Bạn Thân Đừng Làm Cave Nữa - Phần 17
Hỗn loạn quá, phức tạp quá, đầy mỏi mệt quá.
Tình cảm là thứ cảm xúc phiền muộn chết đi được…
… Bạn đang đọc truyện Đừng làm đĩ nữa tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//dung-lam-di-nua/
Để thời gian không bị kéo dài mặc dù tôi thích cái khoảnh khắc này, ôm người mình thích, trời đang gió lộng, tiếng cỏ xào xạc bên cạnh, xe cộ tấp nập. Khá thú vị, nhưng muộn rồi. Đi đèo trời muộn với cặp mắt già nua không còn tinh tường như xưa nữa, thật không tốt chút nào.
– Đi thôi em.
– Em ôm còn chưa đủ, lâu rồi không ôm ai cảm xúc nhiều như thế.
Cô nàng nhõng nhẽo làm tôi mường tượng lại Vy của ngày xưa, làm cái mối quan hệ này tôi lại thấy thêm phần thú vị.
– Tối tha hồ ôm.
Tôi nửa đùa nửa thật, cô nàng đẩy vội tôi ra lườm tôi nói.
– Mơ đi.
Cô nàng bĩu môi quay lưng lên xe, tôi vì đang suy nghĩ “gớm, ai thèm” nên cũng quên mở cửa cho nàng, tôi vừa nghĩ vừa đi về phía cửa tài, đang tính mở cửa thì tôi đối diện mắt nàng đang nhìn tôi phía bên kia xe.
Nàng không mở cửa, đứng vòng tay co ro dưới cái gió trời đang trở lạnh, ngụ ý tại sao tôi không mở cửa cho nàng.
Chậc! Tôi vừa cười vừa lắc đầu vội sang mở cửa mời nàng lên xe, đôi khi nàng cũng đáng yêu đấy. Tôi phì cười khi nàng ngồi chễm chệ lên ghế rồi, tôi đóng cửa và về vị trí của mình.
Đóng cửa xe vội vì gió trời tối lạnh càng thêm lạnh, tôi nói.
– Thời tiết thú vị nhỉ, đúng sở thích, ôm ai đó ngủ thì hay ho.
– Haha, ôm gối êm lắm đấy.
Nàng trả lời tôi giọng cợt nhả, tôi không thèm trả lời. Kiêu kỳ.
Chúng tôi lại tiếp tục đoạn đường còn lại. Vậy là tôi sắp trở về nơi kỷ niệm bắt đầu rồi.
… Bạn đang đọc truyện Đừng làm đĩ nữa tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//dung-lam-di-nua/
Ở một khoảng không im lặng nàng lên tiếng.
– Anh nên về thăm mẹ đi.
– Anh không.
– Anh bướng như vậy để làm gì.
– Cái gì anh không thích thì anh không làm, anh thích rồi thì không gì cản được.
– Hmm, tùy anh vậy.
Tôi thấy ánh mắt nàng có vẻ không hài lòng lắm, chưa biết nói gì nàng nói tiếp.
– Thế anh ở đâu.
– Anh ở Phố Núi.
– Suốt ngày cứ ở đấy nhỉ, nhà không ở.
– Anh thích cái phòng kia.
– Phòng gì vậy.
– Nhìn là biết, không thích nói / haha.
Tôi đi cũng đã hơn nữa đường rồi, tính ra còn một đoạn khu dân cư nữa, rồi tới thác Prenn là tới chân đèo Prenn rồi. Nhưng câu chuyện vẫn chưa đi được đoạn nào, chỉ toàn nội dung không liên quan mấy.
– Khi nào em mới chịu nói nhỉ.
– Sao anh phải vội, nghỉ ngơi đi, còn cả đoạn đường dài đi về TP nữa anh lo gì.
– Ah uh anh không vội, thắc mắc thôi, không vội.
Tôi lại chăm chú chạy xe, thời tiết khá đẹp, trời gần cuối năm nên lạnh càng lạnh hơn. Trên xe điều hòa đang được chỉnh về mức ấm hơn, không còn để lạnh nữa… vậy nên không khí trong xe vừa tối vừa ấm, cái ấm của điều hòa xen giữa cái lạnh của thời tiết… khá thi vị.
Bọn tôi im lặng một đoạn đường dài, trên xe không có âm thanh nào khác ngoài tiếng nhạc, tôi quay sang thì nàng cũng ngủ tự lúc nào rồi, thôi tôi không làm phiền, để nàng nghỉ ngơi.
… Bạn đang đọc truyện Đừng làm đĩ nữa tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//dung-lam-di-nua/
Mất thêm 2 tiếng nữa tôi mới tới Đà Lạt. Tới bến xe là cuối đèo tôi cũng gọi nàng dậy, vì tính tôi cẩn thận nên đi lâu hơn bình thường một chút…
– Dậy đi em, tới rồi.
Tôi với tay lay người nàng, có vẻ ngủ say, lay mãi mới cựa quậy ngồi dậy. Mắt nàng mơ màng nhìn xung quanh… không nói gì.
Tôi hỏi nàng.
– Về nhà luôn hả.
– Để suy nghĩ đã, giờ cũng muộn rồi.
Tôi nhìn đồng hồ đúng là muộn, cũng gần 22h rồi, ở Đà Lạt tầm này người không kinh doanh thì đã tắt đèn rục rịch vào giấc ngủ rồi.
– Qua Phố Núi ở cùng anh.
Nàng nghe tôi nói xong quay sang nhìn tôi vẻ mặt hơi kiểu như không tin vào tai mình ấy, tôi lại thấy không có gì đến mức như thế nên nói tiếp.
– Em làm sao đấy, bộ tụi mình mới học 12 hả.
– Em không biết, nhưng với anh em thấy nó khó khăn thế nào đấy.
– Cái gì khó, ở chung phòng, ngủ chung giường thôi có gì khó, không thích cứ việc thuê phòng riêng, không phiền. Như mới lớn í.
– Ghê gớm nhỉ, ghê đấy, trả lời bảnh. Thế thì em lại không thích thuê phòng riêng lắm, xem bản lĩnh anh tới đâu.
Dứt câu nàng lại che miệng tỏ vẻ đắc chí, cười cợt nhả tôi.
Ok, tôi ổn mà, cứ đợi xem. Đêm nay tôi không thịt được nàng thì không phải là tôi nữa.
– Quyết định thế nhé, lấy phòng cất xe đi, đi dạo một lát, lâu rồi chưa về.
Cô nàng không trả lời câu tôi vừa nói chỉ ậm ừ trong miệng.
Thủ tục lấy phòng xong xui tôi đưa nàng lên phòng.
Phòng tôi thích thật sự là phòng dành cho tình nhân, dành cho các cặp đôi mới cưới nhau đi trăng mật. Phòng hướng ra chợ đêm Đà Lạt, nhìn trực diện là Hồ Xuân Hương, phòng nằm ở tầng sáu. Hướng nhìn ra chợ và hồ làm bằng kính toàn bộ, kéo rèm ra là một ô cửa kính cực to, có thể nhìn bao quát hết toàn bộ khuôn viên chợ và hồ.
Bên cạnh đó là phòng tắm, phòng tắm đặc biệt là chỉ có bồn cầu và một cái vòi tắm đứng, cửa được làm bằng kính không có rèm che, nhưng cái đó không có gì đặc biệt, đặc biệt là cạnh phòng tắm là một không gian mở, toàn bộ phòng được lót bằng gỗ, nhưng đặc biệt không gian này lại được lót đá granite màu đen cực sang trọng, muốn lên không gian đó phải lên 2 bậc thềm, tiếp đến là cái bồn tắm được làm âm mặt sàn. Không một điểm nào nhô lên trừ viền cạnh của cái bồn tắm để điều khiển các công tắc.
Bên cạnh bồn tắm là cái bàn bằng granite đựng khăn. Quan trọng hơn nữa là không gian đó không hề được che chắn bởi bất cứ thứ gì. Hoàn toàn là không gian mở. Tiếp đến là cái giường, giường King size đặt chễm chệ giữa phòng, chân hướng về bồn tắm, đầu kê sát tường, nhìn bên trái là ra ngoài chợ. Phòng được thiết kế theo hình một nửa vầng trăng vậy đấy. Như cái hình tròn bị cắt một nửa đi, thẳng một mặt, còn lại cong toàn bộ.
– Ây, phòng như phòng tình yêu ấy nhỉ.
Vy bỡ ngỡ khi tôi mở cửa phòng, tôi tiếp lời nàng.
– Chả thế, phòng honey moon mà.
– Biến thái thế, phòng thế này tắm rửa thế nào.
– Nghệ thuật đôi khi bị hiểu nhầm là biến thái cũng không có gì to tát.
Dứt câu tôi đẩy nàng đi vào phòng luôn không dài dòng, nói nữa tôi lại cục lên tôi đấm cho không trượt phát nào lại khổ.
– Rửa mặt đi rồi đi lang thang tí em.
– Ôi em muốn tắm rửa thay đồ, bẩn quá.
– Bị thịt đấy.
– Anh dám.
Nàng nhìn tôi ánh mắt hơi lườm, tôi lại ngại nàng quá nhỉ.
– Anh lại ngại em quá.
Dứt câu tôi đặt phịch mông xuống giường nằm nghỉ mệt một chút sau một đoạn đường dài. Bỗng tôi nghe tiếng nước từ bồn tắm đang xả ra, tôi nhóm người dậy nhìn thấy nàng đang ngồi chỉnh nước bồn tắm.
Tôi ngồi bật dậy đi lại phía nàng, ngồi bệt xuống nắm tay nàng nói.
– Anh không kiểm soát được đâu đấy.
– Thử xem.
Nàng trả lời tôi xong dứt tay ra khỏi tay tôi. Tôi nói tiếp.
– Để anh, lại nằm nghỉ một lát đi.
Tôi chỉnh nước cho nàng rồi đi lại chỗ nhìn ra chợ, tôi kéo một cái ghế lại, một cái bàn lại sát ô kính đó. Mồi một điếu thuốc, ngồi kê chân lên thành kính, đầu dựa vào ghế nhìn xa xăm về phía chợ, trầm tư một chút sẵn canh nước cho nàng.
Một đoạn thời gian ngắn nghe tiếng xộc xệch, tôi quay lại thấy nàng đang hì hục kéo thêm ghế lại cạnh tôi. Tôi đứng lên phụ nàng, bọn tôi cùng nhau ngồi đó, nhìn thành phố Đà Lạt đêm từ trên cao, tay vân vê điếu thuốc, không ai nói lời nào… cứ thế suy tư.
Lúc điếu thuốc tàn cũng là lúc mực nước vừa đủ dùng, tôi đứng lên dập tàn thuốc vào gạt rồi nói.
– Cuộc đời cứ mãi như vậy thì tốt biết mấy.
Không đợi nàng nói thêm gì, tôi đi lại kiểm tra nước, vừa đủ nóng, vừa đủ mực nước dùng.
– Xong rồi, em tắm đi, anh ngồi đó nghỉ ngơi đợi.
– Tắm cùng đi.
Nàng ngồi ở ghế nói vọng ra, tôi không thấy cảm xúc nàng nên không biết đùa hay thật, tôi vô hình chung lại tự suy ra cảm giác cho bản thân mình, tôi có một cơn nung thoáng qua, thật đấy, nghe thì đơn giản thế mà sao tôi cảm thụ mạnh mẽ vãi lồn. Tự nhiên thấy hứng thú vô cùng.
Tự tưởng tượng một chút nữa cơn hứng lôi tôi đi theo vào cái bồn tắm rồi, chút xíu nữa tôi có thể ngả vào đó nếu không tỉnh táo lại…
– Just do it.
Tôi mượn slogan của Nike trả lời nàng cho đỡ ngượng ngùng… tôi cũng thích thật, nhưng cũng nên giữ lại chút liêm sỉ cho bản thân.
Nàng im lặng không nói gì, chiếc ghế được đẩy lùi ra. Bóng dáng nàng hiện dần ra khỏi chiếc ghế có cái lưng cao ngút.
Nàng xoay người tiến lại chỗ tôi cũng là bồn tắm bên cạnh, vừa đi nàng vừa tiện tay gở cái cột tóc ra, cổ nàng lúc lắc để những lọn tóc được bung xõa hết sức có thể.
Hai tay nàng kẹp dưới hông nắm viền áo như thể chuẩn bị lột chiếc áo thun chật chội đang ôm sát…
Sau đó…