Bạn Gái 60% - Chương 27
Trong khoảng thời gian hồi phục này, cô nhìn thấy Trình Dư Chân đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng anh càng đối tốt với cô, cảm giác áy náy của cô càng tăng.
Mầm móng tự ti lại vụng trộm nảy sinh, cắm rễ ở trong lòng của cô.
Cô không dám hỏi những vấn đề có liên quan đến thân thể của mình, rất sợ bác sĩ sẽ đưa cho cô đáp án không vui, vì thế làm bộ phục hồi như cũ, vờ vui vẻ giống như trước kia.
Theo thời gian trôi qua, khi Trình Dư Chân đi làm, Lâm Gia Gia luôn nhìn hai chân bọc thạch cao.
Nếu ngày sau cô thực sự bị tàn phế, đối với anh công bằng sao?
Vấn đề phức tạp này đã làm cô rối trí thật nhiều ngày, cô vẫn luôn tự hỏi, mãi đến mấy ngày hôm trước mẹ Trình riêng biệt xuống đây để thăm cô, vừa thấy mẹ Trình đến, lại làm cho cô càng tăng thêm cảm giác áy náy.
Mẹ Trình là một phụ nữ vô cùng dịu dàng, muốn cô suy nghĩ thật thoải mái, dưỡng bệnh cho thật tốt, mặc kệ trong lúc dưỡng bệnh, hoặc là sau này, bà sẽ tận tâm hết sức chăm sóc cô.
Vừa nghe câu an ủi của mẹ Trình, trong lòng cô ấm áp, nhưng là lại có nho nhỏ bi ai.
Cho nên mấy ngày nay cô luôn suy nghĩ, cô thực sự muốn liên lụy Trình Dư Chân sao? Anh là một nam nhân vĩ đại, nếu mang thêm một gánh nặng như cô, vậy cuộc sống sau này của anh chẳng phải sẽ bị cô làm phiền phức sao?
Cô định nói với anh, hy vọng quan hệ của bọn họ hiện tại có thể chấm dứt như vậy, không cần đính hôn, hãy dừng ngay thời khắc đẹp nhất này đi!
Biết anh đang chăm sóc tỉ mỉ ngay cả những suy nghĩ ngốc nghếch của cô, cô cần an ủi, anh cũng hết lòng, nhưng cô có tài đức gì để yêu cầu anh chăm sóc một người tàn phế như cô chứ?
Lâm Gia Gia đang miên man suy nghĩ không ngừng, Trình Dư Chân đi vào phòng bệnh, tay trái cầm theo bữa tối của hai người, tay phải xách giỏ hoa quả mà cô thích ăn nhất.
“Hôm nay em vui không?” Anh đi đến bên cạnh giường, hôn lên trán của cô.”Tại sao mặt lại nhăn như trái khổ qua thế? Đói bụng rồi phải không?”
Anh mỉm cười, vội vàng giúp cô chuẩn bị bữa tối.
“Ừm……” Cô cắn cắn môi, có chuyện mà không nói, đều sắp nghẹn đến bị bệnh mất thôi.
Kết quả cô vẫn là không kịp đem chuyện cô đã yêu anh nói cho anh biết, cứng rắn chôn vùi vào đáy lòng.
Đau dài không bằng đau ngắn, nếu cô cứ tiếp tục kéo dài, đến lúc đó lại càng không dễ nói thành lời.
“Ừm?” Trình Dư Chân nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Em muốn nói với anh một chuyện…..” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ.
“Chuyện gì?” Anh nghiêng người đến, bệnh nhân lớn nhất, vì thế chăm chú lắng nghe.
“Chúng ta……” Cô hít sâu một cái, kiên quyết tiếp tục, mở miệng,”Chúng ta chia tay đi! Em không muốn cùng anh đính hôn, cũng không muốn cùng anh có tương lai gì, hy vọng từ hôm nay trở đi, chúng ta hảo tụ hảo tán……” Cô còn nói một chuỗi dài, nhưng là vô số, lại không thành một câu.
Trình Dư Chân dừng lại động tác, im lặng lắng nghe mỗi một từ, mỗi một chữ của cô.
Năm năm trước cô cũng là khóc cùng anh đưa ra lời chia tay, anh còn nhớ rõ rung động lúc đó không nhỏ hơn so với hôm nay, cũng đồng nhất làm anh nín thở ngưng thần.
“Lý do?” Khác biệt là, năm năm sau anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó, mà là trực tiếp truy hỏi lý do.
“Lý do…… Lý do……” Lâm Gia Gia sửng sốt một chút, hàng mày thanh tú nhíu lại, nước mắt chảy xuống hai má.
Muốn cùng anh hoàn toàn phân rõ giới hạn, thì ra vẫn là một chuyện khó khăn nhất.
Anh thở dài một hơi, kéo chiếc ghế dựa, ngồi ở bên giường, cố ý muốn hỏi rành mạch.
“Em đang giận vì anh mới hại em bị thương sao?” Anh ôn nhu lau nước mắt trên má cô, “Nếu là vì chuyện này, anh cam đoan với em, từ đây về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“Không…… Không phải……” Không phải như thế! Cô liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. “Em xảy ra chuyện ngoài ý muốn không liên quan gì đến anh,anh không cần tự trách, em không muốn anh chịu trách nhiệm bất cứ chuyện gì, cho nên anh không cần xem em là trách nhiệm của anh, cho nên…… cho nên……”
“Tại sao anh có thể không tự trách? Tất cả các miệng vết thương trên người em, anh ước gì anh có thể chịu thay cho em.”
“Không cần…… Không cần……” Cô không ngừng lắc đầu.”Em không muốn làm gánh nặng cả đời của anh, mới muốn cùng anh phân rõ giới hạn……”
Trình Dư Chân nhướng mày, tuy rằng cảm thấy trong lời cô nói có chút kỳ quái, nhưng vẫn trấn an nói: “Anh không thể bỏ mặc em.”
“Vì sao? Em sẽ biến thành một người tàn phế, chẳng lẽ anh nguyện ý chăm sóc em cả đời, cam đoan không chê phiền?” Lâm Gia Gia nhịn không được hét lớn. “Em không cần anh cảm thấy áy náy mà chăm sóc cho em, em đối với anh chẳng qua chỉ là một gánh nặng!”
Tàn phế? Anh nhìn về phía hai chân bọc thạch cao của cô, trầm mặc hồi lâu.
“Không phải em hiểu lầm chỗ nào chứ?” Anh rút ra khỏi không khí bi tình mới vừa rồi, nói sang chuyện khác.
“Cái gì…… Cái gì?” Cô không khỏi giật mình sửng sốt.
“Em chỉ là nứt xương, sao lại có thể biến thành tàn phế?” Cô có thể quá khoa trương hay không?
“Thực sự chỉ nứt xương?” Cô chớp chớp đôi mắt ướt át, khàn giọng hỏi: “Cho dù có gỡ lớp thạch cao ra, chân em cũng không bị tàn phế?”
“Sẽ không.” Trình Dư Chân nói nghiêm túc. Quả nhiên, cô bé con này thích suy nghĩ lung tung. “Khi em vào bệnh viện, ngoại trừ não có chút chấn động nhẹ ra, nứt xương, vào sốt cao thiếu chút nữa bị viêm phổi, trừ những thứ đó ra, chuyện khác đều thực bình thường. Bởi vì, ngày thường em rất hiếu động, nên anh mới bảo bác sĩ bó thạch cao cho lành nhanh hơn.”
“Ặc……” Thật hay giả a?
Anh vuốt tóc cô, ôn nhu hỏi: “Lâm tiểu thư, là ai nói với em, em sẽ biến thành tàn phế?
Cô lại nhịn không được khóc rấm rứt, sau một lúc lâu, mới nghẹn ngào nói: “May mắn không có đổi thành tàn phế, như vậy em sẽ không cần lo lắng mình sẽ trở thành gánh nặng của anh, phải cùng anh chia tay……””
Thấy cô khóc thê thảm như vậy, anh ngồi lên mép giường, đem cô kéo vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé ngốc này, em đưa ra lời chia tay chính là không muốn trở thành gánh nặng của anh sao?”
“Đúng vậy!” Lâm Gia Gia gật đầu, ” Khi em hoàn hảo vô khuyết, mọi người luôn cười em là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nếu chân em bị tật nguyền, chẳng phải càng không xứng với anh sao?”
Anh buồn cười, vẫn là thực ôn nhu an ủi cô,” Cho dù về sau em không tiện đi lại chăng nữa, anh vẫn không rời xa em.”
“Vì sao?” Anh tại sao lại ngu như vậy, đem một phiền toái kéo về mình? “Cho dù anh không chăm sóc em, cũng sẽ không có ai trách anh.”
“Chuyện này không liên quan đến trách nhiệm đạo nghĩa.” Trình Dư Chân không, dù sao đạo lý quá thâm ảo cô nhất định không hiểu. “Nếu hôm nay đến lượt anh nằm ở trên giường, em cũng sẽ bỏ anh mà đi sao?”
“Sẽ không.” Cô không chút suy nghĩ liền lắc đầu, ” Như vậy sẽ không còn hoàn mỹ nữa, em mới không thấy tự ti với anh.”
“Vì sao?” Anh học cô hỏi lại.
“Bởi vì yêu!” Cô thốt ra.
Anh cười híp cả đôi mắt đen, cứ mãi nhìn cô.
Ý thức được bản thân nói cái gì, má của cô nháy mắt phiếm hồng.
“Thì ra em đã sớm yêu thương anh.” Anh giống như đã nắm được chỗ yễu của cô, bạc môi lướt qua hai má của cô.
Cô xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống, nhưng cuối cùng vẫn thẳng thắn nói: “Đúng vây, em yêu anh, cho nên mới hy vọng anh có thể hạnh phúc, như vậy anh cao hứng không?”
Trình Dư Chân nở nụ cười sảng khoái, ôm cô vào lòng thật chặt,” Chẳng lẽ em không phát hiện, hạnh phúc của anh chính là được yêu em sao?”
“Là…… Là như vậy sao?” Mặt Lâm Gia Gia lộ vẻ nghi hoặc,”Anh…… Anh thực sự yêu em?”
Nữ nhân luôn có thái độ hoài nghi đối với sự bày tỏ của nam nhân, nhất là nam nhân tốt như vậy bày tỏ cùng cô, cảm thấy phi thường không chân thật.
“Chẳng lẽ muốn anh tự thể nghiệm, chứng minh với em sao?” Anh nhíu mày, tà mị cười nói.
Cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Không…… Không cần!”
“Van em đó, về sau nếu có hiểu lầm gì với anh, làm ơn hãy tìm hiểu thực kĩ, nói rõ với anh, được không?” Anh bất đắc dĩ nhìn cô, “Cô gái có cá tính sáu mươi phần trăm này, tại sao đã qua nhiều năm như vậy, còn không có học ngoan?”
“Cái kia……” Cô thật ngại quá nên gãi gãi đầu,”Sáu mươi phần trăm cũng coi như đạt tiêu chuẩn mà!”
“Phiền em về sau có chí khí một chút, làm cho cá tính của mình tích cực một ít, được không?” Trình Dư Chân nâng cằm cô lên, ác liệt mở miệng, “Đừng hở một chút là không tin tưởng anh, đòi cùng anh chia tay.”
“Ai bảo anh hoàn mỹ như vậy!” Lâm Gia Gia chu chu cánh môi kiều diễm, “Cho nên ngay cả một chút sai lầm cũng không thể phạm……”
Anh bật cười, tại sao cô lúc nào cũng có câu trả lời thế nhỉ, vì thế hôn lên môi của cô, che lại cánh môi làm cho anh vừa yêu vừa hận này.
Nếu anh không gặp lại cô, anh nghĩ, cuộc sống luôn luôn hoàn mỹ của mình, nhất định sẽ có khiếm khuyết, bởi vì mất đi cô, đáy lòng của anh luôn trống vắng thiếu thốn đáng thương.
Hiện tại tìm trở về, cuộc sống của anh mới xem như hoàn mỹ.
Cho dù tương lai cô vẫn là sáu mươi phần trăm như cũ, nhưng có một nam nhân như anh bên cạnh cô, tin tưởng tất cả mọi việc từ nay về sau, tất cả sẽ luôn luôn được thuận lợi qua ải.
HẾT
Tác giả :
Mễ Lộ Lộ