của một đứa con gái…
– Mình ngồi cùng được không? Hết chỗ mất rồi… – là bé học sinh mới…
– Ừm ngồi đi… – Gái cười…
Nó thì chắc chắn không nói gì rồi… Cứ im lặng… Tính nó là thế. Cứ chỗ đông người thì nó hay chọn im lặng để quan sát, mà nó cũng chẳng thấy phiền gì cả… Cả ba ngồi nói chuyện trừ nó thì nó mới biết bé này tên Ngọc. Cũng xinh lắm… mới chuyển từ trường khác sang trường nó, cũng là nhà có điều kiện nhưng thi vào thì thiếu 0. 5 Điểm… Một lúc sau trống vào lớp thì nó cùng mấy bà cô lên lớp… Đang đi thì gái kéo lại thì thầm xong lườm lườm…
– Chồng cứ cẩn thận đấy…
– Chồng có làm gì đâu mà phải cẩn thận…
– Nó không đơn giản như chồng nghĩ đâu… – Gái suy tư lắm…
– Ai??? – Nó chẳng hiểu gì…
– Đứa kia kìa… – Gái chỉ về phía bé học sinh mới mà nó cứ tưởng là nhỏ Giang…
– Giang á? Bạn vợ mà…
– Chồng bị làm sao đấy…
Gái nói xong đi thẳng thì nó mới ngộ ra… Nhưng cũng chẳng hiểu sao lại phải cẩn thận làm gì… Con gái có giác quan nhạy bén gấp mấy lần con trai thật sao?
Về đến lớp gái lại bắt nó ngồi cạnh. Nó ngồi luôn vào góc trong sát cửa sổ… Những ngày sau đó vẫn trôi qua bình thường nhưng nó cảm thấy có một cái gì đó không đúng ở cô giáo tiếng anh… Về trường nó cái mà đã được xếp vào hàng khó nhằn. Nhờn nhờn là…
– 0 Điểm về chỗ…
Thế mà nó có hôm quên không học bài với làm bài tập. Thật sự là nó học kém môn này dã man nên nó chả muốn học… Cô giáo gọi nó lên bảng lấy điểm 15 phút thiếu… Nó thì cứ ú a ú ớ mãi chả được một câu…
– Sao? Không học bài à? Bài tập thì chưa làm… Cậu có biết điểm số thật của cậu như nào không? Nếu cứ như này thì kì 2 cậu không được học sinh giỏi đâu… Và nói luôn là kì 2 tôi sẽ không nhận nhượng với cậu như giáo viên cũ đâu nhé…
– …
– Cuối tuần này tôi rảnh… Cậu và lớp cậu ai muốn học thì qua nhà tôi kèm… Nhất là cậu… Còn hôm nay tôi cho cậu nợ… Tiết sau tôi sẽ gọi lên. Không trả lời được thì hai con 0 điểm 15 phút…
– Vầng…
Vậy là nó đi về chỗ. Gái biết nó học kém tiếng anh nên cứ cười khổ…
– Cuối tuần vợ đưa anh đi học nhé… – Gái cười đểu…
– Chả hiểu sao bà này ghét lại anh đến thế… – Nó vẫn đang bực…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//ngan/
Quán cafe chỗ nó làm hôm nay mới mở cửa. Vẫn như thường lệ sáng học chiều đi làm. Tối về đợi gái sang nấu cơm. Tháng 2 dương rồi mà trời lạnh hơn cả tháng 1… Gái với bố mẹ nó cũng bảo nó nghỉ làm đi mà nó tham nên cứ lần lữa… Có vẻ là tác động vào nó trực tiếp thì nó không nghe nên gái cũng chán chả nói nó nữa… Có hôm gái lục trong cái hòm của nó ra cái quyển giấy a4. Quyển đó theo nó đến tận bây giờ. Trong đó là những nhân vật game mà nó thích đôi khi là một người nào đó nó thấy ấn tượng nhưng đa số là rất hiếm…
– Chồng vẽ à? Gái giơ quyển giấy a4 lên hỏi nó…
– Ừm… – Nó trả lời…
– Đẹp thế? Mà chồng định thi kiến trúc à?
– Ừ… – Nó gật gật…
– Chồng thi ngành gì?
– Thiết kế nội thất hay đồ họa cũng được…
Cái ngành chết băm chết vằm này ngấm sâu vào máu của nó từ khi còn nhỏ…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//ngan/
– Sau này con muốn làm nghề gì?
Tiếng mẹ hỏi nó khi hai mẹ con đẩy xe hàng về…
Chắc tuổi thơ ai cũng từng được hỏi câu này… Có đứa thích làm bác sĩ… Có đứa thích làm công an… Có đứa lại thích làm phi công này kia… Nhưng vô hình chung đó là những ước mơ của cái tuổi dại khờ… Cái tuổi rong chơi cùng lũ trẻ cùng lứa… Suốt ngày tha thẩn với cánh điều, con dế, cỏ gà hay cả với đôi bàn tay đen xì xước xát… Cái tuổi nghịch ngợm bị đòn lằn cả mông mà chẳng bao giờ biết chừa mặc dù vẫn sợ bị đánh…
– Con sẽ làm kiến trúc sư… – Nó nhìn mẹ suy tư…
– Sao lại là kiến trúc sư? – Mẹ ngạc nhiên…
– Con muốn xây nhà to đợi bố về với mẹ con mình… – Nó nói xong mẹ nhìn nó rơm rớm…
– Ừ… Đúng rồi…
Thế là chiều muộn đó có hai cái bóng… Một to… một loắt choắt đẩy một vật thể đi trên con đường quen thuộc gắn liền với tuổi thơ nó… Cái bóng loắt choắt thỉnh thoảng đi chuyển nhanh hơn ra đằng trước xong quay lại nói gì đó với cái bóng lớn rồi lại đi sát cái bóng lớn cho đến khi mặt trời lặn hẳn thì cũng là lúc cả hai về đến căn nhà…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//ngan/
– Chồng… – Tiếng gái làm nó giật mình…
– Hả?
– Vợ đang hỏi chồng mà chồng không nghe à? – Gái lườm nó…
– Vợ hỏi gì thế?
– Chồng đang nghĩ đến con bé kia phải không? – Gái trừng mắt nhìn nó…
– Con nào? – Nó ngơ ngác…
– Con nào tự biết… Chồng chỉ thế là giỏi thôi… – Gái dỗi…
– Làm gì có… Có mỗi con này thôi mà sắp chết rồi còn hơi đâu mà nhớ con khác?
– Ai biết… Đúng là đồ con dê…
Gái nói xong định đứng dậy thì nó kéo lại ôm chặt…
– Khổ quá… Đang nhớ hồi bé chứ nhớ con nào?
Nó lại kể cho gái nghe… Mà giờ nó mới để ý… Không biết từ bao giờ nó có thói quen kể hết mọi thứ cho gái nghe cả. Nhưng mỗi lần chia sẻ với gái làm nó cảm thấy… Mọi thứ an toàn lắm…
– Mà vợ vừa hỏi gì thế?
Nó siết nhẹ hai cánh tay đang ôm gái rồi nhả ra… Giữ hờ…
– Vợ bảo chồng là phải đi học vẽ đi… Không thì không đỗ được đâu…
– Sao lại thế?
– Chồng cứ như người giời ấy… Thi mà chả tìm hiểu gì cả…
Sau một hồi giải thích thì nó cũng đã hiểu…
– Gian nan gớm… Chắc phải nghỉ làm rồi… – Nó tiếc…
– Chồng nghỉ đi còn đi học… Học hành cho tử tế… Sau này lên đại học vẫn phải học tiếng anh đấy…
– Vâng… Mà muộn rồi… Đi ngủ vợ ơi…
– Vâng…
Gái gần ra đóng cửa rồi đi đến nơi thì nó kéo xuống luôn… Gái cười khúc khích…
– Từ từ thôi chồng…
– Vợ có bỏ bùa chồng không nhể? – Nó nhíu mày nhìn gái…
– Có đấy… Hihi…
– Hôm nào dạy chồng nhé…
– Thích ăn đập không?
– À… à không…
Hành trình lại bắt đầu… Gái hôn nó… Một nụ hôn thật sâu… Nó đáp lại nhiệt tình…
– Chết vợ mất… Ưmm… Ưmm…
Gái ôm chặt nó… Cấu mạnh vào lưng…
Nó cúi xuống hôn nhẹ vào cổ vào gáy gái rồi chìm vào giấc ngủ…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//ngan/
Sáng nó dậy sớm… Lâu rồi nó mới dậy sớm như vậy. Gái ngủ ngon lành quay lưng lại với nó vẫn gối đầu vào tay nó. Bàn tay nó và gái vẫn đan vào nhau… Bình yên…
Nó gỡ nhẹ tay ra… Nhổm dậy… Vén những sợi tóc rối của gái lên… Hôn nhẹ vào má… Nó nhanh chóng nhẹ nhàng dậy đi vệ sinh cá nhân… Quay ra gái vẫn ngủ… 5h sáng rồi… Trời còn lạnh quá… Nó chạy vội ra quán bún mua hai bát mang về phòng… Về phòng gái vẫn ngủ… Nó khẽ hôn vào môi gái… Gái hơi cựa… Nhìn gái… gái ngủ xinh lắm… Giá mà nó giỏi văn hơn một chút nữa để có thể tả lại chi tiết khuôn mặt của gái thì hay quá…
– Vợ dậy ăn sáng đi… – Nó thì thầm.
– Ứ… Để vợ ngủ tí đi mà… – Gái nũng…
– Dậy đi còn đi học… Nhanh chồng cõng…
– Vâng… – mặt vẫn nhăn nhó…
Nó cõng gái vào nhà vệ sinh… Xong đi ra ngoài… Bày bún ra…
– Chồng ơi… – Gái gọi nó…
– Dạ…
Gái dạ nhiều làm nó cũng nhiễm theo mất rồi…
– Hihi… – Gái cười…
– Gì thế vợ?
– Không sao ạ…
Gái đi ra ngoài ngồi xuống cạnh nó xong cười tươi…
– Cảm ơn chồng yêu ạ… Hihi…
– Hấp… Không phải cảm ơn… Ăn đi… – Nó véo má gái…
– Vâng…
Ăn xong nó lại lên trường cùng gái… Gái khoác tay nó líu lo suốt trên đường…
Đến chiều nó xin nghỉ ở quán. Ông chủ có vẻ tiếc nuối vì mấy thằng lựu đạn kia không biết pha chế… Ông đồng ý đưa nó lương xong lại nói…
– Khi nào đi làm tiếp thì cứ ra đây nhé… Khỏi phải xin… thấy mày ngoan ngoãn nên chú cho thêm mấy trăm… Cứ cầm lấy… không phải suy nghĩ…
Nó cảm ơn xong đi về luôn…
Thứ 7 thì gái bảo…
– Không sang phòng chồng nữa… Tuần sau vợ có việc rồi…
Nói xong là cười toe toét… Có vẻ bí hiểm lắm…
Nó cũng à ừ xong lại ngồi nghe gái chém gió… Tự nhiên nó lại suy nghĩ gì đó…
Chủ nhật gái sang phòng nó sớm…
– Chồng ơi… Mở cửa cho vợ…
Nó đấu tranh tư tưởng lắm thì cũng mới dậy được. Ra mở cửa thì gái giơ cái túi đồ ăn sáng trước mặt nó.
– Hôm nay cho chồng ăn bánh mì pate vợ làm thử…
Nó đi vệ sinh cá nhân xong ra ăn thì gái cứ nhìn nhìn… Nhưng công nhận là ngon thật…
– Chồng ăn xấu lắm à mà nhìn ghê thế? – Nó hỏi gái…
– Không… Chồng nhận xét đi…
– … – Nó hơi nhăn nhó…
– Như thế nào chồng?
Gái thấy nó nhăn nhó thì có vẻ hoảng…
– …
– …
– Còn cái nào nữa không? Ngon quá… Há há…
Gái đập cho nó phát xong quay ra dỗi…
– Ghét cái mặt… Suốt ngày trêu vợ…
– Hì hì… Xin lỗi vợ mà… Quay đây cho thơm một cái?
Không đợi gái trả lời nó kéo lại hôn luôn. Cái tay nó lại hoạt động linh tinh… Nhưng đang hôn thì gái bất ngờ dừng lại…
– Không được… Vợ đến ngày…
– Chồng xin lỗi nhé…
– Không sao đầu ạ… Hihi…
Gái nói xong là ôm nó luôn…
– À chồng lấy xe vợ tối đi học. Tí đưa vợ về luôn nhé…
– Ừm…
Buổi tối nó đi xe đến nhà cô giáo… Lạ là chả có cái xe nào… Nó định gọi cho con lớp trưởng thì mới nhớ là chưa có số… Đánh liều nó gõ cửa thì đúng lúc cô ra… Mặc nguyên bộ đồ ngủ trông như con khủng long con… Cô giáo thấy nó thì thoáng mừng xong đóng xầm cửa lại làm nó tí bị vỡ mặt… Nó thì vẫn chả hiểu cái đếch gì nên đành gõ cửa tiếp…
– Cô ơi… Hôm nay không học thì em về nhé…
– Có… Đợi tí… Tôi thay đồ.
Tiếng cô vọng từ trong nhà ra… Giờ nó mới để ý nhà cô cũng đẹp như nhà chị vậy… Bộ cửa gỗ chạm khắc tinh tế… Toát lên cái vẻ sang trọng của ngôi nhà… Lúc sau cô đi ra mở cửa với quần nỉ và áo len…
– Vào đi…
Hình như nhà vừa mới xây xong nên chưa quét sơn… Chưa có cửa cách âm… Nó đang ngó nghiêng thì cô vỗ vai…
– Nhìn gì? Lên phòng làm việc của cô…
– Hôm nay không ai đi học à cô?
– Ừm chả biết nữa nhưng một mình cậu tôi vẫn dạy… Không sao cả…
– …
Lên đến phòng làm việc của cô. Nó bị ấn tượng bởi phòng cô xếp đồ nhìn khoa học lắm… Giá sách bằng gỗ được xếp gọn gàng từ quyển to đến nhỏ theo từng loại sách. Cứ cách mỗi quyển sách là có một mảnh nhựa nhỏ ghi tên sách và ngăn để không bao giờ để nhầm loại… Phòng thì nào lap nào máy tính bàn… Nhưng điều đáng nói là không có bàn học…
– Phòng cô đẹp nhỉ? – Nó hỏi cô giáo…
– Ở nhà thì gọi bằng chị cũng được. Tôi chưa già để làm cô của cậu đâu.
Cô giáo nó lấy quyển sách không nhìn nó…
– Vâng… Chị… Mà có một mình em học thôi à?
Nó ngại ngại với cách xưng hô mới…
– Chắc thế… Không thấy lớp em đâu… – cô vẫn không nhìn nó…
– Sao không có bàn học à chị?
– Dưới có… Nhưng mỗi em thì lên đây chị bật điều hòa cho ấm…
Sau khi lấy xong quyển sách thì cô cũng bảo nó ngồi vào bàn… Cô bắt đầu giảng về các thì trong tiếng anh rồi viết lên cái bảng ở trên giá… Nói thật là nó thấy có cái gì đó không đúng ở cô… Đang lơ mơ thì nó bị vỗ vai…
– Học nhanh… Nghĩ vớ vẩn gì thế… Nhớ người yêu à?
Cái giọng đều đều… Nó thấy cái vẻ dữ dằn ở lớp của cô đi đâu hết rồi thì phải… Không bắt bẻ hành tỏi nó nữa…
– Không… à… Cô… Không phải đâu chị… – Nó cuống nên nhầm hết từ…
– Chị làm gì mà em run thế?
Cô nhìn nó cười khúc khích… Xong kể chuyện linh tinh cho nó nghe…
Giờ mới để ý cô cũng hiền lành lắm. Nhưng là giáo viên mới nên nếu về trường mà không cứng thì sẽ bị bắt nạt…
Ngồi miên man một lúc thì lại học tiếp… Cô đặt ngồi đối diện với nó… Chống tay nhìn… Nó ngẩng mặt lên thì đúng lúc chạm vào ánh mắt của cô… Một thoáng ngại ngùng của cô… Mặt cô đỏ nhẹ lên…
– Nhìn gì… Làm bài đi…
– … – Nó cúi xuống làm tiếp…
– …
– Khó quá chị ơi… – Nó nhăn nhó…
– Khó gì… Dễ nhất rồi…
Cô ra đằng sau nó… Một mùi thơm thoang thoảng…
Thì quá khứ rất gần
Mấy hôm nay nó bắt đầu có những giấc mơ lạ… Cánh đồng hoa hướng dương vẫn còn đó… Nhưng không hiểu sao nó không thể nhích được đôi chân… Cứ như ai giữ lại vậy… Càng cố bước thì nó càng kiệt sức… Nó cúi xuống nhìn thì đôi chân nó bị cuốn bởi những cành dây mà nó chẳng biết là gì nữa… Nó ngồi xuống gỡ thì càng gỡ càng bị chặt… Nhưng cảm giác đau đớn thì hoàn toàn không có… Nó ngẩng mặt nhìn xung quanh thì phát hiện có hai cái bóng tóc dài phất phơ trong gió đang nhìn về hướng nó… Quen thuộc lắm…
Giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gọi của mẹ… Mồ hôi ướt đẫm cái áo phông mỏng…
– Con vừa gặp lại người đó mẹ ạ…
…
Thì quá khứ rất gần
Nó bước chân xuống khỏi chiếc xe khách… Cái không khí nóng phả vào mặt nó làm nó khó chịu… Bố nó thuê xe ôm đưa hai bố con nó vào sâu tít trong cái đèo dốc hiểm trở… Cái thời tiết gần 40 độ mà người nó cứ sởn da gà…
– Con mượn cái áo với… thấy lạnh lạnh bố ạ…
Bố nó không nói gì đưa nó cái áo sơ mi dài tay còn bố nó mặc cái áo phông trắng… Cũng chẳng đỡ hơn là mấy… Đi mãi thì nó lại càng cảm thấy sởn da gà nhiều hơn… Cơ thể nặng nề vì mệt… Dừng trước ngôi nhà ngói trên lưng chừng quả đồi… Trước mặt nó là hàng rào bằng cây lúc lắc… Đi thêm vào thì có tiếng nói vọng ra.
– Không xem cho người có vong theo… Xin mời đi về…
Nó sững người trước câu nói ấy là một người đàn ông đã qua cái tuổi lục tuần đang mở cửa nhưng cái vẻ mạnh mẽ, phong trần của người từng trải qua bộ râu quai nón gọn gàng đã bạc gần hết không thể che giấu nổi.
– Xin thầy rủ lòng… Giờ nhà con không biết phải làm sao nữa…
Tiếng bố nó làm nó giật mình…
– Tôi đã nói rồi… Và tôi làm không phải vì tiền nhưng cái chính là tôi không muốn mất lòng người âm… Không thể được…
Người đàn ông vẫn kiên quyết…
– Xin thầy giúp con… Con nghe tiếng thầy hay nên đã đi cả một quãng đường xa để đến đây… Thầy nói vậy chắc thầy đã biết… Mong thầy cứu lấy đứa bé con của con được khỏe mạnh… Mọi thứ còn lại để con chịu…
Nó cũng chỉ nói được có thể…
Người đàn ông suy nghĩ một lúc… Rồi thở dài… tay chỉ về phía ngôi nhà dân nhỏ xa xa bên kia…
– Thôi thế này nhé… Hai người qua bên mấy nhà dân kia nghỉ tạm… Để tôi sắp xếp… Nếu được thì tối tôi sẽ gọi…
– Vâng… Con cảm ơn thầy đã giúp…
Bố nó cất lời rồi cả hai đi về phía mấy ngôi nhà đó…
Nó thì nãy tới giờ vẫn thế… Cơ thể thỉnh thoảng lại sởn da gà… Nhưng cái chính là nó đang mệt sau một chuyến đi dài… Bố nó cũng chẳng kém… Hai bố con đi mãi thì mới tới được bên đó… Con đường mòn giống cái con đường nhỏ về nhà nó ngày xưa… tới ngôi nhà đó… Cũng là hàng rào bằng cây lúc lắc…
– Có ai ở nhà không? – Bố nó gọi…
– Ai thế? – Giọng một cô gái trẻ đang bế đứa con ra mở cửa…
– Tôi muốn nghỉ nhờ trưa ở đây có được không cô?
– À… Vâng… Các anh vào đây đi…
– …
– Thế đây là hai bố con hả? Cậu này đẹp trai chắc làm khổ con gái nhà người ta lắm đấy…
– Vâng… Đây là con trai lớn nhà tôi…
– Thế hai người qua bên kia rồi hả?
Cô gái trẻ đó đặt đứa con vào cũi nhỏ rồi rót nước mời hai bố con nó…
– Chả dấu gì cô…
– …
– …
– Vậy à? Khổ thân đứa trẻ…
Bố nó và cô gái trẻ ngồi nói chuyện thì người nó cũng bớt lạnh… Nhưng nó mệt nên xin phép ngủ luôn…
Nó lại thấy bóng một người con gái… Đang quay lưng lại với nó… Hình như đang khóc… Nó vẫn không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một bước… Không gian càng lúc càng tối lại đến khi nó không còn thấy gì nữa cũng là lúc tiếng bố gọi nó…
– Mấy giờ rồi bố?
Nó hỏi mà mắt nó cứ ríu lại… Mí mắt như có ai buộc chỉ kéo xuống…
– 6H rồi… Thầy vừa gọi bố bảo cho mình vào rồi… – Giọng bố mừng mừng…
Nó ngồi dậy thì cơ thể nặng trĩu… Vai nó thì cảm giác như vừa thoát khỏi công việc bốc vác…
– Vâng…
Nó rửa mặt cho tỉnh thì hai bố con sang bên nhà ông thầy… Gõ cửa…
– Vào đi…
Ngôi nhà ngói đơn giản mà bên trong rất nhiều tượng. Phật có quỷ có mà nó cũng chẳng biết ai là phật và ai là qủy nữa…
Đang lơ ngơ thì ông thầy mặc bộ quần áo nhà chùa nâu đơn giản bảo bố con nó ngồi xuống cái sập… Xung quanh là rất nhiều tượng… ban thờ chạm khắc tinh tế nằm ngay chính giữa trên cái giá gỗ lớn với rất nhiều thứ…
– Thế có chuyện gì… Nói tôi nghe… – tiếng ông thầy…
– Thưa thầy là… – Nó bắt đầu kể…
– Ừm… Không giấu gì hai người… Đêm hôm qua có đứa con gái tầm 16 17 tuổi khóc trước cổng xin tôi giúp người ngày mai. Tức là hôm nay ấy… Sẽ đến gặp tôi… Chiều nay hai người đến thì tôi định không làm… Vì tôi cũng già rồi… Sợ mất lòng người âm nên những người có vong theo là tôi tránh hết… Nhưng nhìn cậu.
Ông thầy quay sang nhìn nó.
– Tôi thấy nặng quá… Và lại cô bé hôm qua làm tôi suy nghĩ nhiều… Không làm không được… Hai người quỳ xuống đây… Chắp tay đợi tôi làm lễ…
Tiếng gõ mõ đều đều khi bố và nó qùy xuống cạnh thầy… Nhắm mắt… Nghe tiếng mõ làm nó cảm thấy cơ thể như dịu lại…
Tiếng mõ lúc sau dừng lại… Ông thầy quay ra nhìn bố con nó lắc đầu…
– Ngoài cô bé hôm qua tôi cũng thấy có hai người nữa… cả hai đều chết trẻ rất xinh… Một người nhìn giống như cậu vậy, nhưng làm quan to ở dưới nên tôi không dám xem… Còn một người nữa thì tôi không biết phải nói là hại cậu hay giúp cậu nữa và cái rắc rối bây giờ là từ cô gái này mà ra… ngày mai hai bố con lên chùa cùng tôi gặp sư thầy… Sư thầy ở lâu trên chùa nên chắc sẽ có cách… Nếu không được thì tôi đành phải mất lòng người âm vậy… Còn đêm nay cứ ở nhà tôi…
– …
Hôm sau bố con nó cùng ông thầy đi từ sớm… Đi bộ hơn 30′ thì mới tìm được xe ôm… Một chuyến đi mới… Ngôi chùa cổ ẩn hiện qua những tán cọ non… Cả ba người đều cúi chào sư thầy… Tuổi cũng đã cao nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn… Các nói chuyện điềm đạm đậm chất người nhà chùa… Sư thầy nghe kể xong thì bảo mọi người đợi. Để một mình vào trong… Một lúc sau ra. Sư thầy vẫn điềm đạm nói…
– Đây là tiền duyên giữa hai cô cậu. Cô bé này bị bệnh mất sớm… Nhưng vì một lời hứa nên vẫn còn lưu luyến với trần gian này…
Nó nghe ông thầy nói thì nó cũng gần ngộ ra nhưng nó không biết là nó đã hứa điều gì mà đến mức phải như vậy…
– Con thật sự không hiểu cho lắm thưa sư thầy…
– Cuộc sống có luôn có sự luân hồi… Nhân quả… Con người sau khi chết đi thì tùy theo cái nghiệp ở dương gian đã làm để được chuyển sinh… Nhưng cũng có những người chưa thể chuyển sinh vì vẫn vướng nợ trần… dân gian gọi là duyên âm…
– Nhưng thưa sư thầy… – Tiếng của ông thầy…
– Tôi biết rồi… Nếu muốn giải quyết chuyện này thì chỉ có cách gặp lại người cũ…
Trước khi đến đây nó cũng đã đi nhiều nơi… Nó biết người đó là ai… Nhưng hầu hết những người xem cho nó xong đều nhìn nó lắc đầu…
– Vong không muốn nhập đồng…
Hôm sau thì nó làm y như lời sư thầy dặn dò hôm qua. Tắm rửa sạch sẽ… Mặc bộ quần áo nhà chùa làm nó cảm thấy cực kì dễ chịu… Rất thoải mái là đằng khác…
Nghi lễ bắt đầu… Nó được ngồi giữa vòng tròn bằng nến… Trong căn phòng kín… Xung quanh là sư thầy và các nhà sư khác… Nó ngồi khoanh chân… Thả lỏng… Tiếng gõ mõ vang lên đều đặn kèm theo là tiếng kinh phật từ từ đưa nó vào giấc ngủ…
… Bạn đang đọc truyện Ngân tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//ngan/
Nó nhận ra đó là ngôi trường cũ lần đầu nó biết thích nhỏ… Nó nhìn thấy nó đang bắn bi với mấy thằng cùng lớp… Nó thấy hồi hộp… Không… Không phải nó… Đây là kí ức của ai đó đang muốn nó thấy… Nó nhận ra khi nó không thể cử động và nói được…
Mọi thứ tua nhanh hơn… Nó thấy nó đang chơi cùng ai đó… Bãi đất trống quen thuộc… Nó nhận ra đây là kí ức của em…
– Phương – Nó cố gắng gọi nhưng không được…
Nó lại nghe thấy tiếng cười của em… Và cả của nó… Bỗng có tiếng nói… Là của em…
– Hứa với tớ đi…
– Tớ hứa sẽ luôn bên cậu cho đến suốt thời gian còn lại – là tiếng của nó…
Lại là cánh đồng hoa hướng dương ấy… Em kéo nó chạy nhanh… Thật nhanh… Qua cả cánh đồng hoa hướng dương… Nơi đó có một ngôi nhà màu hồng… Em thích màu hồng… Em đứng lại nhìn ngôi nhà… Nó cũng nhìn em rồi nhìn ngôi nhà…
– Anh thất hứa… Anh không còn nhớ đến em nữa… – Tiếng của em…
– …
Nó hiểu ra cái điều nó đã làm… Một lời hứa nó đã không bao giờ thực hiện được từ cái ngày em ra đi vì cơn bạo bệnh… Ho lao… Em bị cách li và nó chẳng thể nào gặp em được…
– Anh xin lỗi…
– Mọi chuyện đã ổn rồi… Em cảm thấy mãn nguyện rồi…
Em nói xong cười rồi biến mất đâu đó… Mọi thứ trở lại một màu đen… Nó tỉnh lại trên chiếc giường đơn sơ của ngôi chùa… Nó hỏi lại mọi thứ… Sư thầy cũng kể lại và dặn dò nó làm thêm một số việc… Cơ thể mệt mỏi… Nó chìm vào giấc ngủ vì ngày mai phải về trở lại với công việc… Mặc dù nó không muốn về một chút nào…
Lời hứa có thể là cách lấy lòng tin dễ dàng nhất… Nhưng đừng lợi dụng lời hứa nếu không thể làm được…