Bàn Tay Ma Thuật - Chương 2
khi đặt vào tay ta lại giống như ném một vật xuống nước vậy nhanh chóng chìm vào trong lòng bàn tay của ta.
-Việc này….?
Ta còn chưa nói xong thì giọng của hắn đã vang lên trong đầu ta:
-Vật này có thể khống chế tâm trí người khác! Ngươi chỉ cần tập trung tinh thần rồi cho đối phương nhìn nó ngươi có thể tùy ý điều khiển đối phương cả tư tưởng và ký ức”
Giọng nói tuy nhỏ nhưng ta đều nghe rất rõ.
-Ngươi nói thật chứ?
Ta đang muốn hỏi thêm thì hắn đã biến mất từ lúc nào rồi., bất đắc dĩ ta liền mở lòng bàn tay ra nhìn, chỉ thấy giữa tay phải xuất hiện một chấm màu hồng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó có chút hình dáng nhòn nhọn dưới làn da.
Khống chế tâm lý người khác, cái này không phải là thôi miên sao? Mãi tới giờ ta vẫn cảm giác như ta đang mơ nhưng lòng bàn tay ta lại khiến ta thấy rằng mọi truyện không phải là giả.
-Bác nhất ca ca
Đột nhiên giọng nói của Anh Tử vang lên từ sau lưng ta.
Ta lập tức quay đầu lại, ánh mắt chăm chăm nhìn vào ta rồi hỏi:
-Tại sao ngươi lại đứng ngây ngốc ở đây?
“Là do…” ta đang muốn kể lại truyện đó nhưng rồi lại thôi, để nó là một bí mật nữa của ta vậy:
-Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện thôi, chúng ta về thôi.
Khẽ gật đầu rồi Anh Tử cùng ra trở về.
Về tới nhà đã thấy một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn, chắc là đại tẩu đang nấu cơm.
-Đúng rồi, Bác Nhất ca ca ta có cái này cho ngươi xem!
Anh Tử đi đến cửa phòng trên lầu hai đột nhiên quay lại hướng ta nói.
“ Không phải lại là một hòn đá hình thù kỳ lạ chứ?” Anh tử luôn có thói quan thu thập sỏi, ta cũng thường bị nàng lôi ra bờ sông nhặt sỏi với nàng, mặc dù ta cảm thấy rất phiền nhưng thật sự vẫn cảm thấy có chút ngọt ngào.
Quả nhiên, khi tiến vòa gian phòng của nàng nàng liền lôi ra từ ba lô ra một viên sỏi lớn cho ta xem:
-Ca ca nhìn xem, có phải rất đặc biệt không?
-Uhm, cũng có chút đặc biệt nha.
Ta giả trang phù họa nàng khiếncho Anh Tử lại càng ngắm viên sỏi một cách say mê.
Lúc này ta đột nhiên nhớ tới truyện lúc trước, có hay không nên mượn Anh Tử làm một cái thí nghiệm nhỏ, nếu không phải thì mình đúng là bị lừa một vố rồi.
– Đúng rồi, ta cũng có thứ này cho muội xem nè.
Ta liền hướng Anh tử nói, rồi đưa bàn tay ra, nghe vậy Anh Tử liền quay đầu lại nhìn, đồng thời ta cũng xòe bàn tay ra rồi tập trung tinh thần:
-Nhìn thấy trong lòng bàn tay ta có gì không?
-Không có…..
Anh tử vừa nói xong, đột nhiên ta cảm thấy lòng bàn tay có chút nóng rồi một luồng hồng quang lóe lên, ta liền vội nhắm mắt lại chỉ nghe thấy Anh tử đột nhiên “A” lên một tiếng.
-Làm sao vậy…?
Ta mở mắt ra thì liền thấy Anh Tử đột nhiên đứng bất động, hai mắt vẫn mở nhìn chặt vào tay ta.Hai mắt nàng nhìn như bất động, một chút tia sáng cũng không có thoát ra.
-Muội muội, ngươi có nghe thấy ta nói không?
Ta liền thử hỏi nàng:
-Ta có nghe thấy!
Thanh âm của Anh Tử không hề mang theo một chút tình cảm nào, giống như người đang mộng du nói truyện vậy.
-Ngươi nhận biết ta là ai không?
-Có…Bác Nhất ca ca
Lúc này Anh Tử quả thật đã chìm vào trong trạng thái mất hồn, vốn muốn đưa người vào trạng thái này sẽ mất khá nhiều thời gian không ngờ ta lại chỉ cần một cái chớp mắt, xem ra vật thể trong lòng bàn tay ta quả thật là thần kỳ.
Nhìn bàn tay rồi lại nhìn Anh Tử, đột nhiên một loại dục vọng nguyên thủy trỗi dậy trong lòng ta, có lực lượng này không chỉ là Anh Tử hay chị dâu đang ở dưới lầu mà cả thế giới này cũng là có thể để ta sử dụng.
Mà thôi, dù sao ý tưởng đó cũng vượt quá tuổi của ta, tùy duyên vậy nếu có thể ta cũng sẽ là bá chủ thế giới, nhìn lại Anh Tử ta đột nhiên nảy ra một ý.
-Anh Tử, lập tức đứng thẳng .
Ta tiếp tục ra lệnh cho Anh Tử:
-Bất cứ khi nào, chỉ cần ngươi nghe ca ca nói “Cấm kỵ tình ái” ngươi lập tức rơi vào trạng thái thôi miên như thế này nghe không?
Anh Tử thụ động trả lời:
-Ta rõ!
Lúc này ta liền thừa dịp hỏi một số truyện:
-Ngươi thích ta không?
-Thích
Đang bị thôi miên nên Anh Tử trả lời không cần suy nghĩ.
-Thích như thế nào?
-Từ ngày tỷ tỷ lấy chồng, ta thật sự rất cao hứng khi có một vị ca ca để có thể làm nũng, khi xưa mẫu thân qua đời, tỷ tỷ bận công tác ta thật sự là rất tịch mịch…
Giống như ta sao! Đại ca thường đi công tác không có nhà, duy nhất làm bạn với ta chính là máy