Cố điều chỉnh lại hơi thở đang gấp gáp vì cảm xúc trong người, Vy bước về phòng khách rồi bật đèn. Ngồi xuống bên một chiếc ghế, nàng bắt đầu tỏ ra bình thản chỉnh kênh truyền hình ưa thích của mình, dù trong lòng đang nôn nao một cách kì lạ. Vì chiếc ghế đặt cạnh bức tường nơi có cánh cửa sổ nhìn về căn nhà đối diện, nên Vy có thể chắc chắn rằng ở phòng đối diện, thằng bé hàng xóm có thể thấy nàng nếu nó cũng hướng đôi mắt về phía này. Và sự thật đúng như nàng mong đợi, khi tỏ ra vô tình quay mặt về hướng cửa, nàng có thể thấy thấp thoáng bóng dáng thằng bé trong căn phòng. Nó đang hướng về phía cửa sổ phòng nàng, dù rằng sau khi nhìn thấy Vy ngoảnh mặt về phía này, nó liền tảng lờ đi với một khuôn mặt vẫn còn vẻ bối rối.
Vì không muốn gây ra sự căng thẳng không cần thiết cho thằng bé, vậy nên nàng quay lại tỏ vẻ như chưa nhìn thấy nó. Nàng nhẹ nhàng nâng cơ thể mảnh mai của mình rời khỏi chiếc ghế, như chuẩn bị gì đó, rồi quay trở lại. Vy nhận ra ánh đèn bên trong căn phòng thằng bé đã tắt ngấm mặc dù cánh cửa sổ bên ngoài căn phòng vẫn mở toang. Và vì ngược sáng, thật khó khăn cho nàng để nhận ra thứ gì bên trong căn phòng tối tăm với một chút ánh sáng bên ngoài đang hắt vào đó.Nàng không muốn ánh mắt của mình quá chăm chú vào cánh cửa đó, vì nếu thằng bé đang quan sát, hẳn nó sẽ nhận ra mối quan tâm của nàng dành cho nó. Như thế trò chơi không còn thú vị nữa. Vy cố tỏ ra như mình đang ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài qua cánh cửa sổ phòng nàng. Như muốn phỏng đoán về điều gì đó, nàng thử di chuyển thân mình, cố ý cho tà áo sơ mi mở rộng, tạo thành một góc nhìn đẹp vào bên trong lớp vải nếu quan sát từ khung cửa kia. Nếu thằng bé có ở đó, nó sẽ thoải mái chiêm ngưỡng một phần bộ nội y màu đen khêu gợi của nàng. Nàng không chắc thằng bé còn ở đó, và hành động này mang lại kết quả thế nào,nhưng nàng thích thú với ý tưởng của mình. Nhưng rồi một tiếng động khẽ vang lên từ phía cánh cửa sổ đằng kia, dù rất nhỏ, nhưng trong một không gian của cảnh đêm yên tĩnh thế này, nó đã lọt vào tai nàng không chút khó khăn.