Bán Người Qua Biên Giới - Phần 15
Mười ngày. Không dài cho người thường, nhưng quá đủ để một cái đầu bén nhạy như Lâm học được từ Đại Ca của hắn vô số ngón nghề để xài dần về sau…
Rảnh rang vì chưa có trận đánh nào cần chuẩn bị (thật ra Cửu Nhạn đâu còn muốn đánh thêm trận nào!!!) nên người Đại Ca đó vui vẻ thoải mái chỉ cho hắn nhiều thứ, nhiều nghề: theo dõi, xoá vết, dời trại, nghi binh, đánh úp, kế hoạch, đặt bẫy… Nhiều nhất là cách ra đòn sao cho đơn giản nhẹ nhàng mà tận dụng tối đa tốc độ Trời phú cho bản thân mình! Vì quá thích thú trước tốc độ hiếm có của cái đầu cùng đôi tay Lâm, nên Cửu Nhạn hứng khởi nói cho hắn biết. Biết, nghe chơi rồi nhớ được bao nhiêu thì tuỳ… về miền xuôi sinh sống rồi có khi cả đời mày cũng đâu xài tới!!!? Cửu Nhạn cười thầm trong bụng, mà y chẳng hề ngờ được là tên nhóc đã thần tượng y trong lòng nên ghi nhớ chính xác từng lời một! Càng không ngờ hơn khi mai sau hắn có chỗ để dùng luôn!!!….
…
Mười ngày đó Lâm và Cửu Nhạn giữ lại ấn tượng sâu sắc về nhau mãi đến sau này… Một người thì thấy kẻ kia thú vị khó tìm, lạ lùng hứng thú, có nhiều tương đồng trùng khớp… Kẻ kia thì chỉ nhìn thấy một người anh, người thầy, người bạn lớn lao, ân nhân, người chiến binh rắn rỏi như tượng đài……
Rồi mười ngày qua nhanh. Lâm chào từ biệt Đại Ca, Ngọc Anh, Ngọc Yến và hai mươi ba anh em lúc sáu giờ chiều…
Lâm đi xa, để lại chút tiếc nuối trong ánh mắt Cửu Nhạn.
Nhưng bốn giờ đồng hồ sau, vạn sự trên đời đảo điên, cay đắng….khiến cho y gần như quên hẳn ký ức về tên nhóc con giống y đến kì lạ… Quên hẳn mọi thứ về vùng rừng núi đó… Quên sạch, để mong sống được lay lắt qua một kiếp tàn……
…
Ký ức cứ dội về rồi cuộn xoay, từng hình ảnh từng âm vang xẹt ngang đầu óc Cửu Nhạn suốt buổi sáng. Chưa bao giờ như vậy, suốt mười một năm qua! Mười một năm y trốn tránh ký ức đó, trốn chui trốn nhủi như dế đào hang… Vậy mà sáng nay y nghĩ ngợi loạn lên đến mức có người gọi mà chẳng hề nghe thấy!…..
“Chú Nhạn! Chú Nhạn!!! Ui, Ui không nghe gì hết ha!!??????”
Cửu Nhạn giật mình.
“Cô Sương… Cô đi chợ về hả?”
Là một trong vô số bà mập nhiều chuyện của khu xóm nghèo này. Y vô cùng chán nản uể oải mỗi khi buộc phải tiếp lời những người đó…. Y có còn quan tâm gì tới vạn người vạn vật nữa đâu mà cứ thích gặp y ngồi kể lể….!!!?
Cô Sương mập mạp chẳng để ý cái mặt khó coi của y, cứ hồ hởi như gặp họ hàng dưới quê lên
“Hôm nay chú dọn ra trễ vậy!? Nghe tin gì chưa? Sáng giờ bà Hai bả khóc la um sùm cả xóm mà chú chưa hay luôn!!?? Cháu gái bả, con bé gì gì Thùy gì đó… Tối qua nó đi không về, gọi điện không bắt máy luôn! Tối qua nó nhắn tin kêu đi sinh nhật mười một giờ sẽ về mà tới bây giờ mất tiêu…. Bả không liên lạc được, gọi cho thằng bồ nó. Trời ơi, thằng bồ thề sống chết là tối qua chở nó về tới tận nhà rồi!!!! Chú coi thấy lạ không? Bả nói chắc nó bị ai bắt cóc rồi, bả khóc quá trời, tính báo công an kìa!……”
Cửu Nhạn giật mình như điện xẹt qua đầu, có hai chuyện:
Bà Hai là người y rất quý mến. Sáu năm trời dọn về khu trọ này là sáu năm y luôn yên lòng khi xa vợ đi công việc… Cô vợ điên dại ngơ ngẩn….Y gửi nhờ bà già bảy mươi ấy trông coi dùm. Bà ấy thương cô vợ tội nghiệp của y như thương chính đứa con gái chết trẻ của bà! Có bà Hai, y thật sự bớt được một phần gánh nặng và buồn đau khi lo lắng cho Ngọc Anh….. Bà Hai là ân nhân với y, chắc chắn là thế! Cuộc đời này y không còn quan tâm ai nữa…..Nhưng bà già hiền hậu đó thì ngoại lệ!!!
Cháu ngoại bà, Thùy Lam, y cũng biết con bé rất yếu ớt mỏng manh…. Y có chút quý con bé.
Chuyện thứ hai thì đã quá rõ ràng: tối qua, dáng người thân quen đó là thằng Lâm, y dám chắc vậy….
Và nó không quẹo vô hẻm này để dạo mát! Chính nó bắt con Thùy Lam!
…
Cùng thời điểm Cửu Nhạn biết được Lâm là thủ phạm vụ bắt cóc, Lâm vừa mở mắt tỉnh dậy…. Trong khi Cửu Nhạn tính toán từng bước đi trong đầu để tìm ra Lâm, thì hắn đang thoải mái luồn tay vào vùng háng mịn màng thơm tho của Thùy Lam mà vuốt ve…..
Tối qua hắn đã quyết định xong. Hắn không đủ cầm thú, không đủ nhẫn tâm sắt đá để bắt cô bé đang thoi thóp sống mấy ngày tàn phải đi làm đĩ rừng sâu. Khuya nay, hắn sẽ đem thả em.
Tối qua, cơn hen thừa chết thiếu sống của Thùy Lam làm Lâm cụt hết hứng thú hiếp dâm nàng. Hắn cũng sợ rằng khi đẩy cảm xúc của nàng lên cao quá, cái van tim kia mà hở rộng hoác ra thì không còn đường nào mà cứu mạng nàng giản đơn như xịt thuốc hen suyễn nữa……
Hắn khó chịu bực dọc ngừng cuộc vui đêm. Hắn thích dày vò hưởng thụ thân xác con gái người ta… nhưng chắc chắn không muốn các nàng bị tổn hại cơ thể nặng nề – chứ đừng nói tới mất mạng!
Hắn trói tay nàng lại để gọi là phòng hờ lo xa… rồi bắt nàng ngủ! Hắn gằn giọng, hứa chắc nịch với nàng để “dỗ dành”:
“Hiếp cưng anh cũng đã hiếp rồi, muốn giết cưng anh đâu cần đợi lâu chi nữa!!!!!!? Ngủ đi! Mau!!! Khuya ngày mai, thuận lợi, anh sẽ thả em về! Anh giữ em lại đây hiếp em thêm …..để rồi nuôi bệnh nữa chắc!!!!?????”
Sau hồi lâu còn khóc nức nở khổ đau, cơn mệt mỏi cũng quật ngã cô bồ câu nhỏ.
Hắn buồn chán, mệt đầu…. Lên giường nằm ôm nàng mà ngủ tới sáng nay……
Giống như cách mà mười ba đêm trước đó, hắn đã ôm Trúc Vân…
Và sáng ra, thức dậy trước, nhìn sang thân thể ngọc ngà đang khỏa thân kề bên…. Hắn cũng nhớ Trúc Vân!!!
Hắn nhớ rõ buổi sáng ấy hắn đã vuốt ve bầu vú tròn căng của nàng ra sao….khi nàng còn chưa thức giấc. Đã lùa tay vào rừng lông mu êm ái ra sao, khi nàng khẽ trở mình, dạng chân ra. Đã xoa cặp mông tròn lẳng ra sao, khi nàng lật nghiêng sang bên cạnh…….
Giờ đây, buổi sáng vẫn thế, vẫn là một đôi gò bồng đảo mát mịn lòng bàn tay, vẫn là một khe nước ẩm chật hẹp ôm khít lấy ngót tay hắn đút vào……. Vẫn là những hơi thở êm đềm nhỏ nhẹ của người con gái khỏa thân còn đang say giấc …….
Mà Lâm chẳng thấy “phê” người, chỉ thấy nhớ nhung dày xé…..
…
“Đ. má mày Lâm ơi! Đ má mày Lâmmmm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – tên dâm thần chửi bản thân, chắc đã là lần thứ trăm thứ ngàn rồi….
…
Khổ sở và điên đầu khi không thể làm chủ được cảm xúc của bản thân, Lâm nóng nảy nắm đấm tay mình lại. Hắn quên mất là hắn đang để bàn tay ve vuốt ngay trên bầu vú nhỏ trắng tinh của Thuỳ Lam! Nắm tay siết chặt lại bóp gọn lấy quả đào tiên thật đột ngột, như một pha bóp vú bạo dâm! Thuỳ Lam giật mình vì đau, bừng tỉnh giấc và khóc ré lên dưới mảnh băng keo dán miệng
Lâm dỗ dành vẻ biết lỗi: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà…..! Anh…lỡ tay mà, không cố ý đâu!!….“
Tối qua, cuộc hiếp dâm đi chưa được nữa đường thì con bồ câu nhỏ này đã phát bệnh… Lâm vẫn chưa bắn tinh được phát nào. Đến tận sáng nay hắn vẫn đang còn nứng, nhưng cả đêm “dằn vặt nội tâm” đã đẩy Lâm đến quyết định cuối cùng là sẽ tha cho nàng, sẽ không thể chấp nhận nổi việc hành hạ một cô bé mang bệnh nan y chờ chết…. Không bán nàng mà khuya hôm nay sẽ thả ra, đương nhiên Lâm cũng tự kiềm chế hết sức để không…..đè nàng ra mà hiếp thêm nữa! Dù thân thể ngọc ngà mịn như nhung kia đang nằm kề sát bên cây cọc cương cứng của Lâm…..
Hắn hít sâu để… dằn mình xuống, trấn an cô bé đang đau khổ đón buổi bình minh bằng nước mắt…. Rồi hắn bỏ đi lên tầng kiếm cái để làm bữa sáng cho cả hai.
Lần nào cũng vậy, sau một đêm hiếp dâm cuồng bạo với đủ trò dày vò vần vũ… sáng hôm sau Lâm luôn chăm sóc cho cô gái được hồi sức trở lại. Cái kiểu chăm sóc tận tình ấm áp dịu dàng mà các nàng nếu được tháo băng keo có lẽ sẽ chửi thẳng vào mặt hắn “Đạo đức giả!!!!!! “. Lâm cuồng dâm, thèm thuồng cảm giác làm nhục con gái người ta, thèm cảm giác trấn áp khi cô gái sợ hãi và đau khổ van xin hắn…. Nhưng chỉ thế thôi!!! Hắn là kiểu người thích ngắm hoa, hái hoa, vuốt ve ngửi lấy mùi hương hoa, có thể ngắt đi vài sợi nhuỵ hoa đài hoa….nhưng không bao giờ ưa thích việc vò nát hay xé nhuyễn toàn bộ bông hoa đó thành từng mảnh….. Hắn và tên Kiên là hai thái cực trái ngược nhau….
Lâm đang nấu bữa sáng thì điện thoại rung. Giọng thằng Long vang lên chưa kịp “Alô” thì Lâm đã kể lể luôn:
“Ê Long 2 tuần nay tao không theo được mối nào ra hồn hết, gần Lễ lạt rồi nên đường đông, khó bắt quá…!!! Mày chịu khó chờ thêm…… “
Long ngắt ngang lời hắn
“Thôi thôi, khoan đi! Tao gọi để báo với mày là trên đây đang kẹt… à, ý là…, ế quá nè. Mới qua đợt mưa lũ, đường biên giới khó đi, thêm đám biên phòng đang làm gắt…. Cho nên khách bên Cam ít qua chơi lắm. Ế quá nên tụi tao chưa cần thêm gái. Mày tạm ngưng nha, đợi qua đợt này khi nào khách đông ổn định lại rồi tao báo mày kiếm hàng tiếp! Vậy nha! “
…
Lâm cúp máy, ậm ừ cho qua, trong lòng chán nản. Không bán người cho Long tiếp… lấy đâu ra tiền cho kịp đây!? Đợi khách đông lại. Đợi tới chừng nào!!!? Đụ mẹ thằng Long, có cái động điếm cũng làm không xong!!!!
…
Bên kia đầu dây, Long vừa cúp máy thì ngay lập tức có kẻ khác gọi cho gã. Màn hình hiện ra tên người gọi: Đại Ca.
“Dạ, dạ em nói nó rồi! Dạ, dạ! Em biết rồi Đại Ca yên tâm!!! “
Long cúp máy xong ngồi như cục đá, buồn chán rảnh rang không biết làm gì. Hơn 1 tuần qua hắn cùng thằng Minh, thằng Phúc bị điều xuống miền xuôi này chỉ để…..ngồi không! Chính yếu là để phân tán lực lượng ra trong thời điểm khó khăn…. Chứ không có việc gì cần làm ở cái thành thị này hết! Thà ở trên rừng, ngày ngày còn có cả đám gái nằm phơi ra đó để đụ “chùa” còn hơn!!!
Long châm thuốc mà thở dài ngao ngán. Từ chủ một đường dây buôn lậu xăng và thuốc lá, giờ trở thành thằng chạy vặt hạ đẳng, tệ hơn thứ chó giữ nhà… Ngày xưa buôn hàng cũng chỉ khá thôi chứ chưa phải là trùm một cõi, nhưng ít ra cũng thoải mái nghe bọn đệ gọi tiếng Đại Ca, mọi việc làm cũng không phải nhìn mặt ai…. Còn giờ thì…….
…
Chống không nổi người ta, thì đành phải quỳ thôi!….