Bạn Gái Hồ Ly - Chương 4
Mười một năm sau, Phong từ cậu nhóc ngày nào cũng khóc nhè làm nũng với Hoa nay trở thành một thanh niên tuấn tú khôi ngô, còn Hoa năm nay 29 tuổi nhưng nét thanh xuân vẫn còn in trên gương mặt. Tuy phải làm đủ loại việc để kiếm sống nhưng khuôn mặt hoa vẫn căng mọng đầy sức sống. Chỉ có đôi mắt đượm phong sương và ẩn một nỗi buồn. Chiếc mũi cao nhưng hơi cong, hàng lông mày thanh tú, thẳng tắp và đen láy. Chiếc cằm chẻ cân đối hài hòa với khuôn mặt, không quá thô cứng mà thon gọn tự nhiên. Quần áo tuy đã cũ nhưng chẳng che nổi vẻ đẹp thuần khiết của cơ thể Hoa. Cô lúc nào cũng mặc áo sơ mi kèm theo quần bò. Ẩn sau lớp vải là bộ ngực lớn căng phồng tưởng chừng như muốn phá bung chiếc cúc áo. Những lúc đi làm về, mồ hôi nhễ nhại khiến lớp áo dính chặt lấy cơ thể càng làm bộ ngực thêm đầy đặn và quyến rũ. Hoa luôn mặc quần bò bó sát tôn lên phần hông và mông hình trái lê tròn, cong đầy đặn và gợi cảm. Không quá đẹp nhưng lại thanh khiết và nữ tính trên gương mặt, cộng thêm sự đằm thắm và gợi cảm từ thân hình của Hoa cũng đủ làm điêu đứng không ít đàn ông
Nhưng hoa chẳng bao giờ ý thức được vẻ đẹp của mình.Với ngoại hình như vậy, chẳng ít đàn ông theo đuổi Hoa nhưng cô chẳng để ý một ai, chỉ biết làm việc và kiếm tiền để trang trải, nuôi đứa cháu nhỏ. Gần đây Phong thường hay đi khuya về muộn, biểu hiện bất thường khiến Hoa rất lo lắng. Hôm nay nhìn thấy vết máu dẫn tới phòng của Phong, gọi cửa mãi mà Phong không trả lời làm Hoa sợ phát khóc. Không đợi được nữa cô đành phá cửa mà xông vào.
“ Cái thằng này, làm cái gì mà dì gọi mãi không thưa ?”
“ Dạ…con mệt ạ”
Thấy Phong cởi trần, người nhễ nhại mồ hôi nhưng không thấy có gì bất thường.
Thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giọng thì gay gắt :
“ Biết dì lo thế nào không mà mãi không chịu mở cửa, lại bày trò gì hả”
“ Con xin lỗi dì”
Mặt Hoa hằm hằm
“ Xin lỗi con khỉ, cửa hỏng rồi phải sửa lại tốn tiền…híc…Cái thằng trời đánh này có khổ tôi không cơ chứ”
“ Dì để đấy con sửa cho, con mệt nằm nghỉ chút…”
Tiến lại gần, sờ lên trán Phong, cử chỉ ân cần và dịu dàng như một người mẹ.
“ Hừm…Nóng lắm, chắc ốm rồi.”
Đứng trước mặt Phong, bộ ngực dí sát vào mặt nhìn rõ cả bầu ngực tròn căng phồng. Phong sững sờ, nó giật nảy mình lùi lại
“ A, cái thằng này, lùi vào đây dì xem lại nào, người nóng lắm, ốm rồi, đợi dì nấu bát cháo cho”
Phong chẳng dám mở mắt ra nhìn nữa vì nó thấy nóng ran khắp người, mùi cơ thể quyện với mùi nước hoa của Hoa xộc thẳng lên mũi làm Phong mất bình tĩnh.
“ Dì cứ mặc con, con nghỉ chút là khỏe ấy mà”
“ Lại bướng nữa, dì đi nấu cháo, lát nhớ ăn cho hết”
“ Thôi khỏi đi dì…”
“ Không ăn thì nhìn cái cửa kia làm gương nhé”.
Hoa ra khỏi phòng, không quên quay lại lườm Phong một cái đầy hăm dọa.
Bạch Vân cười :
“ Dì nhà ngươi, cô ta cũng dữ dằn ghê”
Phong thở dài
“ Haiz, cô thấy không, tôi luôn bị dì tra tấn tinh thần như vậy, toàn ép tôi làm theo ý của dì”
“ Ta thấy cô ta muốn tốt cho ngươi đấy chứ”
“ Dĩ nhiên, dì thương tôi lắm”
Phong nhớ lại ngày còn nhỏ, mỗi lần Phong đi chơi bị vấp té trầy xước chân tay một chút xíu nhưng dì Hoa lại xót xa đứa cháu như thể to tát lắm. Mỗi lần Phong ốm nặng li bì mấy ngày, Hoa đều thức trắng từng ấy đêm để canh cho cậu ngủ. Lớn lên, mỗi lần Phong bị bắt nạt và đánh bầm dập, cậu ta chẳng kể cho Hoa biết sự tình nhưng Hoa đều biết hết. Mỗi lần như vậy xót xa, Hoa nhưng đành bất lực vì hoàn cảnh nghèo khó đừng mong làm gì được lũ thiếu gia ở trường, Hoa chỉ biết một mình khóc nức nở vì thương đứa cháu. Hi vọng lớn nhất của Hoa đó là Phong vun vét và nuôi nấng Phong nên người, sau này thành đạt để được nở mày nở mặt.
“ Bạch Vân, cô có gia đình không?”
Ngập ngừng
“ Ta…”
“ Sao vậy?”
“ Chết hết rồi”
Giọng đầy tự sự và chua xót, Bạch Vân thở dài…
Biết mình đã hỏi một câu động chạm, Phong sửa sai :
“ Ấy, tôi dở quá, tôi xin lỗi nhé ”
Bạch Vân chẳng nói gì.
“ Có lẽ yêu tinh thì cũng có tình cảm như người bình thường thôi” – Phong nghĩ thầm.
Năm đó chị em nhà Bạch Vân có đến hàng trăm yêu nhân, nhưng đều thiệt mạng bởi Vương pháp sư. Chẳng trách Bạch Vân lại hận ông ta đến vậy. Thật may, ông ta vẫn còn truyền nhân để Bạch Vân lấy làm mục đich trả thù.
“ Phong, từ bây giờ ta sẽ dạy ngươi sử dụng thành thục hết sức mạnh của ta, đề phòng tên pháp sư kia quay lại”
“ Hắn không nói lí lẽ, ra tay độc ác, không cần cô nói tôi cũng sẽ dạy hắn một bài học”
“ Nếu ngươi giết quách hắn đi, thì bây giờ ngươi có thể an tâm mà chơi gái rồi”
“ Nếu giết thì cô đi mà giết”
Bạch Vân nếu đã muốn giết chẳng ai cản được, Đình Phong nói như vậy khác nào thách đố nàng.
“ Người đùa ta ư ?”
Phong cười khì khì.
Chung sống với Hồ ly không lâu nhưng Phong cảm thấy Bạch Vân cũng không quá đáng sợ. Mặc dù lúc nào nói chuyện cũng cộc cằn và ra lệnh nhưng đối với sự đùa cợt của Phong, nàng cũng chẳng quá gay gắt, ngược lại còn dần quen với tính cách cợt nhả của cậu ta. Có lẽ sau 500 bị giam cầm, nàng ta mới khát khao sự tự do đến mức nào. Nếu muốn trở lại là một Cữu Vỹ như xưa buộc lòng nàng phải kìm nén và hợp tác với Đình Phong.
“ Này Bạch Vân”
“ Sao ?”
“ Cô ăn thịt người thật hả ?”
“ Đó là món khoái khẩu của ta”
Nghe xong đã thấy buồn nôn, Phong không khỏi sợ khiếp vía
“ Con người các ngươi tự cho mình là thông minh, tự cho mình cái quyền sinh sát các loài động vật khác thì là vì cớ gì ? Trên thế gian này, kẻ mạnh thì hiếp kẻ yếu, con người chẳng khác nào đồ ăn cho loài yêu tinh bọn ta cả”
“ Vậy cô không ăn thứ gì khác ngoài chúng tôi được hay sao ?”
“ Dĩ nhiên là được, nhưng ta căm ghét con người nên ta muốn ăn thịt chúng”
“ Vì sao vậy ?”
“ Khi bọn ta sinh ra đã là cáo, bọn ta đã chỉ biết ăn thịt gia cầm, súc vật. Cũng giống các ngươi vậy thôi. Nhưng con người các ngươi cậy thông minh tài trí, chăn nuôi được đồ ăn. Còn bọn ta đầu óc ngu dốt chỉ thấy con mồi là lao đến ăn thịt. Các ngươi cho rằng bọn ta ăn cắp thành quả lao động của các ngươi, xem thường và coi bọn ta như kẻ thù. Haha, rồi ngươi xem đó, bọn ta cất công tu luyện và trở nên mạnh mẽ, thông minh hơn. Bọn ta có quyền sinh sát những kẻ yếu kém hơn xem còn ai dám xem thường loài Hồ ly ta nữa ?”
Phong cảm nhận được sự giận giữ của Bạch Vân qua lời nói, đầy căm phẫn và thù oán. Nhưng đó chẳng phải là điều tốt đẹp
“ Nhưng đó chẳng phải là sự trả thù sao ?”
“ Chỉ là nguyên lý kẻ mạnh thì có quyền sinh sát thôi”
Phong lại lắc đầu :
“ Chẳng lẽ không thể chung sống trong hòa bình”
Bạch Vân lại một lần nữa cười thật to :
“ Haha, ngươi đừng làm ta thấy nực cười nữa, bọn ta ăn thịt người nhưng không bao giờ ăn thịt đồng loại, còn con người các ngươi mới chính là kẻ gây ra hàng ngàn vạn cuộc chiến tranh tàn sát lẫn nhau. Con người các ngươi mới là giống loài độc ác và tàn nhẫn nhất.”
Phong tức thời đuối lý, Bạch Vân nói không đúng nhưng cũng chẳng sai. Phải chăng thật sự độc ác như lời nàng ta nói ?
Lúc này, mùi cháo xộc thẳng lên mũi khiến bụng Phong kêu ọt ọt. Dì Hoa mang bát cháo bự tới, ép Phong ăn bằng hết, lại còn đứng canh chờ Phong ăn sạch mới thôi.
Hai tay Hoa chống cạnh sườn, miệng nói to :
“ Này còn, dạo này dì thấy con khác lắm, con giấu dì điều gì phải không?”
“ Ơ..dạ..con không có…”
Ngón tay ấn mạnh vào trán : “ Thôi nghỉ đi, nhớ đấy, có tâm sự hãy cứ kể với dì, nghe con !”
Phong khẽ mỉm cười, cảm giác thật nhẽ nhõm. Từ nhỏ Phong đã quen với sự chăm nom ân cần của Hoa, đối với cậu, thứ bình yên nhất mà cậu tìm thấy chính là khi bên cạnh người dì của mình.
************
10h đêm
Tiếng nước chảy lách tách làm Phong khó ngủ, nhất là với thính giác của Phong hiện tại, tiếng nước chảy chẳng khác nào tiếng khoan bê tông cả. Cậu khó chịu vùng dậy, chạy ra nhà vệ sinh thì thấy có đèn sáng. Ra là Hoa đang tắm, nhưng quan trọng là cửa không khóa và mở hé.
Vô tình, thân hình hừng hực sức sống, khắp người tràn trề bọt tuyết, nhễ nhại đập thẳng vào mắt Phong. Bầu ngực đồ sộ lấp ló sau lớp bọt tuyết, phía eo gọn và đường cong từ phần hông kéo xuống làm Phong chẳng thể rời mắt. Làn nước từ vòi sen xả xuống làm tan đi lớp bọt, hai đầu nhũ có màu nâu đậm, cương cứng dần dần lộ ra. Nước chạy xuống phía dưới khiến Phong dán chặt mắt vào trùm lông mu đen nháy và phần mép thịt đang khít lại với nhau vô cùng kích thích. Lúc này, Hoa trông đàn bà hơn lúc nào hết.
Từ nhỏ Phong vẫn tắm cùng dì Hoa, nhưng vì còn nhỏ nên cậu chưa cảm nhận được thân thể của phụ nữ. Năm 14 tuổi, hai dì cháu không tắm cùng với nhau nữa nhưng cả hai vẫn sống rất thoáng. Mỗi khi tắm xong quên mang quần áo, Phong đều trần như nhộng chạy từ nhà tắm về phòng ngủ và không ít lần bị dì Hoa bắt gặp. Hoặc khi tắm xong Hoa vẫn thường chỉ quấn khăn rồi lên nhà. Nhưng kể từ khi Phong biết lấy mùi đàn bà, đây là lần đầu tiên Phong trực tiếp được thấy toàn bộ thân hình quyến rũ của Hoa.
Phong như chết lặng và cứng đờ người.
Bạch Vân cười tủm tỉm
“ Haha, biến thái, nhìn thằng nhỏ của ngươi xem”
Hóa ra thằng nhỏ ngóc đầu dậy từ bao giờ. Phong ngượng quá chạy một mạch lại về phòng, trùm chăn kín đầu, đầu lắc lắc không ngừng gạt những hình ảnh vừa nãy ra khỏi.
Cảm giác ban nãy là sao ta? Sao Phong cảm thấy khó tả quá ?