Bán Người Qua Biên Giới - Phần 27
Bốn chục cây số cách xa Cửu Nhạn và Lâm, con chó Kiên điên đang từ từ rút cây dao ra khỏi cửa mình đẫm máu của cô gái xấu số.
Nàng con gái ấy, đã hoàn toàn chỉ còn là một cái xác không hồn…..
Nàng trút hơi thở cuối đời mình trong tư thế tủi nhục không thể đau lòng hơn….. : Tư thế bị trói dang rộng hết tứ chi, cố định sống lưng vào một thân cây gỗ to dài, và cây gỗ đó lại nằm ngang song song với mặt đất, gá hai đầu lên hai chảng ba to cao. Tư thế nàng giống hệt như khi người ta xiên rồi quay một con heo sữa trên lò lửa đỏ……
Máu nơi cửa mình nàng nhỏ xuống đất thành dòng như suối. Nơi hai bầu vú cũng vậy. Nàng đã lìa hồn khỏi thế gian, nhưng Thân xác ngọc ngà mà nàng để lại thì còn tàn tạ tệ hại hơn cả một con vật trong lò mổ….
…
Cái chết của nàng, chính yếu là do một quyết định của bọn Tàu khựa đưa ra, từ một nơi cách xa nàng mấy ngàn cây số…
Nơi đó, hai cô bạn khốn khổ của nàng đang được đưa đến – cũng để rồi sẽ……… bị mổ!!!!!!!
…
Có điều, đó sẽ là hai ca mổ phần nào “nhân đạo” hơn mà thôi!!!…………..
…
Trước khi Lâm và Cửu Nhạn lên đến vỉa ven rừng khoảng hơn hai tiếng, nhiều biến động đã xảy ra trong lán trại của Kiên điên…
Đường biên giới đã thông, băng đảng lớn bên Tàu đã “lo” xong đám kiểm lâm và biên phòng. Đêm nay chúng chuyển đi hai kiện hàng đầu tiên lên phía Bắc.
Vì vẫn còn nhiều lo ngại, vẫn còn quá sớm để tin tưởng vào độ an toàn…. nên bọn Khựa chỉ cho phép chuyển đi hai nàng, giảm thiểu rủi ro. Chuyến tiếp theo, chúng sẽ nhận bốn nàng nữa cho đủ số lượng như “đơn đặt hàng” đã đưa ra gần 3 tháng trước.
Kiên theo lệnh thằng Khựa cao ốm – tên nó đọc là Phùng Lương, chọn hai nàng gái dân tộc miền núi, “đóng gói” lại bằng dây thừng và băng keo. Tên Phùng Lương đích thân chỉ huy một nhóm sáu thằng chuyển hai kiện hàng đó đi… Chúng chỉ đi chừng năm trăm cây số, đến miền trung du sẽ có nhóm khác nhận hàng rồi chuyển đi tiếp. Một chuyến đi thẳng từ đây sang tới Tàu sẽ là quá mạo hiểm.
Sở dĩ chọn 2 cô gái này, vì 2 nàng bị bắt lên đây lâu hơn cả: hai tháng rưỡi rồi! Những ai ở đây càng lâu thì càng bị hành hạ cho tàn tạ đến gần chết, nên phải cho ra đi sớm nhất!!!
Đoàn vận chuyển rời đi bằng hai xe jeep. Chúng sẽ sớm quay về….
Trước khi đi, Phùng Lương đã cấp quyền cho Kiên ở lại làm một việc: Giết cô nàng tên là Ngọc Mỹ
…
Trần Thị Ngọc Mỹ bị bắt lên đây trước Thiên Hương và Trúc Vân. Thật ra, không thể nào chỉ phụ thuộc vào Lâm, băng của Kiên có “đầu mối” rải rác ở nhiều tỉnh miền Nam và miền Trung để gom hàng…. Ngọc Mỹ là một cô gái xấu số quê ở vùng đồng bằng sông Cửu Long đã rơi vào tay một thằng đầu mối đó…. Nàng lên đây đã hơn hai tháng, vì trục trặc với kiểm lâm, biên phòng nên chúng không thể chuyển nàng sang Tàu được… Và thế là gió sương của rừng già đã gieo vào buồng phổi cô gái yếu ớt bệnh lao phổi…..!
Dù bọn Kiên điên đã chăm lo kỹ lưỡng, phát cả chăn mền ấm cho các nàng ngủ… nhưng sức khoẻ Ngọc Mỹ quá yếu cộng với những đợt dày vò hành hạ của lũ cướp….đã khiến nàng nhiễm thương hàn, rồi bị lao. Ngày nàng ho ra ngụm máu tươi, bọn chúng biết không thể bán nàng cho băng Tàu Khựa được nữa: nàng đã trở thành “hàng không đủ tiêu chuẩn”…..
Đối với hàng không đạt chuẩn, thương gia nào cũng phải thải loại ra thôi……
Chỉ là, đám “thương gia” Kiên điên trước khi thải loại… sẽ phải xé nát cho thỏa thú tính, phải dày vò cho thỏa sự dằn nén “Tuyệt đối không huỷ hoại – Tuyệt đối không nhiễm trùng” bấy lâu nay……….
…
Đêm nay chính là đêm định mệnh đó…..
…
Phùng Lương đi, để cho Kiên muốn làm gì thì làm với cô gái xấu số.
Kiên mang nàng ra trói theo tư thế “heo quay”, chỉ mỗi một mình nàng mà thôi… để ba nàng còn lại bị nhốt trong lán nhìn ra……
Ngọc Mỹ bị đem ra chơi một mình, thì nàng đã có linh cảm không lành…..
Từ hôm nàng húng hắng ho ra ngụm máu đầu tiên, là bản án tử hình dành cho nàng đã được chúng ký…
…
Trói chặt Ngọc Mỹ vào cột gỗ to rồi dựng đứng cây cột đó trên mặt đất, Kiên điên để nàng đứng cho dễ dàng chơi. Hai chân nàng vẫn còn được tự do, chỉ có hai tay và thân mình là bị trói vào gốc cột. Kiên ra lệnh cho nàng dang rộng chân ra…..
…
Đã quá “quen thuộc” với cảnh này, cũng đã được “dạy dỗ” đủ nhiều để hiểu rằng cãi lời không những không giúp ích mà còn khiến mình chịu đau thêm… Ngọc Mỹ ngoan ngoãn dạng hai chân ra thật rộng. Nàng cắn môi thật chặt để đón chờ trận hành dâm tập thể, đầu cúi gằm xuống đất để không phải nhìn thấy những ngọn roi sắp giáng xuống cơ thể mình…..
Trong tư thế bị trói đứng và phải dạng rộng chân hết cỡ như thế, nàng trông phủ phục và ngoan ngoãn đến đáng thương…….
…
Kiên đứng mà đụ nàng, nhấp ầm ầm vào lồn và bóp nát đôi vú đến bầm dập. Bình thường và quen thuộc quá rồi…. Ngọc Mỹ câm lặng chịu đựng, nuốt lệ vào trong không dám bật ra dù chỉ là một tiếng nấc nghẹn ngào….
Nàng ngoan ngoãn ngước đầu lên trời thật cao để Kiên dễ dàng khom vào lòng nàng mà cắn lấy hai núm vú.
Nàng cắn môi cố gắng không thét lên khi hắn ngắt đứt vài sợi lông mu đen tuyền
Nàng nhắm mắt thật chặt cố không cúi xuống nhìn thấy cảnh hắn “táp” trọn hết một bầu vú ngọc ngà, rồi nhai ngấu nghiến đầy khít trong cái miệng tanh hôi
Nàng cố gắng nhấc hai chân hẳn lên khỏi mặt đất để quắp lấy mông Kiên, ấn hắn vào trong háng mình để cho hắn thấy sướng….
Nàng phục tùng như một con nô lệ tình dục chuyên nghiệp, vì “kinh nghiệm” bảo cho nàng biết rằng càng ngoan thì sẽ càng bớt bị đau…..
…
Nhưng nàng không hề biết, lần này sẽ là lần chịu đau cuối cùng rồi……. Thế nên Kiên không cần nàng phải ngoan nữa…….
Thế nên, đêm nay, dù có phục tùng đến đâu cũng là vô dụng……………….
…
Kiên chơi ít phút thì chán, ngoắc tay gọi bọn đàn em vào hưởng tiệc. Hai mươi lăm con cặc nhanh chóng xếp hàng chờ đợi trước cái lồn đang gần sưng lên…
Trúc Vân, Thiên Hương và một cô gái nữa ngồi trong lán giam giữ, nhìn ra cảnh tượng đó với ánh mắt mệt mỏi và uể oải… Các nàng không lấy gì làm kinh sợ hay run rẩy hết. Các nàng thấy thật….bình thường….
Dù cho lát sau, nếu đến phiên các nàng phải ra ngoài kia thế chỗ cho Mỹ, thì cũng có còn là điều gì mới lạ nữa đâu……….
…
Hơn một tiếng trôi qua, bọn sói khát lồn đã chơi luân phiên được hai vòng. Chúng cũng sắp chán và chờ đợi xem đại ca chúng có ý gì mới, có trò gì vui hay không.
Kiên điên dạt đám đàn em ra, quay lại gần bên Ngọc Mỹ, nó rít cho hết một ngao cuối cùng rồi dụi tắt tàn thuốc lên………đầu núm vú của nàng.
Giờ thì đâu còn cần con mẹ gì là “Tuyệt đối không huỷ hoại, Tuyệt đối không nhiễm trùng” nữa rồi……..
…
Vết phỏng rộp trên đầu vú vốn đã nhàu nát làm cô gái đau đớn kinh hồn, nàng gào khóc giãy giụa lên nhưng lập tức bị con chó điên làm cho im bặt bằng một cái tát nháng lửa:
“Câm họng lại!!! Nhấc chân lên!!!!! “
Trong hàng nước mắt lã chã, Ngọc Mỹ khóc nấc run rẩy, vừa ngoan ngoãn nhấc một chân lên cao vừa cầu xin Kiên bằng ánh mắt nức nở van nài. Nhưng con sói dại đâu thèm nhìn!…
Nó chậm chạp châm một điếu thuốc mới, vừa rít một hơi dài khoan khoái, vừa cúi thấp người xuống ngang với cái lồn đang giơ lên mở rộng….
…
Kiên kê sát đầu điếu thuốc cháy đỏ vào chòm lông mu, khói và mùi khét lẹt từ từ bốc lên…. Ngọc Mỹ lắc đầu như điên dại, gào khóc van xin:
“Á! Á Á Á Á!!!!!!! Nóng, nóng quá!!!!!!!! Đừng, anh! Anh tha cho em!!!!!!!! Đau em, anh tha cho emmmmmmmmmm, Áaaaaa………….!!!!!!!!! “
Kiên uể oải nhét nùi giẻ vào kín miệng nàng cho bớt ồn ào. Rồi nó tiếp tục cuối xuống đốt chùm lông mu đang bắt đầu bén lửa đỏ…..
Chùm lông cháy xém khét lẹt, Ngọc Mỹ đau đớn giãy giụa lồng lộn trong vô vọng, nàng ngất xỉu khi sợi lông cuối cùng cháy quéo hoàn toàn……
…
Kiên tạt nước vào mu lồn cho tắt lửa, rồi tạt vào mặt nàng để đánh thức cô gái, tiếp tục cuộc hành hình……
Vừa mới mở mắt tỉnh ra do bị tạt nước lạnh, Ngọc Mỹ đã nhận ngay một cái tát trời giáng đánh “CHÁTTTTT” lên bầu vú – một cái tát được thực hiện bằng….. Lưỡi dao!!!
…
Đó là một cái rựa dùng để chặt cây, cạnh bén nhưng đầu bằng chứ không nhọn. Kiên dựng đứng bản kim loại đó tát liên hồi vào một bên gò bồng đảo của Ngọc Mỹ, từ trái sang phải rồi lại phải sang trái… Tiếng CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT CHÁT chói tai vang lên, bầu vú nhanh chóng hằn từng vết từng vết in hình bản dao, rát bỏng cả hai mé trong ngoài. Quả đào tiên ngọc ngà đỏ loét lên vì máu tụ dưới da, mềm nhũn ra mà dao động theo nhịp tát…..
Vừa tát, Kiên vừa gằn giọng : “Ai cho mày xỉu!? Ai cho mày xỉu!? Tao kêu mày làm gì!? Tao kêu mày GIƠ CHÂN LÊN MÀ!!!!!!!!!!??? “
Ngọc Mỹ la hét, gào khóc đến vỡ cổ họng dưới miếng vải nhét kín miệng, nàng đau đến cùng cực, kinh hoàng nhận ra điều khác biệt khủng khiếp của đêm nay so với những trận hành dâm trước : nàng đã nghe lệnh, hoàn toàn phục tùng. Nàng đã ngoan, ngoan vô cùng mà… nhưng sao vẫn không khiến con chó dại này nương tay!!!!???????
Nàng có biết đâu, đêm nay là đêm “tiêu huỷ hàng lỗi”, là đêm tra tấn rồi kết hợp hành quyết luôn làm một…..!!!!!!!!!