Bán Người Qua Biên Giới - Phần 18
Lúc này đây, giữa nắng trưa oi nồng, Thuỳ Lam đang nằm thiêm thiếp ngủ dưới căn hầm của Lâm. Sức khỏe đã kém, lại bị tên dâm ma dày vò cả đêm (tuy là chưa thỏa được nửa phần sức của hắn!!!) nên Thuỳ Lam sau khi ăn sáng xong lại lăn ra ngủ. Nàng vẫn khóc rấm rứt đầy tủi nhục và khổ đau. Trong lòng nàng vẫn hoảng loạn vô cùng khi không biết thật sự tên hiếp dâm có “tốt bụng” tới mức sẽ thả nàng ra như lời hứa hay không…. Tuy nhiên thể lực yếu ớt không để nàng tỉnh táo mà suy nghĩ quá nhiều, nàng mệt mỏi mê man khi Lâm đang loay hoay ở tầng trên bán cafe cho khách – hôm nay hắn vẫn bán bình thường.
Một giờ rưỡi trưa, Lâm mang đồ ăn xuống, đánh thức nàng dậy rồi đút cho ăn. Trong lòng hắn giờ đây đối với con bồ câu nhỏ này chỉ có ý thương hại tội nghiệp mà thôi…..
Hắn để cho nàng mặc đồ lại – cũng may là đêm trước cô nàng ngoan ngoãn tự cởi ra hết chứ không phải đợi Lâm xé….nên đồ lót vẫn còn nguyên vẹn!!! Mặc lại đủ quần áo trên người rồi, cô gái bớt đi phần xấu hổ ê chề (hắn thật tình vẫn muốn để cho nàng trần truồng suốt đến đêm, để hắn ngắm cho thật no mắt….. Nhưng rồi nghĩ thấy cô nàng thật tội nghiệp nên thôi…..!). Thuỳ Lam dần dần tin tưởng hơn là tên dâm ma thật sự có ý muốn thả nàng về…..
Suốt buổi chiều đó, Lâm vẫn tất bật bán quán. Vài lần quay trở lại xuống hầm, thấy cô gái vẫn nằm ngoan co ro…. Hắn thật tình chưa thấy người con gái nào yếu đuối mong manh như thế…..
Đến tận khuya, sau khi đã ngủ xong nửa giấc, Lâm tỉnh dậy lúc hơn 2h sáng. Hắn nhẹ nhàng chụp thuốc mê lên mũi Thuỳ Lam trong lúc nàng vẫn còn đang say ngủ…. Chiếc váy đồng phục ngắn cũn làm lộ ra quần lót đỏ ren lấp ló….vẫn khiến hắn hơi thèm thuồng tiếc nuối ít nhiều…. Hắn vuốt ve làn da mịn nơi háng nàng, tự nhiên hơi cười buồn rồi chầm chậm trói nàng, cho vào bao… Lâm bắt đầu hành trình đi xa ra tận đầu kia thành phố, thả nàng ở một góc đường vắng hoe gần khu chung cư cao cấp mới xây dựng….. Rồi, hắn thong thả chạy xe về trong làn gió đêm. Lúc này đã hơn 4h sáng.
Lâm không hề biết là chuyến đi này, đem thả Thuỳ Lam nơi xa xôi vắng vẻ cách nhà hắn hơn 25km….. Mang lại cho hắn hai bất ngờ lớn!!!
…
Bất ngờ thứ nhất đến ngay lúc 4h30 sáng…. Quá sớm đến mức khiến Lâm chao đảo cả người!
Chạy về ngang qua khu dân cư – lúc này tất nhiên là không một bóng người. Lâm tình cờ ngó nghiêng vào một cửa hàng tiện lợi 24h, định ghé mua gói thuốc. Nào ngờ khi ánh mắt vừa quét qua thì chạm ngay một bóng váy ngủ mỏng tang màu vàng mỡ gà đi ra từ cửa hàng, chạy vội trên vỉa hè đoạn ngắn rồi rẽ vào hẻm.
Con gái con đứa…. Đi mua gì vào lúc tờ mờ sáng gà còn chưa gáy!??? Lâm tò mò nên vòng đầu xe rẽ theo.
Vào hẻm, quẹo thêm 2 lần, bóng dáng mảnh mai trong chiếc váy ngủ hiện ra trước ánh đèn xe. Luồng ánh sáng mạnh soi rõ chiếc quần lót ren bên trong – lại là quần lót ren!!!
Lâm suy nghĩ trong 1 phần 10 tích tắc…..
Cô gái nghe tiếng xe sau lưng, nép sát sang bên để nhường đường cho hắn chạy…
Kịch, kịch, 2 tiếng chân chống chạm nhanh xuống mặt đường.
Không đầy một phút sau. Áo ngủ vàng đã nằm mê man trong bao đen của tên dâm thần. Xe rồ máy chạy trở ra khỏi hẻm, bình thường như kẻ dạo mát mà thôi……..
…
Lâm khoan khoái chạy về nhà. Chuyện tiền nong nợ nần, chuyện chờ ngày tiếp tục bán người cho gã Long…..tạm thời nằm im trong một góc! Giờ thì phải hưởng thụ “của trời cho” này đã – để bù lại đêm qua không làm ăn được gì với Thuỳ Lam!!! Lâm vui vẻ huýt sáo – ông Trời mang cô nàng này ra hẻm vắng để tặng quà cho hắn đây mà…!!!
Chở “món quà” về, mang xuống hầm trói tứ chi, Lâm nuốt nước miếng ừng ực : nàng chỉ có quần lót, chứ không mặc áo ngực dưới làn vải mỏng tang màu vàng mỡ gà kia!!!!! Hai đầu núm nổi cộm hằn rõ lên làn vải mềm mại, Lâm không kềm được mà đưa tay se se, nắn bóp mấy phút liền!!!!
Chưa từng thấy vụ nào dễ như vụ này!!! Lâm sung sướng nghĩ thầm, khi hắn ngắm nhìn gương mặt tinh khôi xinh xắn, trên mắt còn thêm đôi kính cận, làn da trắng ngần và vóc dáng cao ráo mảnh khảnh : đẹp hoàn mỹ! cô nàng này là một tạo vật hoàn mỹ!!!
Lâm lục trong cái bóp tiền nhỏ xíu nàng mang theo (hy vọng là không có bệnh án!!!!!). CMND ghi tên: Bùi Nguyễn Hoàng Lan. Tên cũng hoàn mỹ như người!
Lâm đợi lúc lâu, nhưng cô gái vẫn còn chưa tỉnh thuốc mê… Lúc này, đã gần sáu giờ sáng. Mặt trời đã lên dần…..
Trong lúc chờ đợi đó, Lâm không hề hay biết “món quà bất ngờ “ thứ hai đang đến với hắn. Cũng nhanh không kém, sớm không kém so với món quà đang nằm trên giường kia……..
…
Sau khi Lâm thả Thuỳ Lam chỉ nửa giờ, nàng đã được mấy cụ già đi tập thể dục sớm phát hiện ra (Lâm đã tính trước điều này, đảm bảo khu vực hắn bỏ nàng lại không có nhiều nguy hiểm…). Chỉ vài phút sau, nàng bồ câu đã gọi điện thoại về nhà cho bà ngoại mình trong nước mắt…. Thông tin cũng nhanh chóng lan truyền đi trong cái xóm trọ nghèo lắm chuyện… và đến tai Cửu Nhạn.
Lâm không hề hay biết: thông tin về vị trí mà hắn thả Thuỳ Lam, chính là miếng ghép cuối cùng trong tấm bản đồ trong đầu Cửu Nhạn dùng để lùng ra nơi ở của hắn!!!!
…
Suốt một ngày hôm trước, từ lúc biết chính Lâm là kẻ bắt cóc Thùy Lam, Cửu Nhạn đã suy nghĩ rất nhiều để tìm cho ra Lâm. Y sực nghĩ đến những vụ bắt cóc hiếp dâm được báo chí đưa tin trong 2 năm gần đây, những vụ nổi tiếng vì không hề có chút manh mối cho Công an điều tra, và đó đều là những vụ bế tắc đến mức từ từ chìm vào quên lãng…. Y lên mạng, lục lại các bài báo cũ, xem lại thông tin về 4 vụ án đó…..
Cửu Nhạn nhanh chóng hiểu rằng cả 4 vụ đều do thằng Lâm gây ra: thủ đoạn gọn gàng, kín đáo, dấu vết để lại bằng không! Sự tương đồng không chỉ ở chỗ hắn bắt cóc, hiếp dâm con gái… rồi lại đem thả ra nguyên vẹn. Bọn Công an, Cảnh sát điều tra ngờ nghệch nhận ra được Sự tương đồng về hình thức đó, nhưng còn điều bí mật phía sau thì chỉ có một mình Cửu Nhạn thấy…..
Điều đặc biệt này, chính y đã dạy cho thằng nhóc con ngày xưa…
…
Địa điểm cô gái bị bắt và địa điểm được thả ra luôn luôn nằm ở 2 phía khác nhau của con sông lớn chảy xuyên qua thành phố!!!
…
Mười một năm trước, y nói với hắn về cách chọn địa điểm như thế để dời trại sau mỗi trận tấn công cướp hàng. Chỉ đơn giản là mượn dòng sông xoá dấu vết dùm, và tung hỏa mù đánh lạc hướng cho các băng đối phương… Chỉ một thủ thuật nhỏ đó, mà luôn giúp cho băng cướp của Cửu Nhạn bí ẩn như đạo quân ma trong mắt bọn kia!!!!
Y vẫn nhớ ánh mắt của Lâm ngày xưa lắng nghe háo hức cỡ nào……
“Không ngờ nó thật sự có chỗ để dùng tới kiến thức đó!!! “ – Cửu Nhạn cười nhạt.
…
Nắm bắt được mấu chốt này, Cửu Nhạn dễ dàng hình dung ra sơ đồ đường đi của tên dâm thần… Y ước lượng cự ly trên bản đồ dựa theo tám dấu chấm làm mốc (ứng với 4 vụ bắt – thả trong hai năm vừa qua).
Thêm 2 dấu chấm khác của 2 vụ “bắt rồi mà không thấy thả” – chính là 2 vụ của Thiên Hương và Trúc Vân. Dựa vào sơ đồ đó, nối liền các đoạn thẳng với nhau theo đúng xu hướng và chiến thuật dời trại mà y nghĩ ra thời xưa…. Cửu Nhạn dễ dàng khoanh vùng được 2 khu vực có khả năng là “ổ” của Lâm. Y nắm được mọi nguyên tắc và chiến lược của thằng nhóc – những điều chính y đã chỉ dạy hắn ở trên rừng!!! Đó là lý do vì sao không một tên Công An nào, không một cuộc điều tra nào dò ra manh mối, mà y thì chỉ cần một vài giờ!!!!
Duy chỉ có một điểm sơ hở: 2 vụ cuối cùng.
2 vụ bắt rồi mà không thả… Cửu Nhạn đâu biết là 2 người con gái đó đã bị Lâm đẩy đi đến tận chốn Địa Ngục rừng sâu – cũng chính là giang sơn ngày xưa mà y vẫy vùng…!!! Y chỉ nghi ngờ và băn khoăn. 2 vụ này không theo “nguyên tắc”, nên không phù hợp với sơ đồ mà y vẽ ra từ 4 vụ trước. Chính vì lý do đó, mà y buộc phải khoang vùng đến 2 khu vực khã dĩ, tương ứng với 2 đỉnh đối diện nhau của hai tam giác lớn có chung 1 cạnh là con sông xuyên thành phố… 2 vùng này là 2 vòng tròn bán kính chừng 3 km, nằm đối diện nhau 2 bên con sông.
Trong lúc mà Lâm còn nhốt Thuỳ Lam dưới hầm chờ đêm tối để đem đi thả, thì Cửu Nhạn đã nhanh chóng leo lên xe chạy đi thám thính 1 trong 2 khu mà y khoanh vùng.
Mất cả buổi trưa và chiều, vô dụng!
Đến tối, y trở về, định đi sang vùng thứ hai, nhưng lại lo lắng cho Ngọc Anh ở nhà một mình quá lâu… Bà Hai quá đau khổ vì cháu gái, nên y cũng không thể giao vợ cho bà trông nom được. Tối đó y thức trắng, vừa nghĩ ngợi về Lâm, vừa vật nhau với ký ức thống khổ trong đầu, vừa phải kềm chặt cánh tay phải liên tục lên cơn co giật không theo ý muốn….
Kể từ đêm mưa lũ ấy, cánh tay chín ngón này đã vĩnh viễn bị phế đi. Bị chém một dao sâu vào khu vực thần kinh phía trên vai, cánh tay phải đó đã mất đi khả năng cử động linh hoạt, chỉ còn co duỗi chậm chạp… thỉnh thoảng khi y nghĩ nhiều hoặc lo lắng, xung động thần kinh không được tiết chế lại kích thích cánh tay ấy co giật như bị kinh phong.