Bạn Gái Hồ Ly - Chương 3
Thằng Nam đã quá quen với việc bị bọn Lâm Cường trấn tiền và cho ăn đòn, có thêm lần này nữa chắc cũng như mọi lần mà thôi. Điều nó thấy tò mò là khí thế hôm nay của thằng Phong khác hẳn. Nó lấy đâu ra sự tự tin đến thể ?
“Này Phong, mày định đối phó với bọn thằng Cường thế nào ?”
“Cứ đi theo tao và đừng hỏi gì thêm”
“Đ**, nhưng tao tò mò lắm, hôm nay mày ăn gan hùm hay sao mà định bật chúng nó đấy hả?”
“Đúng !!!”
Hai thằng Nam và Phong tới điểm hẹn. Lâm Cường và đám đệ đã đứng đợi sẵn ở đó, thằng nào trông cũng lấc cấc, phì phèo thuốc lá.
Vỗ vai thằng Nam, Lâm Cường nói :
“Tốt lắm, mày rất đúng hẹn, lần sau cứ thế phát huy nhé”. Bàn tay thằng Cường vẫn đang vỗ bồm bộp vào vai thằng Nam, nó run lên như cầy sấy. Mắt liếc nhìn thằng Phong như cầu cứu.
Phong chẳng nói gì, nó châm điếu thuốc hút, mặt chẳng thèm để ý đến bọn Lâm Cường.
“Thằng em Phong đợt này còn hút thuốc nữa cơ à, trông cũng ra dáng phết nhỉ?”
“Quá khen” – Thằng Phong đáp
Thằng Cường nhếch mép:
“Cũng khá đấy, còn thằng Nam, 3 nghìn của tao đâu ?”
Nam còn run hơn lúc trước, nó ý ới ra hiệu cho thằng Phong nhưng Phong chẳng nói năng gì.
“Con m** thằng Phong, tưởng nó thế nào, hóa ra nó đang trêu ngươi mình, thằng ôn vật khốn nạn, quả này chết chắc rồi”. Thằng Phong lẩm bẩm
Thằng Cường thấy vậy khó chịu quát lên:
“Tiền tao đâu, nhanh”
“Em còn mỗi 2 nghìn, anh thông cảm nhé”
“Mày định đùa tao đấy à, đưa ra 3 nghìn, không thì mày ăn đòn”
“Phong, kìa mày nói giùm tao đi”
Phong lắc đầu ra vẻ không giúp gì được. Lâm Cường quát lên lần nữa :
“Cả hai chúng mày, mỗi thằng 3 nghìn, không thì tao cho chúng mày không còn đường về nhà”
Phong đáp :
“Nhưng tao không có tiền thì phải làm sao ?”
“ Thì đ** con *** mày”
Thằng Cường dơ nắm đấm một cái trời giáng vào mặt Đình Phong, tưởng chừng lỗ mũi sẽ ăn trầu nhưng không, tay Phong nhanh chóng đưa lên cản lại và bóp chặt lấy tay Lâm Cường bóp mạnh rồi xoắn một cái kêu răng rắc.
Từ ngày có được sức mạnh của Bạch Vân, điều đầu tiên mà Đình Phong nghĩ đến là trả thù rất cả những đứa ngày trước bắt nạt nó. Không những thế mà còn phải trả giá một cách đau đớn mới bù đắp lại được những lần Phong và thằng Nam bị bọn chúng đánh đập. Hôm nay thật đúng dịp để phát tiết nên Phong ra tay chẳng nương tình
“Áaaa…cái đ** m** gãy tay tao rồi, thằng chó chết…buông tay tao ra..á á”
Mấy thằng đệ thấy vậy nhảy vào ứng cứu nhưng mỗi đứa ăn một đá của Phong bay xa gần chục mét nằm bất tỉnh. Thằng Nam thấy thế cũng trầm trồ, há hốc mồm.
Thằng Cường thấy vậy sợ khiếp vía, tay còn lại tiếp tục tung cú đấm hòng thoát ra thì nhanh chóng bị Phong chộp lấy và vặn một lần nữa
“Áaaaaa… Áaaaaa đau quáaaaa, tha cho tao”
Hai cánh tay tưởng chừng sắp gãy, đau đớn thấu tim gan, nước mắt nước mũi giàn giụa, Lâm Cường thảm hại khóc lóc.
“ Đây là cái giá của mày phải trả cho bọn tao. Cho mày biết cảm giác của bọn tao khi bị chúng mày đánh cho khổ sở”.
“ Tha cho tao, từ nay tao sẽ không động đến tụi mày nữa”
“ Được, nhưng còn lần sau còn dám đụng đến bọn tao, thì hai cánh tay của mày sẽ gãy thật đấy”
Đình Phong buông hai tay Lâm Cường, ra hiệu cho thằng Nam bỏ đi. Thằng Nam từ nãy giờ vẫn kinh ngạc không tin vào mắt mình. Thằng bạn ẻo lả hàng ngày của nó sao hôm nay ngầu dữ ?
“ Ê Phong, mày ngầu thật đấy, haha”
Hai cánh tay Lâm Cường bị vặn đến đau điếng, nhưng cơn đau không sánh được với mối thù bị sỉ nhục. “ Thứ rác rưởi dám lên mặt với tao, mày cứ đợi đấy”. Nhưng thằng Cường đâu có hay những lời nó chửi thầm đó Phong nghe thấy hết.
Thằng Phong ghét nhất bị gọi là “ rác rưởi”, nó quay lại mắt trừng trừng nhìn Lâm Cường.
“ Con chó, mày nói lại câu mày vừa nói cho tao nghe”
Thằng Cường giật mình
“ Ơ, tao có nói gì đâu, mày nhầm gì rồi…”
“ Mày bảo ai là rác rưởi ?”
Không kiềm chế được sự tức giận, Phong lao tới với nắm đấm trên tay và quên rằng cậu đang tung ra hết sức mạnh. Một đấm này có thể sẽ giết chết Lâm Cường.
Bốp !!!
Một bàn chân khác đã chặn đứng cú đấm của Đình Phong. Người này là một thanh niên trạc tuổi Phong, dáng vẻ thư sinh, lông mày chim ưng và đôi mắt sâu sáng rực như sao. Hai tay cho vào trong túi quần, chỉ tung một chân mà cũng có thể đỡ được cú đấm với sức mạnh Hồ ly của Đình Phòng. Hai ánh mắt quét về phía nhau, Phong kinh ngạc khi có người có thể đỡ được cú đấm đó của mình. Rốt cuộc chàng trai kia là ai?
“ Chà chà, tung cú đấm đó mà cậu không nghĩ nó có thể lấy mạng người sao?”
Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, Bạch Vân vội vàng cảnh báo cho Đình Phong biết:
“ Lùi lại ngay, người này không đơn giản”
Phong cũng cảm thấy sức mạnh đang tỏa ra từ người thanh niên lạ kia, cậu vội lùi lại chừng 5 bước chân và không quên thủ thế.
Thanh niên kia bỗng nói :
“ Làm gì mà cậu căng thẳng vậy, tớ là Vương Khải Vệ, hân hạnh được làm quen”. Cậu ta đưa tay ra hiệu muốn bắt tay với Phong.
Phong không có động thái gì, cậu ta nói :
(Truy cập http://truyenvkl. com để đọc nhiều truyện sex hay hơn nữa nhé)
“ Chen vào việc của người khác, còn muốn làm quen ?”
“ Nếu tớ không ngăn cản, có lẽ tên kia đã mất mạng”
Vì nhất thời nóng giận mà không kiềm chế được cảm xúc, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn. Phong cũng vì thế mà có thiện cảm với chàng trai họ Vương kia.
“ Trịnh Đình Phong… hân hạnh !”
“ Hân hạnh”
Tiếng gõ cửa rầm rập.
“ Phong, Phong…con bị làm sao…mở ngay cửa cho dì, cái thằng trời đánh này lại gây ra chuyện rồi hả ”
Vết máu chảy từ cửa ra vào dẫn tới phòng của Phong. Chả trách mà dì Hoa lại hốt hoảng đập cửa gọi Phong.
Trong phòng, Phong đang vô cùng đau đớn vì vết thương phía bụng. Vết thương rất lớn giống như bị một thanh kiếm đâm phải khiến máu không ngừng chảy ra. Người cậu ướt đẫm, mặt tái nhợt, hơi thở rất yếu, tình trạng vô cùng hụng hiểm.
Phong ngồi xếp bằng, xung quanh cậu bao trùm bởi một vầng hào quang màu xanh lục. Phía vết thương xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, máu dừng chảy và miệng vết thương từ từ khép lại.
Phía bên ngoài,dì Hoa vẫn đang réo gọi không ngớt.Phong vì thế mà có chút động khiến việc trị thương bị gián đoạn. Bạch Vân nhắc Đình Phong tập trung trị thương, cố gắng cho đến khi vết thương khép miệng hẳn.
Khoảng chừng nửa tiếng, vết thương đóng miệng và biến mất, Phong thổ một búng máu đen, cảm giác dễ chịu và thần sắc đã khá hơn, mồ hôi tuôn ra như suối. Nằm bẹp xuống giường, Phong nghĩ lại lúc trước thật hung hiểm.
500 năm trước , nơi ngọn núi trước kia là sào huyệt của Bạch Vân và bầy yêu hồ. Ngày đó, ả ta cùng bầy em của mình hoành hành bá đạo, ăn thịt, giết hại không biết bao nhiêu dân chúng vô tội. Rồi một ngày, có một vị Pháp sư họ Vương đã đến thu phục đám Hồ yêu, chiến đấu 7 ngày 7 đêm đến sức cùng lực kiệt, bầy Hồ ly chết sạch chỉ còn mỗi chị cả là Bạch Vân. Khi mà ả ta đắc thắng, điệu cười của ả vang vọng ngạo nghễ, Pháp sư Vương biết mình gần kề với cái chết, ông bèn dùng hết linh lực để phong ấn Bạch Vân vào chính cơ thể mình nhằm chết chung.Nhưng vì kiệt sức, thân thể của ông không đủ sức để dung nạp một linh hồn mạnh mẽ như Cửu Vỹ. Ả ta vùng vẫy toan muốn thoát ra khỏi pháp thuật phong ấn. Nhưng cuối cùng, Vương pháp sư đành phong ấn ả ta vào viên đá thần đeo trên cổ. Sau hơn 500 năm, không ai phát hiện ra nơi này, nhưng số phận đã khéo léo sắp đặt để Đình Phong tìm thấy…
Viên đá thần của Vương pháp sư được Thái Bạch Kim Tinh ban tặng, là vật thể đầy quyền năng và có khả năng cảm ứng với loài yêu tinh. Khi Bạch Vân được Đình Phong giải thoát khỏi viên đá, nó đã phát nguồn năng lượng kêu gọi chủ nhân của nó đến. Người đó không ai khác chính là Vương Khải Vệ, người mang trong mình dòng máu, truyền nhân của vị Vương pháp sư năm xưa. Chả trách mà cậu ta có đủ khả năng đỡ được một đòn của Đình Phong.
Biết được việc phong ấn bị hóa giải và Cửu Vỹ đã thoát ra, Vương Khải Vệ đã lần theo cảm ứng của viên đá để tìm thấy Cửu Vỹ. Nhưng cậu không thấy bóng dáng của ả Hồ Ly mà chỉ thấy nguồn yêu lực phát ra từ Đình Phong. Theo dõi lâu ngày, cậu ta khẳng định rằng Cửu Vỹ đang ẩn náu trong cơ thể của Đình Phong và đã quyết định lộ diện để vạch mặt hồ ly tinh.
Khi Phong đứng gần Khải Vệ , linh năng từ viên đá thần phát ra khiến Bạch Vân hoảng hốt vô cùng. Thứ mà khiến nàng ta bị nhốt 500 năm bên trong đó một lần nữa hiện hữu ngay trước mắt thì yêu lực của Hồ Ly cũng tự động bốc phát mà chống trả. Mọi thứ xung quanh đổ vỡ, lá cây bay mù mịt.
Vương Khải Vệ lên tiếng :
“ Ả Hồ ly tinh kia, mau khôn hồn thì quay lại trong viên đá này bằng không hãy nạp mạng”
Bạch Vân cảm nhận được luồng pháp lực quen thuộc, đã chắc chắn rằng chung một gốc với Vương pháp sư năm xưa, kẻ thủ không đội trời chung trước mắt, nàng ta lâu nay chỉ trò chuyện với Đình Phong trong tâm trí thì bây giờ, giọng nói đã văng vẳng ra bên ngoài :
“ Ra là con cháu của lão Vương, ngươi đến đây tìm chết ư? Đúng lúc lắm”
Phong chẳng hiểu rõ ngọn ngành chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy Khải Vệ bộc phát sức mạnh, hào quang đỏ rực tỏa ra xung quanh nóng như lửa đốt. Cậu ta chỉ thấy khó tin và sợ hãi, ngoài cậu ta ra, cũng có người có sức mạnh phi thường như vậy sao ?
Phong lấy tay xua xua :
“ Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì từ từ rồi …”
Xoẹt
Không kịp nói hết câu, chẳng hiểu từ đâu Khải Vệ trong tay nắm thanh đoản kiếm, tinh quang sáng rực đâm thẳng về phía Phong.
Theo phản xạ, Phong lùi lại và tránh được, nhưng đường kiếm rất nhanh và không buông tha, cứ thế tiếp tục đâm tới bắt kịp tốc độ của Phong.
Lộn vài vòng, cuối cùng đã thoát được đường kiếm đó, Phong nói :
“ Này, cậu nói muốn làm quen kiểu này đây hả?”
Khải Vệ dừng lại, đáp lại lời của Phong :
“ Thật không ngờ cậu lại có được sức mạnh của Cửu Vỹ, cậu có biết thứ trong người cậu đáng sợ như thế nào không ?”
“ Ra đều là người quen, có gì từ từ rồi nói…hì”
“ Nếu muốn nói chuyện, cậu nói ả yêu tinh mau hiện thân, bằng không cậu sẽ bị liên lụy”
“ Cậu không biết rồi, cô ta bị mắc kẹt trong người tôi, không thoát ra được, hì, bỏ vũ khí xuống rồi nói chuyện.”
“ Ra là thế, vậy…tớ không còn cách nào khác”
Vừa nói dứt lời, Khải Vệ nhanh như tia chớp phóng tới, mũi kiếm chĩa thẳng vào ngực Đình Phong toan đoạt mạng. Dạo gần đây Phong có đăng ký một lớp học Karate, thân thủ cũng có chút đỉnh đủ sức để xoay sở trong những tình huống nguy hiểm. Cậu ta lách người tránh được mũi kiếm nhưng kiếm vẫn không dứt, quét ngang một đường. Vất vả lắm mới tránh được, vai Đình Phong chịu một vết sượt, máu đã chảy, trán cậu đầy mồ hôi.
Yêu lực của hồ ly giúp cường hóa thân thể, da thịt cứng như sắt thép nhưng thanh kiếm của Khải Vệ lại có thể làm Đình Phong bị thương, quả là một thanh kiếm không đơn giản.
Bạch Vân ra hiệu cho Phong phải cẩn thận đừng để bị kiếm chém trúng. Sức mạnh chưa hồi phục cộng thêm việc Đình Phong chưa làm chủ được sức mạnh của mình khiến Bạch Vân lo lắng. Nhưng mối thù với nhà họ Vương kia chẳng lẽ nàng ta bỏ qua sao ? Hồ ly là loài đặc biệt thù dai, không giết được kẻ thù, chúng ngày đó còn ăn không ngon, ngủ không yên. Nên nàng ta lúc này rất muốn Đình Phong giết chết tên họ Vương kia nhưng với năng lực hiện tại, có lẽ Phong không phải đối thủ, giữ mạng vẫn là trên hết.
“ Đánh không lại thì chạy !” Bạch Vân nói thầm với Phong
Chạy thì chạy, Phong cũng không muốn đánh nữa. Một người bình thường như cậu ta chịu sự truy giết như vậy sợ hãi là điều hiển nhiên, cậu ta chẳng muốn chết. Nhưng Khải Vệ thì cứ đeo bám mãi, một lòng muốn trừ khử ả Hồ ly.
“ Cậu không nói lý mà muốn giết người ?” – Đình Phong nói
“ Đây là việc ngoài ý muốn, tớ chỉ muốn mạng ả Hồ ly”
“ Nhưng có cần thiết khi điều đó khiến cậu phải giết người ?”
Khải Vệ nhếch mép cười, từ lúc thấy sát khí của Đình Phong với Lâm Cường, cậu ta đã chẳng hề có cảm tình. Hơn nữa với một pháp sư, diệt trừ yêu tinh là nhiệm vụ quan trọng nhất của họ. Nhưng tính cách của Khải Vệ có hơi cứng nhắc, cậu ta chẳng tiếc khi phải đoạt mạng của Đình Phong
“ Nếu không giết cậu, để ả Hồ ly còn sống là mối họa của nhân loại”
Khải Vệ truy bám không rời, Phong chỉ còn cách cố gắng chạy thật nhanh tới chỗ đông người, hi vọng Khải Vệ sẽ không manh động mà làm liều.
Lúc bấy giờ, thằng Nam nấp từ đâu nhảy ra hét to “ Phong chạy đi” rồi ôm giữ chặt lấy Khải Vệ.
Lúc trước khi Vương Khải Vệ và Đình Phong gặp gỡ, Phong nói thằng Nam về trước nhưng nó lén bám theo mà chẳng ai hay. Có lẽ do những hành động khó tin khi đánh nhau với bọn Lâm Cường và sự can thiệp của tên Vương, mọi thứ như vượt ngoài sức tưởng tượng của thằng Nam nên khiến nó vô cùng tò mò và quyết bám theo. Tuy chẳng hiệu sự tình ra làm sao nhưng thấy bạn chí cốt của mình bị người khác cầm kiếm truy đuổi, nó chẳng hiểu lấy đâu ra sự dũng cảm mà lao ra như vậy
Bị cản trở vưỡng víu, Khải vệ tung cùi trỏ thẳng vào mặt thằng Nam khiến nó bất tỉnh ngay tại chỗ, máu mũi máu mồm tuôn xối xả trông rất tội nghiệp.
Thấy thằng Nam bị đánh, Phong không kiềm chế nổi mà phát tiết hết sức mạnh trong người, mặt đất xung quanh rung chuyển, cây cối nghiêng ngả, dây điện đứt và chập khiến trạm điện gần đó bị cháy nổ tung. Đến Bạch Vân cũng phải bất ngờ vì nàng ta không ngờ Phong lại có thể phát huy được sức mạnh đến như vậy.
“ Mày rõ ràng mới là kẻ xấu muốn giết người”
Nói dứt lời, Phong lao thẳng về phía Khải Vệ chẳng chút sợ sệt, nó quyết dạy cho kẻ đánh bạn nó một bài học.
“ Đến hay lắm”.
“ Xoẹt !!!” Bụng của Đình Phong bị đoản kiếm đâm xuyên, đau đớt muốn ngất đi nhưng cậu cũng kịp đấm trả vào mặt Khải Vệ một cú đau điếng khiến hắn ngất lịm đi.
Tuy đau nhưng không rút kiếm ra thì vẫn còn trụ được, Bạch Vân nói Phong giết Khải Vệ nhưng cậu ta từ chối vì cậu ta sẽ không bao giờ giết người.
Biết tình hình thằng Nam không hề ổn, có lẽ đã chấn thương tới não.Phong bế thằng Nam chạy thật nhanh tới bệnh viện để cấp cứu. Bác sĩ và y tá phải thốt lên sợ hãi khi thấy thanh kiếm vẫn đang găm trên bụng Phong, họ đề nghị cậu cũng nên phẫu thuật khẩn cấp nhưng cậu từ chối và chạy thẳng về nhà.
*********
“ Hừ, thật xui xẻo. Ngươi mau chóng hồi phục để còn cua gái giùm ta… Trời ơi, còn 89 người nữa… biết bao giờ mới xong” Bạch Vân than thở
“ Tôi nghĩ bây giờ quan trọng là việc đối phó với tên Vương Khải Vệ.”
“ Tên khốn, suýt nữa ngươi hại mạng ta, vậy mà còn muốn ta tha cho tên pháp sư khốn kiếp đó” Bạch Vân vô cùng tức tối
“ Tôi không phải yêu tinh như cô, tôi không giết người”
“ Ngươi …”
Tức lắm nhưng chẳng làm gì được, Bạch Vân thầm rằng khi nào thoát ra thì người đầu tiên nàng ta ăn thịt sẽ là Đình Phong.
Bỗng cái “ Rầm”, cánh cửa bị đạp tung ra. Phải chăng từ sức mạnh của một người nào đó giống như Vương Khải Vệ ?
Phong ấp úng :
“ Ơ…Con…chào dì ạ”