Bản Năng Trỗi Dậy - Phần 1
Ông Nhân với tay vặn nhỏ volume TV khi tiếng người nữ trong phim rên la quá lớn. Ông nuốt nước bọt, mắt không rời cảnh tượng đang diễn ra trên màn hình. Tên Mỹ đen, thân hình chắc, to lớn đang ôm vai người nữ, là một bà Việt Nam đang giãy giụa, chỗi chân, kêu la với hai tay lúc bám vai, lúc vòng quanh cái lưng đen nhánh nổi bật trên thân hình nhỏ trắng của người nữ. Tên Mỹ đen thỉnh thoảng phát ra tiếng rên với hai mông dập, day đều trên háng người nữ. Đôi lúc tên đen ngước mặt, hai bàn tay to lớn vò xé 2 vú lớn trắng ngồn ngộn. Tóc người nữ xũ xợi, mặt nhăn nhó với tiếng kêu ằng ặc, có lúc như khóc.
Nhìn người nữ ưỡn mông đón những cái dập, có lúc dang chân ra hai bên theo một đường thắng để tên đen day trên lồn với nước dâm chảy ra ướt cả hai bên bẹn, ông Nhân cảm nhận là tên đen và người nữ đang hưởng lạc thú chớ không phải là hai diễn viên đóng phim sex. Ông Nhân như lên cơn sốt khi nghe tiếng kêu và sự giãy dụa, sàng hất của cái mông trắng dưới cái mông đen lớn nên tắt máy. Ông rót ly nước uống và gật gù với cuốn phim có tên “Vietnamese wife goes wild under big black cock”. Đã lâu lắm ông không gặp được cuốn phim nào ưng ý, toàn là những cuốn phim với những động tác nhàm chán và những tiếng rên giả tạo, vì thế, chỉ coi được 1/3 cuốn là ông tắt máy.
Hôm nay ông thấy được cái sướng thật của người nữ khi đóng phim. Ông thầm tiếc nhủ thầm: Bà Việt Nam nào đẹp như thế mà đi làm nghề diễn viên phim sex, thân thể, lồn vú ấy chẳng mấy chốc sẽ tan tành dưới những cái bóp, những nhát dập như máy khâu của những khúc gân như cổ tay.
Nhìn đồng hồ 12 giờ, Cali mới 9 giờ, ông Nhân đứng lên đi lại bàn để máy điện thoại, bấm và đưa ống nghe lên tai. Ông nghe tiếng nhấc máy, rồi tiếng ấm quan thuộc:
– Hello.
– Nhân gọi.
– Giờ này chưa ngủ sao mà còn gọi?
– Nhớ nên gọi.
– Tiếng cười với tiếng nói: Mới về được hơn tháng.
– Thèm lồn.
– Tiếng cười khúc khích, rồi tiếng nói: Thèm thì em lại sang.
– Khi nào sang?
– Mai mua vé, chắc khoảng một tuần. Tối mai em cho biết ngày giờ.
– Bây giờ biết anh tưởng tượng cái gì không?
– Biết. Thôi ngủ đi cho khỏe, chờ em sang.
– OK, bye em.
Ông lấy mấy tấm ảnh khỏa thân phóng lớn của Ngọc, người tình ông vừa gọi, nhìn một lúc, rồi xếp lại bỏ vào ngăn kéo, thầm nghĩ: Ngọc còn quyến rũ lắm, 20 năm mà không thay đổi bao nhiêu. Vẫn nguyên những đường uốn lượn, vẫn đầy ắp màu mỡ, hai vú vẫn cong lên như thách thức. Nhìn đám lông đen trên mu với hai đùi trắng nhễ nhại, chợt lòng ông chùng xuống khi biết tuổi già với 10 năm tù cải tạo đã tàn phá sinh lực và không còn sức để hưởng cái thân màu mỡ ấy.
Mới đó mà đã 20 năm. Ông hồi tưởng lần đầu gặp Ngọc ở Đà Lạt Palace ở Đà Lạt khi ông là trung tá tham dự khóa sĩ quan tham mưu cao cấp được tổ chức ở Đà Lạt Palace và Ngọc là người thầu nấu ăn cho khóa sinh. Hôm đó Ngọc mặc áo dài màu xanh dương đi quanh phòng ăn trong bữa ăn đầu tiên của gần 100 khóa sinh cấp từ thiếu tá tới đại tá. Chiếc áo dài ôm chặt khuôn ngực nhô cao theo đường lượn đi xuống.
Ki Ngọc đi ngang qua bàn Nhân ngồi, ông dán mắt vào khuôn cổ cao với mùi hương phảng phất. Ông bị cuốn vào dáng đài các với nét lẳng ở đôi mắt và dáng đi của bà chủ thầu. Từ ngày đó sau bữa cơm chiều, ông thường ngồi lại bên phòng khách của khách sạn uống cà phê để nhìn cho đến khi Ngọc ra về. Bỗng một buổi tối khi mấy ông uống cà phê đã đi hết, Ngọc tới ông hỏi:
– Tối thứ Bảy mà trung tá không qua Hòa Bình vào Tulip Rose hay cà phê Tùng?
Ông ngạc nhiên nhìn Ngọc đáp:
– Tôi thấy ở đây đẹp hơn, ấm cúng hơn. Tulip Rose không hợp với tôi còn Tùng thì quá nhiều khói thuốc – Ông ngừng một lát, rồi tiếp: Không ở đâu bằng phòng ăn của Đà Lạt Palace. Hết khóa học, tôi sẽ nhớ mãi nơi này.
Có lẽ cảm được ẩn ý của câu nói nên Ngọc cười, rồi nói:
– Tôi đã thầu nấu ăn cho 5 khóa, nhưng chưa thấy ai nói như trung tá.
Ông nhìn Ngọc một lát:
– Họ không thấy, tiếc cho họ.
Từ buổi đó, Ngọc thường đến chuyện trò với ông khi ông uống cà phê và ông biết chồng Ngọc là chủ sự ở tòa thị chánh, đã có một con trai 4 tuổi. Hai người hợp chuyện, hợp sở thích và ông Nhân đã mê Ngọc. Trước ngày mãn khóa học, Ngọc cho biết là sẽ đi Sài Gòn thăm mẹ, nên sau ngày mãn khóa, ông đã ở lại để chờ Ngọc cùng đi. Trong thời gian chờ, ông Nhân thường lang thang quanh khu Hòa Bình và đã gặp một ông bạn là thiếu tá không quân thuộc Bộ Tư Lệnh Không Quân ở Tân Sơn Nhất, nhân mùa anh đào, đã bay lên Đà Lạt lấy anh đào về làm quà cho mấy ông lớn, liền ngỏ ý với ông bạn là cho ông và một người bạn về Sài Gòn.
Được người bạn đồng ý, ông vội đến báo cho Ngọc và hai người đã được lên chiếc Cessna ở phi trường Cam Ly. Hơn 6 giờ về đến Tân Sơn Nhất, không để lỡ dịp may, Nhân mời Ngọc đi ăn cơm. Trên sân thượng nhà hàng Đại Hạ Tửu Gia ở đường Đồng Khánh Chợ Lớn, sau mấy ly rượu vang, Nhân với tay cầm tay Ngọc nói:
– Anh mê Ngọc từ ngày mới gặp, mê giọng nói, mê dáng người và nét cười. Anh biết đó là si mê vô vọng, vì biết Ngọc đã có chồng, có con. Nhưng lý trí không cản được tình cảm vì si mê đâu có tội gì. Nhưng không ngờ Ngọc đã đến và hỏi để anh có thể tỏ bày với câu: Sau khóa học tôi sẽ nhớ nơi này và anh cảm được là Ngọc đã hiểu là tại sao lại nhớ. Cảm ơn Ngọc đã cho anh ngày hôm nay.
– Cảm ơn anh. Anh đã nói bằng mắt, em cảm được mắt nói gì – Ngọc xúc động nhìn Nhân nói: Và em cũng mê cách tỏ tình bằng những buổi tối lặng lẽ bên tách cà phê của ông trung tá uy nghiêm. Và từ đó, em mong đến giờ cơm để nhìn thấy anh.
Sau bữa ăn, Nhân đưa Ngọc đến khách sạn Quảng Đông trên đường Phạm Ngũ Lão. Vào đến phòng, hai người quăng hành lý xuống sàn ôm nhau hôn đến ngộp thở. Đêm ấy khi Nhân từ phòng tắm đi ra, vừa ngồi xuống bên giường thì Ngọc kéo chiếc khăn tắm, ném xuống chân giường, nằm dang tay, chân co chân duỗi. Nhân ngồi bất động nhìn thân thể Ngọc trắng ngần, hai vú nhô cao, lớn mà gọn, bụng nhỏ thon và nổi lên khu đồi trắng như một tảng mỡ heo với lớp lông dài rậm.
Ngọc nhìn Nhân, hai đùi mở rộng như mời gọi. Nhân cúi xuống gục mặt vào khu đồi huyền bí… Chỉ một đêm, Nhân biết Ngọc rất dâm nên đã tận hưởng cái dâm ấy với tiếng rên và những câu nói mà Nhân chưa từng được nghe ở những người đàn bà đã đi qua đời Nhân. Suốt hai tuần ở Sài Gòn, Ngọc ở nhà mẹ và anh nên không thể đi đêm, nhưng họ thường gặp nhau từ 7 đến 10 giờ lúc Nhân ra khỏi Bộ Tổng Tham Mưu và đến chờ Ngọc ở một khách sạn đã hẹn trước.
Ngọc trở về Đà Lạt, chuẩn bị nấu ăn cho một khóa tham mưu cao cấp khác. Khi khóa học kết thúc, Ngọc lại về Sài Gòn 2 tuần. Cả hai nghiện nhau như nghiện thuốc phiện. Trong năm 74 gia đình Ngọc lục đục và nàng đang tìm cớ để ly dị chồng thì miền Nam sụp đổ. Nhân đi tù cải tạo 10 năm qua nhiều nhà tù ở miền Bắc và miền Nam. Khi ra tù Nhân không còn gì, vợ con đi vượt biên đã chết trên biển. Cha mẹ Nhân đã chết sau 75 vài năm. Nhân tới nhà anh của Ngọc để tìm Ngọc, nhưng nhà anh Ngọc đã có người khác ở. Nhân cũng lên Đà Lạt, tới nhà Ngọc, nhưng nhà ấy cũng do người khác làm chủ. Nhân biết chồng Ngọc là công chức cao cấp, phải đi cải tạo, nên không biết đời Ngọc sau 75 ra sao.
Năm 1991, Nhân đi Mỹ theo diện HO và được định cư ở Chicago. Một năm sau, ông bỗng nhận được thư Ngọc. Trong thư Ngọc cho biết do mấy lời đăng báo phân ưu gia đình một người bạn ở Cali của Nhân nên Ngọc đã tới tòa báo hỏi thăm xin địa chỉ. Ông xúc động, mừng đến toát mồ hôi ướt cả lưng áo. Sau khi trấn tĩnh, ông gọi Ngọc và nghe tiếng Ngọc vẫn trong trẻo như năm 73,74.
Một tuần sau Ngọc qua Chicago. Ngọc cho biết sau 75, nàng về Sài Gòn và có vàng nên buôn bán vàng. Chồng Ngọc đi cải tạo ở Yên Bái được một năm thì chết. Tới 81 nàng vượt biên với đứa con tới được Galang rồi tới Mỹ năm 82 và định cư ở Cali. Thời gian đầu, hai mẹ con đi học rồi đi làm công nhân công ty điện tử, nhưng do làn sóng làm giàu bằng nghề Nail, nên Ngọc đi học làm nail. Do lanh lẹ, khéo tay lại đẹp nên chỉ hơn một năm là có vốn mua lại một tiệm nail. Con nàng học xong đại học 4 năm về ngành Management, nên đã về trông coi tiệm cho mẹ. Bây giờ nàng có ba tiệm nail, giàu có, nhàn nhã, nhà ở khu sang trọng của người giàu.
Từ đó, Ngọc đã sang Chicago với ông 3 lần, mỗi lần một tuần. Và Ngọc đã bảo ông về Cali sống trông coi tiệm cho Ngọc. Nhưng ông không muốn đời sống của mình phải tùy thuộc vào đàn bà nên ngần ngừ chưa quyết vì hai lẽ: Ông đã già yếu và nghèo với thứ công nhân assembler, trong khi Ngọc còn trẻ và giàu sang như thế. Ông cảm kích là Ngọc còn nhớ tình xưa, nhưng tự xét mình và cảm thấy cuộc tình mong manh vì ông không còn là Nhân của thời trước. Vì thế ông vẫn nghĩ, bây giờ Ngọc tìm ông, rồi đến một lúc nào đó Ngọc sẽ lặng lẽ xa ông.