Bạn Thân Tôi Làm Cave - Phần 2
Đó là lần đầu tiên tôi dính vào cái việc này, cũng là việc tôi đang muốn làm, nhưng tôi không muốn làm theo cách như vậy, tất nhiên là không muốn xộ khám vì tội môi giới mại dâm.
Có 3 hình thức mại dâm mà dính pháp luật.
1: Mua Dâm.
2: Bán Dâm.
3: Môi giới.
Tất nhiên trong 3 cái trên cái số một là nhẹ tội nhất. Chỉ bị phạt hành chính.
Tôi suy nghĩ làm sao để không dính đến pháp luật một cách gọi là nhẹ nhất. Tôi chọn cách số một. Và hình thức tôi làm thì tất nhiên, đó là tư duy và bí mật kinh doanh nên không bô lô ba la ra được rồi.
Việc tiếp theo tôi cần làm thiết lập mối quan hệ cung và cầu. Kinh doanh thì phải có nguồn nhập và nguồn ra. Làm sao để cả hai đáp ứng được một cách cân bằng và ổn định đối với tôi cực kỳ đau đầu, vì thể loại này nó không như kinh doanh thông thường, không phải hàng hóa, không có mức ổn định, nó có thể bất cứ lúc nào, hoặc là không lúc nào có.
Vì thời đại bây giờ là 4. 0 rồi. Người ta lên mạng search một tí là cả một rừng trang chào mời. Tại sao phải qua mình để làm gì cho phiền, hơn nữa hình thức của mình cực phức tạp không đơn giản như môi giới. Tôi đau đầu cái vấn đề này gần một tuần trời, lập note, lập plan, lập đủ yếu tố để suy xét thì sau một tuần tôi cũng nhìn ra được vấn đề.
…
Mấy ngày đầu tôi làm việc, ngoài công việc chính ra tôi gặp nhiều trường hợp hài cười ra nước mắt. Sự việc như thế này.
Một hôm tôi đang ngồi quầy tầm 11h đêm, có một anh chàng nhìn cao to đẹp zai lắm, thuê phòng giờ, tôi nhìn đẹp zai mà nói thật là đuma muốn rụng nụ thiệt, như lai tây mà trắng trẻo cao ráo. Tôi đùa thế cho dễ hiểu là zai đẹp. Chứ tôi chuẩn men không cong hay gãy nha. Tầm 10 phút sau thì có một con bé xinh mà tướng ngon lắm tới và lên phòng thằng đẹp zai đó. Chuyện không có gì lạ vì đó là điều bình thường rồi.
Tầm 40 phút sau thì anh chàng đó trả phòng, con bé kia tôi lại chưa thấy nó đi ra, lúc đấy tôi buồn đái quá, vào đi vệ sinh dưới sảnh khách sạn (ở phía sau thang máy) thì thấy đèn mở nhưng cửa thì không đóng, nhà vệ sinh này cho nhân viên khách sạn, tôi thấy lạ, vì lúc đó có mình tôi trực, tạp vụ thì đang dọn 4 phòng nên không ở đây được. Tôi thấy không khóa cửa nên đi vào luôn. Ối dm vừa vào tôi thấy cặp mông to chà bá lửa tôi giật mình kêu “Ớ” một tiếng, người đó quay lại thì nói thật một tí nữa là tôi nôn tại chỗ luôn. Dm con bé mình vừa khen xinh 40 phút trước. CLM nó không mặc đồ vì đang thay đồ, mình vào thì nó phản xạ quay người lại.
Đập vào mắt tôi là trên vú dưới chim treo lủng lẳng. Wtf. Tôi không kỳ thị nhưng đích thực từ cú có gai là có thật. Mà cũng vì lần đầu thấy nên hơi shock. Tôi bị shock và ám ảnh gần mấy ngày liền. Cú có gai mọi người ạ. Huhu.
…
Truyện đến đây chắc hẳn nhiều người thắc mắc tại sao trình độ đại học mà phải chịu cảnh lang thang, ăn bờ ngủ bụi là thế nào?
Rõ ràng trong cuộc sống chúng ta có một điều mà hầu như ai cũng bị mắc phải, đó là những thứ chúng ta chưa trải qua, chưa nhìn thấy thì nó dễ bị hiểu là không thể xảy ra. Cái bằng đại học với tôi không có giá trị hơn nữa từ khi về Việt Nam tôi xăm khá nhiều nên cũng ngại đi xin việc, tôi về quản lý dịch vụ cho gia đình là chính, nhưng từ khi cờ bạc tôi đã đi lập nghiệp nơi khác để từ bỏ nó, tôi thích bay nhảy, thích đi đây đó, thích kiếm tiền mà phải là thật nhiều, thích tìm hiểu mọi công việc và tính chất của nó. Ghét bị gò bó trong cái văn phòng máy lạnh đúng giờ thì đến, hết giờ thì về. Nhạt nhẽo lắm. Còn vì sao tôi chọn làm lễ tân thì trong quá trình đọc truyện bạn sẽ hiểu. Vì là truyện có thật nên tôi muốn lê thê vài dòng để mọi người không phải thắc mắc hay tò mò mất cái hay nội dung truyện.
…
Tất nhiên sau khi rút ra được kế hoạch và phương án đi tiếp trên con đường này, tôi bắt đầu thực hiện nó. Nhưng mọi thứ không đơn giản một tí nào…
Tôi lân la hết tất cả các trang web gái gọi, diễn đàn đánh giá gái gọi, report gái gọi. Hầu như trong một tuần đó tôi tìm hiểu gần như là tất cả các trang gái gọi uy tín ở Việt Nam rồi. Nhưng kết quả lại không như mong muốn, hầu hết tất cả số đào tôi đều gọi, 90% là không ai reply lại tin nhắn tôi. Tôi nhắn với nội dung như thế này.
“Hi em, anh làm lễ tân ở một khách sạn 3 sao, phòng rất đẹp, và lượng khách của anh khá nhiều mà toàn khách sang và vip. Em có muốn hợp tác với anh không, tất nhiên anh sẽ tính thêm phí ship (phí di chuyển) cho em cao hơn giá em đi trên web. Mỗi lần có khách anh báo em trước 20 phút để em chuẩn bị để sang anh. Ví dụ giá em đi trên web là 1 tr anh báo 2tr anh lấy 20% hoa hồng. Nâng giá của em hơn giá web 60%”
Với nội dung này tôi copy và gửi gần 30 em đào mà tôi sàng lọc kỹ càng ở tất cả các web tôi tham khảo. Nghĩ nội dung mình viết hấp dẫn như thế các em sẽ hứng thú và hợp tác với mình…
… nhưng cuộc sống mà, đâu như ta mong muốn. Gần mấy tiếng đồng hồ trôi qua không một ai reply lại, chỉ duy nhất 2 em reply.
1 em thì reply: “Em đang qua đêm với khách rồi, mai nói chuyện sau”.
1 em thì reply: “Anh là ai? Sao biết em, giá em đi trên web là 1tr5, đi ship là 3tr em tip anh 500. Ok nói chuyện tiếp”.
Thấy tin nhắn đến tôi mừng, mở ra đọc thì hụt. Mừng hụt mà tức, nghĩ đào bây giờ nó vip quá, nó còn chẳng thèm reply, con reply thì báo cái giá chó nó đi. 3tr đủ để người ta gọi hai em rồi. Dại gì nó đi qua mình. Thời đại 4. 0 người ta đâu bị mù nữa. Tôi đập bàn chửi ra mồm.
“Mấy con đĩ chảnh chó này”.
Lúc đó tạp vụ và mấy cổ đông khách sạn đang ngồi ở sofa ăn tối nghe tôi chửi ai cũng giật mình quay ngắt sang hỏi.
– Gì đấy em.
Tôi giật mình cười trừ trả lời.
– Em coi phim ức chế nhân vật ấy mà.
– Này, trong giờ làm không được coi phim hay chơi game nha em, máy yếu nó đứng máy không thu chi được trừ lương 500 đấy. Bữa phỏng vấn chị quên dặn.
Tôi Dạ rồi gật gật thầm nghĩ.
“Hãm lồn mấy con đĩ kiêu kỳ”.
Tôi ngồi đọc nội dung tin nhắn thấy mình nhắn có vẻ gần như là hoàn hảo rồi, lý do gì tụi nó không reply nhỉ? Tự hỏi và chất vấn tôi nghĩ mãi không ra…
Đang ngồi suy tư thì có một em đào của khách sạn kêu tôi làm hộ thẻ phòng. Nhân tiện tôi đưa tin nhắn cho em nó đọc và hỏi, nhưng chưa kịp hỏi thì nó chen ngang.
– Em đọc rồi.
– Ơ sao đọc được, đâu ra mà em đọc?
– Chắc anh nhắn cho nhiều em lắm phải không, phòng em hai đứa đều nhận được tin nhắn.
Cái lề gì thốn??? Tôi bỡ ngỡ thì em nó nói tiếp.
– Chắc anh lên ***u lấy số mà che mặt nên không biết ai chứ gì.
Dứt câu nó cười haha rồi lấy thẻ phòng quay lưng đi, tôi ngồi đó vừa ngại vừa ngơ ngác. Mất tầm mười phút mới ngộ ra đêm qua mình nhắn cho 30 đứa trong đó có 2 đứa đang ở và hoạt động trong khách sạn mình. Cả hai đều reply tin nhắn chọc mình.
Đụmạmi.
Tới đây lại thấy mình còn non và xanh một lần nữa, đôi khi lanh quá lại thành lanh chanh mọi người. Lần này nhảy số hơi chậm…
Tôi ghét, tôi nhắn hỏi tiếp và xin số zalo tiện nói chuyện. Đêm qua nhắn 30 em tốn kha khá tiền, tôi đang tiết kiệm vì kinh tế đang hơi kém.
Em nó cho số zalo tôi add, add xong mới ngớ ra thì ra em này, nhìn trên ảnh với đời thật khác quá nhận ra gì nổi.
Lúc này tôi có thêm một kinh nghiệm mới.