Bạn Thân Tôi Làm Cave - Phần 9
Thứ 2 đầu tuần, nhiệm vụ của em là lên cột cờ đọc mấy cái vớ vẩn xàm lồn tốn thời gian mà tuần nào cũng nghe. Tôi lại có cơ hội nhìn thấy em, lâu rồi đấy, chắc phải cả tuần trôi qua rồi tôi mới được nhìn thấy em…
Em xinh lắm, xinh cực kỳ, ở cái tuổi học trò vào thời đó so với hot girl bây giờ em tuyệt đối đứng đầu, không cần son môi mà môi vẫn hồng, không cần dùng kem trộn mà em vẫn trắng tự nhiên, cái thời tiết ở Đà Lạt không dễ mà có làn da trắng mịn như thế, nhưng không phải những yếu tố đó làm tôi thích em, cái tôi thích là ở mái tóc dài đen tuyền của em, và những lúc tôi nhìn trộm em mua nước ở căn tin em có bàn tay rất đẹp, vì đôi tay và mái tóc của em khiến tôi rung động, tôi thích cực kỳ, không phải vì em xinh, không phải vì em trắng hay đen, những yếu tố đó không đủ, tôi chỉ mê tay thôi, tay càng đẹp tôi càng chết… tôi có thể lụy tình nếu một ai đó có một đôi bàn tay búp măng mặc dù về ngoại hình không được đẹp. Thậm chí là như thế…
Tôi ngồi cứ chống cằm nhìn em từ xa mặc kệ ai đang dòm tôi, mặc kệ ai đang xỉa xói tôi, tôi mặc kệ tất cả, tôi thích em nhiều như thế đấy.
Hôm nay là một ngày quan trọng, là một ngày đối với tôi mà nói là ngày tôi muốn đi học nhất kể từ khi lên cấp 3… tôi quyết định đứng trước mặt và nói với em những lời nên nói…
Ngày 28/10/2007.
Trời đất, 13 năm về trước rồi sao…
Hôm đó tan học, tôi là thằng nhanh nhất xách cặp ra giữa sân trường, mọi người còn đang loay hoay trong lớp tôi đã bắn ra chỗ cột cờ đứng rồi…
Tôi đeo cặp một bên vai, đứng khoác tay và dựa vào cột cờ nhìn về hướng khu B, hướng căn phòng đó, nơi em học…
Ừ thì lúc đó trong tưởng tưởng thì tôi thấy mình khá bảnh, nhưng giờ ngồi viết lại những dòng này tôi thấy mình khá điên… hic, cuộc sống mà, đôi khi mình làm những điều mà ít ai ngờ tới. (Đúng hok cả nhà).
Tôi cứ nhìn về phía lớp em, đợi mãi… đợi mãi rồi em cũng bắt đầu đi ra khỏi lớp, đi tới cầu thang và đi xuống, tôi dần tiến lại chân cầu thang đơi. Tôi hồi hộp kinh khủng, em là người đầu tiên tôi thích, là người đầu tiên mang lại cho tôi cái cảm giác biết thích một người là gì…
Tôi cứ đứng dưới chân cầu thang đợi em… em vẫn nhẹ nhàng từng bước đi xuống, chỉ có vài bước chân mà sao tôi thấy thời gian trôi qua lâu thế.
Còn 5 bậc nữa là em chạm mặt tôi.
4 bậc.
3 bậc.
2 bậc.
Còn cách một bậc nữa là đứng ngay trước mặt rồi… nhưng không, em dừng lại ở đó. Tôi lấy hết can đảm để nói.
– Tránh ra.
Tôi chưa kịp nói thì em nói trước, em lườm tôi với đôi mắt của một người đầy thù hận…
… Em vứt tôi ở đó, lạnh lùng đi qua… không một tia đoái hoài…
Bỏ tôi ở lại với cả ngàn nỗi thẹn…
Tôi hiểu rồi, tôi hiểu cái cảm giác mà em đã trải qua bởi cái thái độ của tôi lần trước, em trả thù tôi một cách thành công và đầy hương vị giận dữ của một đứa con gái…
Tôi đã thấu hết cái cảm giác đó rồi, tôi…
Tôi vô định nhìn im một chỗ, tôi mặc kệ những ánh mắt những chế giễu nhỏ to xung quanh mình. Tôi chỉ còn xác ở đó, còn hồn bay đi mất rồi…
“Rồi đèn xanh đèn đỏ. Rồi người ở, người đi”.
… Bạn đang đọc truyện Bạn tôi làm đĩ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//ban-toi-lam-di/
“Rồi sau đó chúng ta vẫn là chúng ta, chỉ có trái tim là hoen gỉ úa màu”.
Ba chấm… cảm thán… nhớ lại vẫn thấy lòng tê tái.
Thở dài…
… Bạn đang đọc truyện Bạn tôi làm đĩ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//ban-toi-lam-di/
Bất chợt có một đôi tay vỗ đôi vai tôi làm tôi tỉnh giấc…
– Chạy theo đi.
Thư, nó vẫn luôn thế, vẫn luôn âm thầm dõi theo tôi giúp đỡ tôi và luôn bên cạnh mỗi khi tôi buồn, nó là bạn học cấp 2 của tôi và có duyên được ngồi lại cùng nhau một lớp…
Tôi sực tỉnh rồi gật đầu…
Tôi chạy theo hình bóng đó, em chỉ còn vài bước nữa là tới cổng trường, mẹ em luôn đón em đúng giờ, không thể để em ra khỏi cửa được…
Tôi chạy thật nhanh đến…
Nắm lấy tay em và nhẹ nhàng kéo em qua một bên trụ cổng để không ai thấy.
– Theo mình một chút, chỉ một chút thôi…
– Có gì không bạn nói luôn đi.
– Ở đây mình nói không tiện, có thể vào hành lan khu B được không, một phút cũng được…
Tôi không đợi em đồng ý, tôi nắm cổ tay và… Em giật cổ tay lại…
– Tôi ghét bạn.
Vy một mạch quay đầu và đi thẳng về phía mẹ đang đợi…
Sau đó… à không còn sau đó nữa…
Tôi cũng không đứng như tượng ở đó, tôi đi thẳng ra quán café nằm chéo trường khoảng 100m… tôi gọi một chai rượu…
Tôi ngồi đó, rót một ly rượu.
Rượu đắng lắm, nhưng không đắng bằng cảm xúc của tôi… đó là lần đầu tiên trong đời tôi uống rượu, tôi uống được một ly thì không thể uống nổi nữa, tôi không biết uống rượu… một ly đủ làm tôi cảm thấy choáng váng và thấm cái buồn bã rồi, chỉ một ly là đủ.
Tôi cứ ngồi đó, nhìn ly rượu mà không dám cầm lên, thêm một ly nữa có lẽ tôi không về được, từ đó đã vậy, giờ vẫn vậy, cả cuộc đời tôi vẫn vây, bia rượu là thứ không phù hợp với tôi.
Tôi gọi điện cho thằng bạn mình, nhà nó gần nhà Vy. Tôi muốn rủ nó đi đâu đó.
– Tao buồn, muốn đi dạo.
– Mày ở đâu.
– Trước trường tao…
– Đụ mẹ, xa vậy.
– Đi hay không?
– Đợi chút.
Tôi ngồi đó đợi nó khoảng đâu đó mười hay mười lăm phút.
Nó đến và chở tôi đi dạo, tôi kể cho nó nghe hết từ đầu đến cuối, nó chửi tôi như một con súc vật mới xổng chuồng sở thú ra, nó to hơn tôi chứ nó ngang hoặc nhỏ hơn chắc tôi ký cái đầu cha nó rồi. Nhưng mà nó nói đúng nó bảo tôi.
– Mày ngu lắm, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, có cơ hội không biết nắm lấy… giờ thì khó rồi.
(Abczcdas@%$! @#%! #%! #^@#$^)
Nó làm một bài ca Nam Bộ tôi nghe mà.
Muốn phát điên. Câu cuối cùng nó chốt lại.
– Đi massage, tao dắt mày vào đời, tao bao!
– Thôi, tao sợ lắm.
– Sợ con cặc, đi!
Tôi năn nỉ nó thiếu điều muốn tuột quần xuống lạy nó nhưng nó vẫn cứ mà phóng xe tới điểm massage và lôi đầu tôi vào.
– Cho em 2 vé, anh xếp cho thằng này già trẻ không quan trọng, nhiều kinh nghiệm là được.
Tôi ngớ người. Trời đất, tôi sợ thật, cái cảm giác đứng ở sảnh lễ tân massage mà tôi run cầm cập, tim tôi đập loạn nhịp, cảm giác sợ đó không phải sợ ai đánh giết mình, mà tôi sợ kiểu ngại ngùng, sợ vì tôi không biết nó như thế nào, nói phim sex thì tôi đã xem từ lớp 9 rồi, nhưng nói mà đối diện với một nữ giới làm việc đó cho tôi thì tôi thấy nó cứ kỳ cục mà làm sao ấy, ai lần đầu đi massage hoặc chơi gái chắc hiểu cảm giác này.
Tôi được thằng phục vụ dắt vào một căn phòng có ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, nó chỉ tôi cởi hết đồ ra, quấn cái khăn tắm che của quý lại rồi vào một căn phòng xông hơi. Lúc bước vào phòng xông hơi tôi còn mở ti hí cửa vì sợ ngộp chết cơ, tôi lần đầu đi nên cứ nghĩ khói nó ra thế này thì có mà chết người không dám đóng kín cửa lại, hơi nó bay ra ngoài hết chả xông được con mẹ gì cả.
Tôi cứ ngồi ì ở đó chả thấy cái cảm giác gì, được tầm mười lăm phút thì có một người mở cửa đi vào. Tôi thì lần đầu không biết nên cũng đứng lên mở cửa ra nhìn một phát, có một người phụ nữ chững tuổi đi vào. Tôi nhớ không nhầm thì lúc đó tôi 17 tuổi thì phải, còn người nữ đó chắc 37 tuổi rồi. Hiicc.
Tôi ngớ hết cả người ra, vội đóng cửa lại rồi ngồi đó tiếp, rồi chị đó lại kéo cửa ra và bảo tôi.
– Anh ra đi, ngồi lâu không tốt đâu. Ra tắm rửa rồi em xoa bóp cho nhé.
Tôi đi ra dụi mắt bởi khói ngộp thì mới nhìn kỹ người nữ này được, chị ấy mặc đồng phục màu trắng có xẻ ngực, áo dạng croptop thời bây giờ và mặc cái cúp ngắn củn, chỉ cần cuối nhẹ là có thể thấy luôn cái xì líp màu đen của chỉ rồi.
Chị nắm tay tôi dắt ra, rồi chị cởi cái khăn của tôi ra, hic tôi không mặt gì đứng trần chuồng trước người phụ nữ gần hơn mình 2 con giáp… lúc đó tôi quan ngại sâu sắc về nét đẹp của chị lắm, mặt chị đầy mụn, nhưng được che bởi lớp phấn dày cộp, tướng của chị nếu mặc đồ thì nhìn cũng ổn đừng cởi đồ ra là được. Hic.
Chị dắt tay tôi vào phòng tắm và bắt đầu tắm rửa cho tôi, chị làm tôi quên mất Vy là ai luôn, chị gội đầu cho tôi giống chị gái tôi hay gội khi tôi còn bé, khác một chỗ là không cho tôi ngồi, chị bảo đứng để chị tắm cho dễ, chị gội đầu xong lại lấy xà phòng xoa khắp người tôi, một tay chị cầm vòi sen một tay chị xoa xà phòng, đến chỗ thằng em zai 17 tuổi của tôi thì chị cứ nắn bóp nó mãi.
Hic chắc em chết quá chị. Lúc đó thật muốn đổi ai trẻ hơn lắm mà ngại nên cứ im lặng không nói gì, chị thì cứ xoa xoa rồi kỳ cọ thằng em tôi kỹ lắm. Tự nhiên mặc dù chị nếu nói so với quan điểm của tôi thì chị ở ngoài đường chưa chắc tôi thèm nhìn chị cái nữa, mà tự nhiên lúc đó nó nứng, haha, tự nhiên nứng vãi lồn không kiểm soát được luôn. Hiccc.
Chị đưa tôi lên cái giường mà các spa hay làm, có một cái lỗ ở đầu giường để up mặt vào đó, chị bắt đầu đấm bóp massage toàn thân cho tôi… (Đoạn này thôi không kể dài dòng)
Chị massa cho tôi mà cứ hở tí là chị cọ thằng em tôi cái, cơ bản là nó nứng sẵn rồi, chị cứ cọ cái là kích thước của nó tăng thêm 1 chút, chị bóp đùi cũng đẩy tay lên cọ phát. Hic, chị cứ vậy quài.
Massage xong xui hết chị đưa tôi một mẩu giấy, chị nói.
– Em có thư giãn không, có thì ghi tiền tip vào đây cho chị nhé.
Từ đầu đến cuối chỉ duy nhất đoạn này tôi mở mồm.
– Thư giãn là sao hả chị, nãy giờ chị thư giãn cho em rồi mà.
– Em mới đi lần đầu hả.
– Dạ.
– Thư giãn là thổi kèn đó em.
– ?? Thổi kèn??
– Thôi, em cứ ghi vài trăm tùy khả năng của em, chị cũng tùy bao nhiêu mà nhiệt tình với em.
Ôi cái lề gì thốn, mình làm gì có mang nhiều tiền theo như thế, đi học mà?? Chợt nghĩ ra.
– Em ghi nhưng tí ra ngoài gửi được không chị, vì tiền em em gửi chung đồ thằng bạn cầm rồi.
– Mặc đồ học sinh mà dám vô đây ha, em liều ghê. Thanh toán ở quầy hết nên không sao em.
– Hihi.
– Em ghi đi rồi chị làm.
Tôi ghi 200k, 200k ở cái thời điểm đó cực kỳ lớn, thời đó xăng chỉ 6,5k 1 lít thôi. Bà chị thấy tôi ghi 200k trố mắt lên tôi mới biết mình bị hớ con mẹ nó rồi, ghi 50k là đủ rồi. Hic, mà kệ mẹ, thằng mặt loz kia nó dắt mình vào đời mà, nó bao thì cho nó trả. Sợ gì.
Tôi trả phiếu cho bà chị. Bà chị bắt đầu tuột luôn cái khăn tôi ra, vặn đèn mờ lại chỉ đủ ánh sáng thấy hư hư ảo ảo chứ không nhìn rõ, chị bắt đầu cởi áo, tôi lên tiếng.
– Thôi chị không cần cởi đồ, chị cứ làm hết những gì chị có thể đi. Cởi đồ em ngại.
Nói xong tôi thấy mình bạo mồm phết, bà chị thôi không cởi đồ nữa, bà chị bắt đầu dùng tay của chị mân mê hết cơ thể tôi, chị dùng lưỡi đi dạo chơi trên cơ thể của một thanh niên còn trinh tiết như tôi, mặc dù tôi nằm im nhưng chị cứ rên rỉ thỏ thẻ trong mồm chị, tôi hồi đó cứ nghĩ ờ thì chắc chị đang mân mê tôi nên chị phê chị rên, mà đéo phải vì sau này rành rồi mới biết chị rên giả vờ để kích dục mình, tôi non dại nằm im hưởng thụ, chị bắt đầu dùng lưỡi chị đi quét lỗ nhị của tôi, aaa lúc này tôi thấy phê cực độ rồi, chị lại dùng lưỡi chị đi đi hái trái dứng của tôi, chị điệu nghệ như đang ăn trứng vịt lộn vậy, chị rồi cuối cùng cũng bắt đầu phá trinh tôi…
Tôi lần đầu phê tột độ quên mất mình đang thất tình luôn, quên mất một con mụ già đang dưới háng mình luôn, chỉ tập trung vào cơn mê tột độ mà thôi… nhanh lắm, lần đầu làm chuyện ấy chỉ mất mười phút là tôi đã bay lên đỉnh rồi…
Chị ngồi dậy mỉm cười, chị ra nhổ hết những sinh linh bé nhỏ tội nghiệp vào lavabo, chị súc miệng rồi nói.
– 200K mới được bắn vào mồm đấy nhé zai đẹp… khoai to phết.
Chị lại dở cái điệu cười khả ố dâm dục rồi đi ra khỏi phòng.
Tôi chỉ nằm im không nói lời nào… để nghỉ mệt.
Phê quá, tôi bị phá trinh như thế đấy… bởi một con mụ hơn tôi tận hai chục tuổi đời… Tôi đi taxi về trước để tránh mặt thằng bạn…
Thường với hệ thống xử lý trí não của con người có một đặc điểm mà ai cũng giống nhau… là nếu như bạn vừa đạt được một điều khiến bản thân sung sướng tột độ rồi chợt nhận ra nỗi buồn trước đó nó ùa về bạn sẽ bị một cảm giác nỗi buồn đó nó sẽ nhân đôi cái cảm giác lên… vậy đấy.
Hứng khởi chưa được bao lâu, bao quy đầu còn chưa về chỗ cũ thì cái say rượu nhẹ nhẹ trước đó vẫn còn len lỏi trong tâm trí khiến tôi lại nhớ về cái khoảnh khắc trước đó…
Khoảnh khắc mà tôi bị bỏ lại…
Tôi ủ rũ quăng cặp lên giường rồi thả mình lên giường, mắt nhìn trần nhà chán nản vô cùng…
Có tiếng gõ cửa.
Cộc cộc…
– La Duy, mở cửa cho mẹ.
– Sao đấy mẹ, con đang mệt.
Tiếng cửa dồn dập hơn.
– Mau đi, có việc gấp.
Tôi bật dậy mở cửa thì mẹ tôi xộc thẳng vào phòng.
– Toàn mùi rượu, con uống rượu à, bữa nay dám uống rượu đấy…
– Khổ ghê, con đang mệt.
– Nhìn như cái thằng thất tình, bố mày không thế đâu, toàn làm đàn bà thất tình thôi, bèo nhèo.
– Chắc mẹ cũng bị ổng đá suốt chứ gì.
– Ổng mà dám thì không có mày đứng đây, không biết mà cũng bì đặt tập tành rượu chè. Đừng có đua đòi đấy…
Tính bà hay vậy, biết chuyện gì cũng nói vài lời rồi thôi. Bà thích để con cái tự do, không quản, không ràng buộc cũng như không ý kiến nhiều về cuộc sống. Bà từng nói với tôi hai câu mà tôi nhớ mãi đến tận bây giờ…
“Phụ nữ giống như một đóa hoa hồng, con càng trân trọng thì thì nó càng đẹp, con càng vùi dập thì nó càng héo tàn”.
“Trên đời này thứ nguy hiểm nhất không phải là rắn độc hay bất cứ loại độc nào, mà chính là phụ nữ. Khi con phản bội họ thì là con đang tự bắt mình uống hết thuốc độc trên đời này”.
(2 Câu này lúc tôi học đại học bà mới nhắn tin cho tôi nói)
Bà nói xong rồi quay lưng đi ra khỏi phòng. Cửa phòng đóng sập lại thì nỗi buồn nó lại lùa về, tôi lại thả mình lên giường tiếp tục nhìn trần nhà, nhìn cái quạt trần nhà cư xoay vòng… xoay vòng rồi tôi ngủ thiếp đi… chắc vì mệt do mới xã lúc nãy…
Mở mắt ra trên người vẫn là bộ đồ học sinh, tôi nhìn giờ thì đã 18h tối rồi. Đói bụng và cổ họng muốn cháy vì khô khốc, tôi xuống nhà lấy một chai nước suối và tu ừng ực một phát hết cả chai rồi lại bếp lục đồ ăn… ăn mà tâm trạng không có thì tất nhiên không thể ăn ngon rồi, ăn đại vài miếng rồi tôi đi tắm rửa thay đồ.
Tôi ra khỏi nhà và tìm một góc quán nào đó ngồi…
Bật máy mp3 lên và những bài nhạc tôi yêu thích cứ thế ngân nga trong tai…
Kể từ lần đó tôi thay đổi luôn thói quen đến tận bây giờ là chỉ dùng caphe đen đá. Lúc đó tôi uống đen đá vì phục vụ mang ra nhầm hay là do tôi gọi nhầm không biết. Trước đó chỉ uống sữa đá vì đen đá đắng quá tôi không uống được, vậy mà hôm đó tôi lại thấy nó ngon một cách lạ thường…
Có lẽ vị đắng của đen đá nó hợp với hoàn cảnh tôi lúc đó… nên tôi thấy nó hợp vị mình.
Tôi cứ ngồi đó, một góc phố Đà Lạt.
Đút tay vào túi áo Hoodie, trùm mũ lại và dựa đầu vào một bên cửa kính… cứ thế vừa nghe nhạc vừa nhâm nhi cà phê vừa nhìn mọi người qua lại trên con đường đầy rét buốt…
Mùa đông Đà Lạt năm đó tôi thất tình. Lần đầu trong đời tôi biết thích một người, theo đuổi một người và thất tình vì một người. Đều là em cả.
Thời chúng ta còn trẻ chúng ta có thể làm những điều điên rồ mà không ai đoán trước được, và cũng có thể làm những điều dại dột mà ân hận mãi về sau này…
Tôi chán và buồn lắm, tôi ngày đó chỉ muốn như thế, muốn ngồi ở đó, nhâm nhi ly cà phê và nghe những bài nhạc mình thích…
Một ngày, một tuần trôi qua cuộc sống cứ tiếp diễn như thế, tôi tránh hết tất cả bạn bè. Hết giờ học tôi về nhà thay đồ rồi chỉ tìm một góc để ngồi. Đi học không có hứng thú nên đã ngu nay còn ngu hẳn. Ngu được unesco công nhận và cấp bằng Ngu quốc tế rồi được họ tặng kèm một lọ “Thuốc chống Ngu” nữa.
Một hôm tôi ngồi nghe nhạc… đâu đó một bản nhạc hàn quốc vang lên, lời nhạc tôi chẳng hiểu gì nhưng giai điệu làm tôi thấm cái cảm giác thất tình một cách dại khờ luôn… cái giai điệu nó nhẹ nhàng lả lướt cứ thế trôi trong tâm trí rồi len lỏi… thấy quá hợp tâm trạng tôi lên mạng tìm bản việt sub mà tìm cực kỳ khó khăn.
Đến giờ tôi vẫn nhớ như in 2 câu đầu tiên của bài hát là.
“Bạn phải nói ra những điều mà bạn muốn nói trước khi mọi thứ trở nên quá muộn màng… có những lời nhất định phải nói ra, nếu không sẽ hối hận lắm đó…”
Lên youtube search “Teddy Bear Rise” để nghe nếu bạn muốn.
Không biết là vô tình bài nhạc hay, hay là có duyên với nó khiến tôi tìm hiểu và hiểu ra được ý nghĩa của nó… tôi nghe bài đó liên tục suốt hai ba ngày trời mà không ngán… vừa nghe vừa lẩm nhẩm cái ý nghĩa bài hát rồi tôi chợt nhận ra điều gì đó…
Tôi nhận ra một điều phải nói để em hiểu được lòng mình, bằng cách này hay cách khác tôi cũng phải làm được.
Tôi quyết định gặp em một lần nữa…
Lần này không có kế hoạch, không có tính toán và không gì cả. Tôi chỉ đợi duyên đến thôi, gặp lúc nào tôi xào luôn lúc đấy.
Từ hôm tôi có quyết định đó thì đến tầm 3 hay 4 ngày sau tôi thấy em. Hôm đó tôi vô tình đi ra căn tin lúc nghĩ giữa tiết mua nước thì em cũng ra đó mua nước luôn.
Tôi thấy đây quả là cơ hội rồi, duyên đến rồi. Nhưng nhìn xung quanh thấy hoàn cảnh không được phù hợp lắm. Tôi lanh trí chạy ngược vào căn tin mua ngay quyển vở với cây bút xong xé vội tờ giấy đôi ở giữa rồi ghi:
Duy biết Vy đang giận lắm, nhưng hãy thông cảm cho Duy một chút, chúng ta đều còn trẻ, đều chỉ biết hành động dựa theo quán tính và sự ấu trĩ của bản thân mình. Hôm đó Duy hối hận lắm, từ hôm Vy quay lưng bỏ mặc Duy lại một mình Duy đã nghĩ thôi hay là mình bỏ cuộc nhưng Duy không làm được.
Mỗi ngày Duy chỉ biết một điều là nghĩ đến một người và nhớ đến một người… là Vy đó.
Duy chẳng bận tâm điều gì cả chỉ bận tâm mỗi Vy thôi. Duy không cần gì cả Duy chỉ cần Vy hiểu được rằng Duy Thích Vy nhiều như thế nào là được.
Lần trước Duy muốn nói chuyện riêng chủ yếu vì muốn Xin Lỗi hành động của mình, Duy muốn kéo Vy ra một chỗ vắng hơn vì muốn nói cho rõ lời Xin Lỗi mà thôi.
Dù Vy tức giận như thế nào đi chăng nữa Duy cũng chỉ mong Vy hiểu được những cố gắng của Duy như thế nào để trân trọng tình cảm Duy dành cho Vy… chỉ là một phút bồng bột của tuổi trẻ đã làm Vy tức giận.
Duy Xin Lỗi ‘
Chỉ tính viết vài dòng để hẹn em ra gặp mặt nhưng không biết chữ ở đâu nó cứ tuôn ra không dừng bút được…
Vừa viết xong lá thư thì chuông reo vào lớp…
… À ừ duyên… mà vô duyên…
Cầm lá thư trên tay, lá thư đầu tiên tôi viết cho gái. Ừ, em cái gì cũng là lần đầu tiên của tôi cả, em được đặc quyền hưởng hết mọi thứ đầu tiên trong đời một con người…
Người đầu tiên tôi thích, người đầu tiên tôi buồn, người đầu tiên tôi viết thư, người đầu tiên gửi thư mà tôi xé, người đầu tiên làm tôi uống rượu…
Tất cả đều là lần đầu tiên… đơn giản vì.
Tôi Thích Em…